Tuý Đông Phong

Chương 2



2.



Ta hoàn hồn lại, cảm giác đau đớn khi bị vó ngựa giẫm nát thân thể ở kiếp trước dường như vẫn còn in hằn trên da thịt, chỉ vừa nhớ lại thôi cũng khiến mồ hôi lạnh toát ra khắp người.



Tiêu Yến Thời khẽ ho một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho ta.



Mọi người đều biết quan hệ giữa ta và hắn, trong hoàng thành từ lâu đã đồn rằng Thái tử phi tương lai chắc chắn sẽ là đích nữ của Tạ gia.



Ta cũng luôn theo sát bên hắn, thay hắn thu xếp mọi việc, trở thành kim đồng ngọc nữ trong miệng bách tính.



Nếu là kiếp trước, khi chưa từng trải qua cái c/h/ế/t thảm kia, ta nhất định sẽ cầu Hoàng thượng ban hôn cho ta và Thái tử.



Nhưng ta đã c/h/ế/t một lần rồi, không muốn c/h/ế/t lần thứ hai, không muốn một trái tim chân thành lại đem cho chó, càng không muốn vì vậy mà chôn vùi cả một Tạ gia trung liệt.



Ta lờ đi ánh mắt của Thái tử, quỳ xuống, dập mạnh vài cái trước mặt Hoàng thượng, rồi thẳng lưng nói:



“Hoàng thượng, thần nữ và Thái tử điện hạ chỉ là quan hệ quân – thần, không hề có tư tình nam nữ, hơn nữa thần nữ đã sớm có người trong lòng.”



Ta nhớ tới nam nhân từng cưỡi ngựa lao về phía ta, vốn dĩ là kẻ g.i.ế.c phạt quả quyết, vậy mà khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể vỡ vụn của ta, hắn suýt rơi khỏi yên ngựa.



Loạng choạng tiến đến bên xác ta, rõ ràng vừa thoát c/h/ế/t dưới đao quân địch mà không rơi một giọt nước mắt, nhưng khi ôm lấy t.h.i t.h.ể ta, hắn lại khóc đến không còn dáng vẻ gì.



Hoàng thượng sững người, có lẽ không ngờ ta lại thẳng thừng từ chối như thế.



Ông ta liếc nhìn Thái tử, rồi lại nhìn Hoàng hậu, trong mắt hiện lên kinh ngạc và nghi hoặc.



Nhưng cả hai vốn là người ôn hòa, cởi mở, lại trọng nghĩa, phía sau ta còn là Tạ gia, nên chỉ vài câu cười đùa, chuyện hôn sự này liền biến thành đề tài trà dư tửu hậu.



Bị ta từ hôn ngay tại chỗ, ánh mắt Tiêu Yến Thời tối sầm, chén rượu trong tay phát ra tiếng “rắc rắc” đáng sợ.



Hạt Dẻ Rang Đường

Lúc này, Quý phi ở bên cạnh lại thêm dầu vào lửa:



“Ôi, nữ tử rốt cuộc cũng phải lấy chồng, múa đao luyện thương sao được. Chi bằng sớm định thân, để phụ thân ngươi yên lòng.”



“Không biết người trong lòng của Tạ tiểu thư là ai?”



Lời bà ta có vài phần tươi cười, nhưng nụ cười giả tạo.



Toàn Đông Lăng đều biết ta yêu Thái tử đến mức nào, gần như không thể có người khác trong lòng.



Ta hiểu ý bà ta, hiện thời ngoài Đông cung Thái tử, còn có Tam hoàng tử là con của Quý phi, sau lưng bà ta là một phe văn thần, bà ta là nữ nhi của Thái phó.



Bà ta muốn lôi kéo ta.



Nhưng Hoàng thượng và Hoàng hậu đối xử với ta cực tốt, bởi mẫu thân ta và Hoàng hậu là khuê mật, Hoàng hậu luôn xem ta như con ruột.



Ta tuyệt đối không thể đứng về phía Quý phi.



Ánh mắt ta đảo khắp yến tiệc, cuối cùng dừng lại trên người nam nhân mặc cẩm bào đen đang cúi đầu uống rượu.

Tim ta đột nhiên nhói lên một cái.



Chàng dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của ta, ngẩng đầu nhìn lại.



Chàng ngẩn ra, chớp mắt, thấy ta mỉm cười thì gương mặt nhanh chóng đỏ bừng, môi khẽ hé như đang nói gì đó.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thu hồi tầm mắt, quỳ trước Hoàng thượng, chỉ vào chàng:



“Thần nữ đã ngưỡng mộ Lĩnh Nam Thế tử từ lâu, kính xin Hoàng thượng ban hôn.”



Lời vừa dứt, Thái tử lập tức bóp nát chén trà, quên mất bản thân đang ở giữa yến tiệc, trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, liền bật dậy, gào lên với ta:



“Tạ Dạng, nàng dám gả cho hắn thử xem!”

 

3.



Sau yến tiệc Trung thu, sính lễ của Lĩnh Nam vương phủ rất nhanh đã được đưa đến Tướng quân phủ.



Huynh trưởng nhìn đống gấm vóc, vàng bạc châu báu chất đầy một phòng, không những không vui mừng mà trái lại, cả gương mặt đầy u sầu.



Ta thì ngồi bên cạnh, vừa uống trà vừa xem sổ sách trong phủ, thỉnh thoảng lại bóc hạt dưa ăn.



Huynh ấy thấy ta vẫn ung dung thảnh thơi như vậy thì càng sốt ruột:



“Sao muội còn rảnh rang ăn hạt dưa đọc sách được thế?”



Ta tiếp tục nhai hạt dưa, còn đưa cho huynh ấy một nắm, chớp mắt đầy vẻ nghi hoặc.



Huynh ấy thở dài, bảo từ nhỏ ta đã ngốc nghếch như vậy.



Nhìn hạt dưa trong tay ta, thấy ta ăn ngon lành, cuối cùng huynh ấy cũng không nhịn được, ngồi xuống bên cạnh cùng ăn.



Hai huynh muội chúng ta mỗi người một nắm, vừa ăn vừa trò chuyện.



Bề ngoài ca ca trông ôn hòa như ngọc, nhưng thực ra tính tình lại y như cha ta, nóng nảy khỏi nói.



Nếu không phải mẫu thân lo huynh ấy ở quân doanh cùng cha sẽ biến thành kẻ lêu lổng, bắt huynh ấy đi học chữ, thì giờ chắc huynh ấy sẽ vác thanh đại đao bốn mươi mét mà nói chuyện với ta.



Ca ca liếc ta, rồi lại nhìn hạt dưa trong tay, nhẹ giọng hỏi:



“Thái tử là chuyện gì vậy? Không phải muội nói không lấy ai khác ngoài hắn sao?”



Khóe môi ta hơi cong lên, nhớ lại mọi chuyện của kiếp trước.

 

Ta không thể giải thích cho huynh ấy rằng mình đã trọng sinh, rằng Thái tử cưới ta chỉ vì muốn mượn binh quyền Tạ gia để đăng cơ, rồi khi xong việc sẽ gán cho Tạ gia tội thông địch phản quốc.



Những đau đớn đó khiến ta sợ hãi, nên đời này ta tuyệt đối không để bản thân lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, c/h/ế/t không toàn thây.



Ta khẽ cười, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách:



“Chỉ là bỗng nhiên nghĩ thông thôi. Tạ gia chúng ta đời đời trấn thủ biên cương, nắm binh quyền trong tay, cây to thì dễ đón gió, đạo lý này muội không phải không hiểu. Trước kia muội thích Thái tử, nhưng nếu vì cái gọi là tình yêu mà chôn vùi cả Tạ gia, thì muội thà cô độc suốt đời.”



Ca ca nghe xong cứ như vừa nghe được chuyện hoang đường nhất đời, mắt trợn tròn, đến hạt dưa đưa lên miệng cũng quên nhai.

Huynh ấy gãi đầu rồi hỏi:



“Thế còn thằng nhóc Bùi gia kia? Hai đứa từ nhỏ đã không đội trời chung, gặp nhau là phải phân thắng bại, muội lại để Hoàng thượng ban hôn cho hai đứa, muội ăn đậu phụ thối hay sao mà làm vậy?”



Người đời đều biết ta và Thái tử là thanh mai trúc mã, sau này chắc chắn sẽ thành thân, còn với Lĩnh Nam vương thế tử Bùi Hoài Nam thì tám chữ “bát tự không hợp”, gặp mặt là cãi nhau, là kình địch mười mấy năm trời.



Nhưng tính ra thì chúng ta cũng là thanh mai trúc mã.