9.
Tạ Hoài Ngưng gả vào phủ Tam hoàng tử làm trắc phi, sớm đã hết duyên phận với vị trí Thái tử phi. Nàng ta vốn cao ngạo, khinh thường các thiếp thất khác, Tam hoàng tử chưa cưới chính phi, nàng ta đã trở thành người quản lý mọi việc trong phủ.
Bên ngoài đều đồn rằng Tam hoàng tử sủng ái trắc phi vô cùng, nhưng giờ đây trông Tạ Hoài Ngưng sắc mặt tiều tụy, dù đang mang thai cũng gầy gò đi nhiều.
“Đến đây, Thế tử phi, đây là loại rượu ngươi thích nhất, lại do Thái tử hoàng huynh đích thân chọn làm rượu ngon trong yến hội hôm nay.” Tam hoàng tử cầm chén rượu bước về phía ta. Hắn uống đến đỏ mặt, chưa lại gần, mùi rượu nồng nặc đã ập tới.
Ta hơi nhíu mày, Bùi Hoài Nam nhanh tay đứng chắn trước mặt ta, nâng chén đáp:
“A Dạng mấy hôm nay vừa bị cảm lạnh, không uống được rượu, thần xin kính Tam hoàng tử một chén.”
Tam hoàng tử hừ nhẹ, gạt Bùi Hoài Nam ra, hiển nhiên không để chàng vào mắt, cố chấp cầm chén rượu áp sát ta.
Quả đúng vậy, trong mắt đám người này, Bùi Hoài Nam chỉ là kẻ ăn không ngồi rồi chờ c/h/ế/t, ngoài cái tước vị ra thì chẳng đáng ngại.
Chỉ có ta từng thấy dáng vẻ khi lưỡi kiếm này ra khỏi vỏ, sắc bén vô song.
Bùi Hoài Nam lộ vẻ không vui, lập tức chắn hẳn trước mặt ta, chặn chén rượu của Tam hoàng tử, bàn tay siết chặt khiến đối phương không sao rút ra được.
Chàng trầm giọng:
“Điện hạ, thần đã nói, A Dạng thân thể không khỏe, không thích hợp uống rượu.”
Tam hoàng tử thấp giọng mắng mấy câu, không tìm được cớ gây chuyện đành hậm hực bỏ đi.
Hắn vừa đi, Bùi Hoài Nam lập tức thu lại áp lực mạnh mẽ trên người, quay lại lấy khăn tay đưa cho ta, mím môi nói nhỏ:
“A Dạng, vi phu vừa chạm phải thứ bẩn thỉu, không sạch rồi, nàng mau lau đi.”
Ta hơi bất lực, cầm khăn khẽ lau tay cho chàng, nhẹ giọng cười:
“Lớn rồi mà còn làm nũng.”
“Nam nhân làm nũng mới tốt số.” Chàng lại rất thích như vậy.
Ta liếc về phía Tam hoàng tử, hắn đang nổi giận với Tạ Hoài Ngưng, quan hệ hai người chẳng hề tốt đẹp như lời đồn.
Tạ Hoài Ngưng dường như cũng nhận ra ánh mắt ta, quay sang nhìn, trong mắt tràn đầy oán độc, hận không thể nuốt sống ta.
Ta không để ý tới, ánh nhìn rơi vào chỗ trống bên phải hoàng thượng.
Mãi đến khi yến tiệc gần tàn, Thái tử Tiêu Yến Thời mới vội vã xuất hiện. Hắn bước nhanh vào, khi ngang qua chỗ ta, ánh mắt dừng lại vài giây, rồi mới tiến tới trước hoàng thượng, chắp tay bẩm:
“Tấu phụ hoàng, Mạc Bắc liên thủ Nam Sở xâm phạm biên cảnh. Hiện tướng thủ thành Hải Đông đã hy sinh, Nam Sở đã đánh tới Tuyết Nguyệt thành.”
Lời vừa dứt, cả triều xôn xao.
Ngay cả ta cũng không ngờ, Nam Sở vốn lấy hòa hiếu làm chính lại bắt tay với Mạc Bắc tấn công Đông Lăng. Hải Đông gần Nam Sở, nhưng thuộc chiến tuyến phía đông; kể cả điều viện binh từ Lĩnh Nam gần nhất cũng phải mất năm sáu ngày, chưa nói tới Bùi gia quân ở chiến trường phương Bắc.
Tướng thủ thành Hải Đông đã mất, với tình hình này, nếu triều đình không lập tức phái viện binh, thì chiến trường phía đông chẳng đầy nửa tháng sẽ thất thủ, bách tính lầm than.
Mà trong kinh thành, có mấy vạn thân binh chỉ còn lại Bùi Hoài Nam. Đa số tướng lĩnh Hải Đông đều xuất thân từ Lĩnh Nam, phái Bùi Hoài Nam đi sẽ ổn định được lòng quân, nhưng chàng không thể làm chủ soái.
Ta nhìn sang Bùi Hoài Nam, chàng cũng đã nhận ra vấn đề, nắm lấy tay ta, khẽ trấn an:
“Không sao.”
Quả nhiên, hoàng thượng hạ chỉ để Lâm tướng quân dẫn binh xuất chinh, lại lấy lý do rèn luyện mà phong Bùi Hoài Nam làm phó tướng đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngài ở trên cao, dùng giọng khuyên bảo ân cần nói lần này phải để Lâm tướng quân “nhiều chỉ dạy” cho Bùi Hoài Nam, giúp Bùi Hoài Nam trưởng thành.
Thánh chỉ vừa ban xuống, ánh mắt mọi người lập tức mang theo ý cười xem kịch.
Khắp kinh thành ai chẳng biết Lĩnh Nam thế tử là kẻ chỉ biết hưởng lạc, chưa từng đánh trận; cho dù có thân binh do Lĩnh Nam vương để lại thì ra chiến trường cũng chỉ là nộp mạng cho địch.
Ta nắm ngược lấy tay Bùi Hoài Nam, trao cho chàng ánh mắt trấn an.
Người khác không tin chàng, ta thì tin.
Thiếu niên của ta vĩnh viễn là vị anh hùng cái thế, bách chiến bách thắng.
Mùng Một Tết, chưa qua hết năm mới, Bùi Hoài Nam đã phải lên đường.
Ta dắt con ngựa của chàng đi ở đầu đội quân, chẳng biết từ lúc nào khóe mắt đã đỏ hoe.
Bùi Hoài Nam cúi đầu hôn lên khóe mắt ta, ánh mắt đầy thương xót, chàng nói:
“Ngoan, đừng khóc, khóc sưng lên thì về đọc thoại bản thế nào? Ta đã mua cho nàng rất nhiều sách, chờ ta về, nàng phải kể cho ta nghe.”
Ta gật đầu, cố kìm nước mắt, kéo vạt áo chàng, ngẩng đầu hôn lên môi.
Nụ hôn mạnh mẽ, Bùi Hoài Nam dường như cảm nhận được sự run rẩy của ta, không ngừng an ủi nỗi khó chịu trong lòng ta.
Ta nói:
“Bùi Hoài Nam, mau trở về.”
Rồi lại nói:
“Phải trở về nguyên vẹn.”
Bùi Hoài Nam ôm chặt lấy ta, như muốn hòa ta vào m/á/u thịt mình, giọng chàng run lên, gọi tên ta hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi đại quân xuất phát, ta vẫn đứng tại chỗ, dõi theo bóng người mặc hắc giáp ở tiền quân, giống như những thê tử khác tiễn phu quân của họ ra trận.
Thiếu niên của ta, chàng sẽ ra sa trường chinh chiến, bảo vệ sơn hà, như chim ưng giang cánh đã lâu không bay, nay được tự do tung hoành dưới bầu trời rộng lớn.
Hạt Dẻ Rang Đường
Rồi chúng ta sẽ trở về dưới bầu trời thuộc về riêng mình.
Trên đường hồi phủ, ta nghĩ đến việc lần này Nam Sở tập kích quá mức kỳ lạ, lại trùng hợp vào thời điểm Đông Lăng sắp đổi chủ, bèn phái ám vệ bên mình đi điều tra.
Khi xe vừa về đến vương phủ, chưa kịp xuống, bên ngoài đã vang lên tiếng ma ma truyền lời:
“Thế tử phi, hoàng hậu nương nương sợ ngài một mình ở phủ sẽ sợ hãi, nên sai lão nô thỉnh ngài nhập cung ở cùng nương nương ít hôm.”
Ta vén rèm, nhìn thấy là một ma ma trong cung hoàng hậu.
Ta thấy lạ, nhưng lại phát hiện ánh mắt ma ma thỉnh thoảng liếc về phía khác. Ta lập tức hiểu có người đang âm thầm giám thị, liền khẽ “ừ” một tiếng, giả vờ như không nhận ra, thuận miệng đáp:
“Thần nữ đa tạ hoàng hậu nương nương, chỉ là thần nữ cần về lấy ít y phục, bên mình không có ai xách, ma ma giúp ta được chứ?”
Ma ma thở phào nhẹ nhõm, gật đầu theo ta về phủ lấy đồ.
Vào đến phòng, vừa đóng cửa lại, ma ma lập tức quỳ xuống, nói gấp:
“Thế tử phi, đại sự chẳng lành rồi! Hoàng thượng bệnh nguy kịch, quý phi liên kết cùng thái phó giam lỏng hoàng hậu. Ngay cả Thái tử điện hạ cũng bị họ hạ độc, nay sống c/h/ế/t chưa rõ, xin ngài cứu lấy Thái tử điện hạ!”