Ta thấy buồn cười, thủ đoạn thấp kém như thế mà cũng bày trò trước mặt ta, chẳng bằng một góc của Tạ Hoài Ngưng.
“Tô phu nhân, ta kính trọng phu quân ngươi là nghĩa huynh của Thế tử, mẹ con ngươi lại cảnh đơn chiếc. Nhưng chắc ngươi chưa hiểu ta, Tạ Dạng. Ta tuy là con nhà võ tướng, nhưng tâm tư của ngươi ta đã nhìn thấu từ lâu. Nếu ngươi thấy oan ức, vậy để Cẩm y vệ thẩm tra. Yên tâm, ta sẽ cho người hộ tống Tiết Thành về nhà ngươi an toàn. Tô phu nhân, mời.”
Không cho Tô Thanh mở miệng cãi, ta ra hiệu bịt miệng nàng ta, kéo đi cùng Thuận Tử.
Ta đảo mắt nhìn quanh, thấy sắc mặt đám hạ nhân đều tái mét, liền mỉm cười:
“Thế tử vốn mềm lòng, nhưng ta thì không. Ai dám như Tô phu nhân và Thuận Tử, vu oan phản chủ, ta sẽ không bỏ qua.”
Đám người bị dọa đến run rẩy, đồng thanh đáp vâng.
Tiêu Yến Thời nhìn ta chăm chú, vẫy tay cho hạ nhân lui ra, tiến lại gần một bước, khẽ gọi:
“A Dạng.”
Ta lại lùi ra sau, khó chịu:
“Thái tử điện hạ có việc gì? Không thì xin để lễ mừng ở lại rồi rời đi. Phu quân ta sắp về, tính tình chàng ấy hẹp hòi, không thích ta ở gần nam nhân khác, bằng không sẽ ghen một trận, ta dỗ thế nào cũng không xong.”
Sắc mặt Tiêu Yến Thời chợt buồn bã, định đưa tay chạm vào ta nhưng rồi rụt lại. Hắn rút từ tay áo ra một khối ngọc bội, cẩn thận đưa tới:
“Đây vốn là quà cưới ta định tặng nàng… nay coi như lễ mừng sinh nhật vậy.”
Nhìn đôi uyên ương khắc trên ngọc bội, ta chỉ thấy châm biếm. Đây là gì? Thứ không có được mới thấy quý? Hay hắn vẫn chưa gỡ bỏ lớp mặt nạ?
Ta lạnh mặt, không đón lấy. Hắn thở dài, cố nhét vào tay ta, nói rằng nếu không có Bùi Hoài Nam, ta đã là Thái tử phi của hắn, là thê tử của hắn, và sẽ không phải chịu ấm ức trong phủ.
Thật nực cười, gả cho Bùi Hoài Nam là ấm ức, vậy kiếp trước, khi gả cho hắn, ta mất con, cả nhà bị tàn sát, bị hành hạ đến c/h/ế/t không toàn thây, đó là ân huệ của hắn sao?
Ta hít sâu, không hề lưu luyến mà ném ngọc bội ra ngoài, lạnh giọng:
“Thái tử điện hạ đây là có ý gì? Theo ta biết, ngài đâu thật lòng với ta? Chẳng phải vẫn thư từ qua lại với đường tỷ của ta sao? Hai người đã sớm thề hẹn trăm năm, hay là nay đường tỷ đã thành thiếp của Tam hoàng tử, ngài nuốt không trôi, nên mới tìm đến ta?”
Tiêu Yến Thời thấy vậy cũng không muốn giấu nữa, vội vàng giải thích:
“Không phải vậy, A Dạng, trước kia ta đúng là từng có cảm tình với Tạ Hoài Ngưng, nhưng thời gian qua ta đã nghĩ thông suốt rồi. Người ta thật sự yêu là nàng, bên cạnh ta không thể thiếu nàng được.”
Nghe xem, lời lẽ tha thiết, cảm động biết bao. Nếu ta chưa từng trải qua nỗi đau kiếp trước, e là đã ngây thơ tin thật rồi.
Tiếc thay, thứ Tiêu Yến Thời muốn chưa bao giờ là ta, mà là binh quyền và mạng sống Tạ gia.
Ta quay lưng lại, không buồn nhìn hắn thêm, bảo người tiễn khách.
Tiêu Yến Thời siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm ta, giọng không còn chút ôn hòa nào:
“Tạ Dạng, nàng là của ta, vĩnh viễn đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạt Dẻ Rang Đường
Nói xong, hắn dẫn người rời đi.
Khi Bùi Hoài Nam trở về, chàng đã nghe chuyện xảy ra trong phủ. Việc đầu tiên là ôm ta, ngắm trái ngắm phải, như con ch.ó săn to lớn hít hà quanh người ta, cuối cùng nhếch môi nói:
“Có mùi của thứ ghê tởm kia.”
Thứ ghê tởm ấy, tự nhiên là chỉ Tiêu Yến Thời.
Chàng ôm ta hôn mấy cái liền, bảo phải che đi mùi kia, dáng vẻ ghen tuông chẳng khác nào trẻ con.
Bùi Hoài Nam hừ mấy tiếng, bảo mình mới là Thế tử của Lĩnh Nam Vương, là phu quân của ta, có kẻ bắt nạt thê tử của chàng mà chỉ bị tống vào Chiếu ngục thì đã là nhẹ rồi.
Ta hỏi sao chàng không tin lời Tô Thanh.
Chàng gãi đầu, ngạc nhiên hỏi ngược:
“Vì sao phải tin? Nương tử xinh đẹp như hoa, dịu dàng thiện lương, ta tin nương tử.”
Bùi Hoài Nam ôm ta, nghịch một lọn tóc, ánh mắt hơi tối lại nhưng trong đó ẩn chứa ý lạnh rõ rệt. Tuy miệng vẫn cười, nhưng giọng nói lại khiến người nghe lạnh sống lưng:
“Ta đã nhân từ với Tô Thanh lắm rồi, chẳng lẽ lại vì nàng ta mà hại nương tử? Như vậy thì ta khác gì cái tên cẩu Tiêu Yến Thời kia? Hơn nữa, trời rộng đất lớn, nương tử là lớn nhất. A Dạng, nàng cứ việc làm, có gì ta gánh cho.”
Ta nép trong lòng chàng, bật cười.
Một lúc lâu, Bùi Hoài Nam khẽ thở dài. Ta nhận ra lần này chàng tới quân doanh chắc gặp chuyện, liền hỏi:
“Sao vậy?”
“Người trong cung truyền tin, hoàng thượng bỗng bệnh nặng, mấy vị thân vương đã lên đường hồi kinh.” Bùi Hoài Nam xoa tóc ta, ánh mắt sâu thẳm: “Đông Lăng sắp đổi thiên tử.”
Ta khẽ “ừ”, không cùng chàng bàn luận. Việc này xảy ra sớm hơn kiếp trước, có lẽ vì ta đã đưa ra những quyết định khác.
Kiếp trước, hoàng thượng vì muốn quét sạch chướng ngại cho Thái tử, đã ép Lĩnh Nam vương đội mũ phản loạn, khiến mấy chục vạn binh sĩ Lĩnh Nam c/h/ế/t oan thảm khốc.
Vậy kiếp này, hoàng thượng chắc chắn sẽ ra tay với Bùi Hoài Nam trước. Chàng tuy không giữ chức quan, nhưng có thân binh của Lĩnh Nam vương phủ, lại là nhi tử duy nhất của Lĩnh Nam vương. Nếu chàng c/h/ế/t, sẽ giáng một đòn mạnh vào Lĩnh Nam vương.
Nhưng vì Bùi gia và Tạ gia đã liên hôn, hoàng thượng cũng phải cân nhắc. Nếu hai nhà liên thủ, thì ngai vàng Đông Lăng chưa chắc còn họ Tiêu.
Ngay sau đó, ta lập tức viết thư cho cha ta, báo hoàng thượng bệnh nặng, nhắc ông kiểm tra mọi việc trong quân. Cha ta vừa thấy thư đã hiểu ý, lập tức rà soát quân doanh xem có nội gián.
Quả nhiên, trong trướng của một viên quân sư đã tìm được thư qua lại với người Mạc Bắc, phụ thân hạ lệnh c.h.é.m ngay tại chỗ.
Về phía Lĩnh Nam vương, ta cũng khéo léo nhắc Bùi Hoài Nam. Chàng thông minh, lập tức hiểu ý, vương phủ và Lĩnh Nam đồng loạt hành động, hoặc bán, hoặc chuyển đi toàn bộ tai mắt do kẻ khác cài vào.
Đêm giao thừa, tiệc bá quan.
Sắc mặt Hoàng thượng đã khá hơn, ngồi trên đài cao vẫn uy nghi như cũ.
Bùi Hoài Nam dắt ta vào chỗ ngồi, đối diện lại chính là Tam hoàng tử và Tạ Hoài Ngưng.