11.
Ngày mùng sáu tháng ba, trong cung truyền ra tin Hoàng thượng băng hà, Thái tử vì đau buồn quá độ cũng đi theo. Ngay sau đó, Quý phi cầm thánh chỉ tuyên đọc di chiếu của Hoàng thượng, lập Tam hoàng tử làm Hoàng đế, lập tức đăng cơ.
Ba ngày trước lễ đăng cơ, Tạ Hoài Ngưng đến Vương phủ.
Thân phận nàng ta nay đã khác xưa, được sắc phong làm Đức phi, khí thế cũng lớn hơn trước.
Nàng ta đến vương phủ khoa trương thị uy, nói năng châm chọc mỉa mai một hồi, ta nghe tai này lọt qua tai kia, coi như chưa hề nghe thấy.
Tạ Hoài Ngưng tức đến mức chỉ tay vào ta mắng chửi:
“Giờ Tam hoàng tử đăng cơ, Tạ Dạng, ta xem ngươi còn đắc ý được bao lâu?! Chi bằng ngươi cầu xin bổn cung, quỳ xuống nhận sai, tự tát mấy cái, tát đến bổn cung vui lòng, sau này nếu Hoàng thượng trách tội, bổn cung nể tình tỷ muội mà tha mạng chó cho ngươi, thế nào?”
Ta nhìn nàng, khẽ “ồ” một tiếng, rồi lấy cớ thân thể không khỏe mà tiễn khách.
Tạ Hoài Ngưng tức đến giậm chân, luôn miệng kêu nàng ta là Đức phi, ta là thần tử, nếu kẻ dưới phạm thượng thì chính là tội c/h/ế/t.
Đức phi thì Đức phi, cũng chỉ mới làm được ba ngày mà thôi.
Ngày Tam hoàng tử đăng cơ, ta mang theo Cẩm y vệ đã sớm phục kích trong địa đạo hoàng cung, trước tiên cứu Hoàng hậu ra ngoài, rồi châm lửa đốt cung điện nơi Hoàng đế ở. Cung nhân đều bận cứu hỏa, phía sau rối loạn một mảng.
Không còn vướng bận, ta lập tức dẫn người phối hợp trong ngoài bắt Tam hoàng tử. Quý phi mắng ta tạo phản, nhưng đúng lúc này, Hoàng thượng và Thái tử vốn đã “băng hà” bước ra, khiến Quý phi sợ đến ngây dại.
Xuân Tuyết vào cung, theo lệnh ta cứu sống Thái tử đang hấp hối, rồi vào thời khắc mấu chốt, dùng hai t.h.i t.h.ể cải trang thành Hoàng thượng và Thái tử để qua mắt mọi người. Đợi khi lực lượng canh giữ lơi lỏng vì tin Hoàng thượng băng hà, nàng liền bí mật đưa hai người ra khỏi cung, chỉ chờ ngày hôm nay tung một đòn chí mạng.
Quý phi ngồi bệt xuống đất, Tam hoàng tử sợ đến ngất xỉu.
Thái phó quỳ xuống đất kêu trời bất công, đem toàn bộ binh lực liều mạng quyết tử.
Ta rút đao, chỉ thẳng vào phản quân, lớn tiếng quát:
“Giết!”
Phía sau ta, Cẩm y vệ và quân thủ thành lập tức toàn quân xuất kích, cùng Cấm quân c.h.é.m g.i.ế.c kịch liệt.
Trận bình định phản loạn này kéo dài suốt một ngày, hoàng cung xác chất thành núi, m/á/u chảy thành sông.
Ta đứng giữa vũng m/á/u, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, ném thủ cấp Thái phó ra ngoài, rồi quỳ xuống đất, cúi đầu nói với Hoàng thượng:
“Thần không phụ ơn, khiến Hoàng thượng và Thái tử điện hạ phải kinh sợ.”
Trong mắt Hoàng thượng bớt đi sự lạnh lẽo vừa rồi, nhìn ta lại thêm vài phần xót xa. Ngài vội bảo đỡ ta dậy, nhưng nụ cười trên mặt lại mang vị chua xót.
Ngài nói:
“Ngươi và mẫu thân ngươi hồi trẻ giống nhau như đúc, thật sự rất giống.”
Ta không hiểu ý câu ấy.
Còn Thái tử Tiêu Yến Thời đứng bên cạnh nhìn ta, trên mặt cũng vương m/á/u tươi, đôi mắt đen láy khiến người ta không đoán được lúc này hắn đang nghĩ gì.
Tháng sau, Hoàng đế vì bệnh thoái vị nhường ngôi cho Thái tử. Sau khi đăng cơ, Tân đế đại xá thiên hạ, ban cho ta một thánh chỉ trống có đóng ngọc tỷ.
Hắn nói đó là món nợ hắn thiếu ta.
Ta nhìn thánh chỉ không mấy d.a.o động, nhưng của cho không, ai mà không thích.
Tân đế đăng cơ, bách tính vui mừng.
Trong yến tiệc, ta chẳng có tâm tư nghe những lời chúc tụng, chỉ nghĩ đã lâu không gặp Bùi Hoài Nam, không biết chàng thế nào rồi, gầy đi? mập lên? hay vẫn mỗi tối trốn trong chăn khóc?
Ta lấy cớ rời khỏi yến tiệc, một mình đi đến ngự hoa viên, tiếng ồn ào bên tai lúc này mới lắng xuống được đôi chút.
Nhưng càng yên tĩnh, nỗi nhớ trong lòng ta lại càng nặng nề.
Những ngày qua, Bùi Hoài Nam không phải chưa từng gửi thư, chỉ là trong thư toàn nói mọi sự bình an. Nhưng chiến trường thì làm gì có chuyện bình an vô sự?
Ta cứ thế bước đi, không biết từ lúc nào đã tới trước một cung điện. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Lăng Thịnh điện, nơi Thái thượng hoàng dưỡng bệnh.
Lúc này, trong điện không có ai canh gác, thậm chí ngay cả một thái giám hay cung nữ hầu hạ cũng không thấy bóng.
Bỗng bên trong truyền ra tiếng đồ vật rơi xuống đất, tiếp đó là tiếng Thái thượng hoàng ho dữ dội.
Ta cau mày, nhẹ nhàng vượt qua tường bao, lặng lẽ lẻn vào trong.
Cảnh tượng trước mắt khiến ta chấn động.
Thái hậu đang cầm một bát thuốc, ép Thái thượng hoàng uống cạn.
Thần sắc lạnh lùng của bà ta hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ hiền hòa dịu dàng trong ký ức của ta.
Sau khi đút thuốc xong, thấy Thái thượng hoàng nôn ra mấy ngụm m/á/u tươi, bà ta ngửa đầu cười lớn mấy tiếng, cuối cùng cười ra cả nước mắt:
“Đến bây giờ ngươi vẫn còn nhớ đến Tần Ninh. Đáng tiếc, nàng ta mang thai con của ngươi nhưng lại gả cho kẻ khác. Nhưng cũng tốt thôi, ngươi c/h/ế/t sớm một chút, hai người sẽ nhanh chóng được đoàn tụ.”
Ta trợn to mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Ninh chính là tên của mẫu thân ta.
Nhưng ta còn chưa kịp truy hỏi hàm ý trong lời Thái hậu, thì biên ải đã truyền tin tới: Bùi Hoài Nam bị hạ độc, mang bệnh ra trận, bị địch c.h.é.m bốn năm nhát rồi rơi xuống vực, đến nay tung tích không rõ.
Cùng lúc đó, ở Lĩnh Nam, lương thảo của phụ thân và ca ca ta vẫn chậm chạp chưa tới, quân nhu cũng cạn kiệt. Nam Sở và Mạc Bắc trong một đêm đã chiếm mười tòa thành, tàn sát dân chúng trong thành một cách tàn nhẫn.
Nội ưu ngoại hoạn, vốn không nên xuất hiện ở Đông Lăng, nay lại đồng loạt xảy ra: trúng độc, thiếu lương, bị bao vây… Tất cả đến quá trùng hợp, giống như có người cố ý sắp đặt.
Cố ý…
Có kẻ đã thông địch phản quốc.
Khi nhận được thư, ta cảm giác một vị tanh ngọt trào lên cổ họng, trước mắt tối sầm lại rồi ngã quỵ xuống đất bất tỉnh.
Trong cơn mơ hồ, ta nhìn thấy Bùi Hoài Nam.
Chàng nằm trên bãi cỏ, tay cầm con búp bê đất ta từng tặng, khắp người đầy vết thương do đao kiếm.
Chàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ hôn búp bê đất, như thể đang nói chuyện với nó, cũng như đang nói với ta.
Chàng hết lần này đến lần khác gọi tên ta, lặp đi lặp lại không ngừng.
Ta bừng tỉnh từ giấc mơ, mồ hôi đầm đìa khắp trán.
Muốn gọi người hầu, nhưng lại phát hiện mình không ở trong vương phủ, mà là hoàng cung.
Tiêu Yến Thời ngồi bên giường, trên người khoác long bào màu vàng tươi, gương mặt mang thêm vài phần uy nghiêm.
Hắn đưa tay chạm nhẹ lên trán ta, dịu giọng hỏi:
“A Dạng, đã thấy khá hơn chưa?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Nhìn bộ dạng của hắn, ta khẽ sững lại, trong đầu thoáng hiện lên những hình ảnh hỗn loạn của kiếp trước, khiến lòng càng thêm khó chịu.
Bỗng, ta nhớ ra điều gì đó, lập tức ngẩng đầu, hỏi hắn:
“Là… ngươi?”
12,
Tiêu Yến Thời nhìn chằm chằm vào ta, không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà mỉm cười nói toàn những chuyện không liên quan, từ lần đầu chúng ta gặp nhau khi còn nhỏ cho đến lúc ta từ hôn.
Ta chất vấn hắn về chuyện lương thảo ở biên ải.
Hắn cười, nụ cười mang chút điên cuồng, rồi thừa nhận tất cả đều do hắn làm.
Hắn nói Tam hoàng tử chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ, là để Thái thượng hoàng thay hắn trừ bỏ chướng ngại, để hắn đường đường chính chính đăng cơ làm đế.
Khi nhìn ta lần nữa, ánh mắt hắn trở nên phức tạp:
“A Dạng, nàng còn chưa hiểu sao? Bọn họ nhất định phải c/h/ế/t… Nếu họ không c/h/ế/t, nàng và ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau.”
“Bọn họ” mà hắn nói, chính là phụ thân, ca ca ta, và cả Bùi Hoài Nam.
Ta cau mày nhìn hắn, không hiểu hết ý tứ trong lời nói ấy.
Nhưng câu nói kế tiếp khiến ta sững người.
Hắn nói:
“A Dạng, nàng biết vì sao phụ hoàng lại thương yêu nàng đến thế không? Bởi vì nàng mới chính là nữ nhi ruột của người. Năm đó, Tần Ninh, cũng chính là mẫu thân nàng mang thai nàng rồi mới gả cho phụ thân nàng. Vì thế phụ hoàng mới thương nàng vượt hơn tất cả hoàng tử.”
Ta bị phong bế kinh mạch, không thể động đậy, chỉ có thể trợn mắt nhìn hắn, bàn tay lại không ngừng run rẩy.
Tiêu Yến Thời nói tiếp:
“Cho nên phụ thân nàng sẽ không bao giờ đồng ý để chúng ta ở bên nhau, vì ông ta nghĩ chúng ta là huynh muội cùng cha khác mẹ. Nhưng ta thì không! Ta là con của mẫu hậu và một người khác, họ không tin, cứ muốn chia rẽ chúng ta.”
Khi hắn nói những lời này, thần sắc lộ rõ vẻ điên cuồng.
Mọi chuyện dường như đã dễ hiểu hơn, kiếp trước hắn bất chấp tất cả để đẩy ta vào chỗ c/h/ế/t, hẳn là vì đã sớm biết ta mang huyết mạch của Hoàng thất. Vì ngôi vị của mình, hắn sẵn sàng g.i.ế.c ta.
Còn kiếp này, cục diện thay đổi, hắn thực sự động lòng với ta, nhưng tình yêu so với quyền lực thì tính là gì?
Ta nhìn Tiêu Yến Thời gần như mất trí, bật cười chế nhạo:
“Bệ hạ giờ lại đang diễn cho ai xem? Cái gọi là si tình của ngài chẳng qua chỉ là một chấp niệm với thứ mình không thể có. Ngài g.i.ế.c tiên hoàng cũng chỉ để củng cố địa vị của mình mà thôi.
Nhưng điều ngài vạn lần không nên làm là để các tướng sĩ biên cương c/h/ế/t oan, để phụ thân và ca ca ta rơi vào lao ngục, thậm chí sai người hạ độc phu quân ta. Ngài tưởng biên cương bị bọn Mạc Bắc phá rồi, ngai vàng này của ngài vẫn có thể yên ổn sao?”
Tiêu Yến Thời sững lại một thoáng, rồi lập tức khôi phục vẻ nhàn nhã như thường.
Hắn nói, thân là Hoàng đế, hắn có thể thân chinh ra trận để khích lệ sĩ khí; hắn là Hoàng đế, là chân long thiên tử, bọn man tộc Mạc Bắc không dám động đến một cường quốc như Đông Lăng.
Hắn còn nói, từ lâu đã ký hiệp ước với Mạc Bắc. Trận chiến trước kia là do hắn cố ý gây ra để điều Bùi Hoài Nam rời đi, sau đó chia ra mà tiêu diệt, khiến binh quyền của Bùi gia và Tạ gia đều trở lại tay hoàng thất.
Những thứ ấy vốn dĩ phải thuộc về hoàng thất, chứ không thể để trong tay một đám người lúc nào cũng ôm dã tâm như chúng ta.
Giây phút ấy, ta nằm trên giường nhưng trong lòng lạnh lẽo đến tột cùng.