Tuý Đông Phong

Chương 13



Ta và Bùi Hoài Nam, từ khi hiểu chuyện đã bị đưa vào kinh, ngoài miệng nói là để “bảo hộ”, thực chất là trở thành con tin trong tay hoàng thất.



Bọn họ sợ bọn man tộc Mạc Bắc xâm lấn Đông Lăng, nhưng càng sợ hơn việc hai nhà Tạ – Bùi nắm giữ binh quyền quá lớn, có thể lật đổ hoàng quyền.



Thế là, ta và Bùi Hoài Nam bị giam cầm trong bốn bức tường này.

Những con chim ưng vốn nên tung cánh giữa trời xanh lại bị xiềng bằng xích sắt, cho dù giãy giụa thế nào cũng chỉ là những tiếng kêu bi thương vô vọng. Xiềng sắt quá nặng, chúng ta vĩnh viễn không thoát nổi.



Mỗi đêm khuya, ta thường mơ thấy thảo nguyên ngoài ải, phụ thân và ca ca cưỡi ngựa phi nước đại; mơ thấy dãy núi tuyết phủ trắng xóa, chim ưng sà xuống từ lưng chừng núi, cất tiếng kêu tự do.



Nhưng mỗi lần tỉnh lại, thứ chờ đón ta vẫn là chiếc giường băng lạnh.



Bộ y phục lộng lẫy thị nữ dâng lên chẳng khác nào mạng nhện quấn quanh người, một khi đã vướng vào thì khó lòng thoát ra.



Bùi Hoài Nam bị cho là có dã tâm, sẽ khởi binh tạo phản. Nhưng từ trước tới nay, các gia chủ Tạ – Bùi đời đời, có ai không phải vì nước vì dân mà chiến tử nơi sa trường? Chưa từng có một ý niệm phản nghịch nào.



Họ là bức tường thành thép kiên cố của Đông Lăng.



Ta hít sâu một hơi, chợt hiểu ra: có những kẻ sinh ra đã là xấu, không thể vì một chút thay đổi mà sinh lòng trắc ẩn.



“Tiêu Yến Thời, ta đã cho ngươi cơ hội rồi.”



“Hả?”



Tiêu Yến Thời còn chưa kịp phản ứng thì cửa điện đã bị người ta đạp mạnh mở tung.



Một nam nhân mặc giáp bạc dẫn theo tướng sĩ xông vào, rút đao quát lớn:



“Thần phụng chiếu chỉ của tiên hoàng, bảo vệ công chúa điện hạ!

Thái tử Tiêu Yến Thời cấu kết Mạc Bắc, hãm hại trung thần, lại mưu hại thiên tử, tội không thể dung! Người đâu, bắt nghịch tặc!”



Nam nhân ngẩng đầu, lộ ra gương mặt quen thuộc đến mức ta đã khắc sâu vào xương tủy.



Tiêu Yến Thời hoàn toàn c/h/ế/t lặng, chỉ vào Bùi Hoài Nam, đôi mắt tràn đầy kinh hãi:



“Ngươi… ngươi không phải… ngươi không phải đã c/h/ế/t rồi sao?”



Bùi Hoài Nam đã trở về.



Chàng không đáp lời hắn, mà sải bước tiến tới ôm chầm lấy ta, dùng hết sức siết ta vào lòng.



Chàng nói: “A Dạng, ta về rồi.”



Ta khẽ “ừ” một tiếng, nhưng lại tham lam cảm nhận hơi ấm nóng hổi từ người chàng.



Ngay sau đó, tiên hoàng được Xuân Tuyết đẩy ra từ sau lưng Tống Chỉ Huy Sứ.



Người chỉ thẳng vào Tiêu Yến Thời, mặt đầy giận dữ, mắng:



“Nghịch tử! Dám thương tổn con ta!”



Đây chính là nước cờ ta đã chuẩn bị.



Ngay từ khi nghe hoàng thượng bảo ta giống mẫu thân, cùng ánh mắt say đắm khi ấy, ta đã sinh nghi.



Sau khi về tướng phủ, ta vào thư phòng luôn khóa kín của phụ thân tìm tòi.



Tra xét nhiều lần, cuối cùng phát hiện ra, ta không phải con ruột của phụ thân, ca ca ta cũng vậy.



Mẫu thân mang thai ta mới gả cho phụ thân, mà trước đó, mẫu thân bị hoàng hậu hãm hại, buộc phải rời cung, không ngờ khi ấy đã mang trong người cốt nhục của hoàng thượng.



Ta lập tức nhận ra điểm bất thường, vội viết thư cho phụ thân và Bùi Hoài Nam, nói rõ chuyện kiếp trước.



Dù họ tin hay không, lần này nhất định phải đề phòng Tiêu Yến Thời.



Họ tin, và cùng ta diễn một vở kịch “thua trận”, thực chất là bắt sống thủ lĩnh Mạc Bắc, rồi để hắn tung tin giả.



Sau đó, ta sai Xuân Tuyết hóa trang một tử tù thành hoàng thượng, lén đưa hoàng thượng thật ra ngoài.



Không ngờ, vừa ngồi lên ngôi Thái hậu, bà ta đã vội vã muốn g.i.ế.c hoàng đế, chỉ vì hắn định truyền ngôi cho ta.



Vì thế mới có cảnh tượng hôm nay.



Tiêu Yến Thời sau khi biết chuyện thì bật cười, nụ cười khó coi, nước mắt lem nhem khắp mặt, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:



“A Dạng, ta yêu nàng… ta thật sự yêu nàng mà. Nàng cũng yêu ta đúng không? Nếu không, trước kia sao lúc nào cũng đi theo ta?”



Ta từ trên giường đứng dậy, chỉnh lại y phục.



Nhận lấy ánh mắt của ta, Bùi Hoài Nam đưa đao sang.



Chàng cau mày:



“Đứng xa ra, đừng để bẩn y phục của nàng.”



“Bẩn thì vứt thôi.”



Ta nhìn nam nhân trước mặt, bao nhiêu đau đớn của hai kiếp khiến ta mất ngủ triền miên, mỗi khi mộng tỉnh giữa đêm là rơi xuống vực sâu vạn trượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Đau đến tận xương.



Nhưng ác mộng rồi cũng phải kết thúc.



Tay vung d.a.o xuống, mắt không hề chớp.



Từng giọt m/á/u từ mũi d.a.o rơi xuống, kẻ trước mặt “phịch” một tiếng ngã gục.



Sau đó, Thái hậu bị áp giải vào điện.



Thấy tiên hoàng, bà ta mặt xám như tro; nhưng khi nhìn thấy ta lại trở nên kích động, vị hoàng hậu từng trăm bề cưng chiều ta rốt cuộc cũng bỏ hết giả vờ, ngồi bệt xuống đất, chỉ tay vào ta mà mắng chửi không ngớt.



Bà ta mắng ta giống hệt mẫu thân, không biết liêm sỉ, quyến rũ hoàng đế.



Nhưng bà ta quên rằng, năm xưa chính bà ta đã hãm hại mẫu thân ta, ép mẫu thân ta lên long sàng.



Ta không g.i.ế.c Thái hậu, chỉ sai người lột bỏ y phục gấm vóc rồi ném bà vào lãnh cung..



Kết cục.



Lần này Thái thượng hoàng thật sự đã c/h/ế/t.



Trước khi tự vẫn, ông ta hỏi ta có thể tha thứ cho ông ta hay không.



Ta chỉ bảo ông ta hãy xuống dưới mà chuộc tội với mẫu thân ta.



Sau khi vào thư phòng phụ thân, ta tìm thấy một cuốn nhật ký.



Phụ thân dường như sớm đoán được ta sẽ mở căn phòng này, nên đã ghi chép lại toàn bộ sự thật về mẫu thân.



Vốn dĩ, phụ thân và mẫu thân là thanh mai trúc mã, còn mẫu thân và Thái hậu là khuê mật.



Không ngờ, Thái thượng hoàng tham sắc đẹp của mẫu thân, còn Thái hậu vì muốn củng cố địa vị nên đã lừa mẫu thân vào cung, bỏ thuốc và đẩy lên long sàng.



Sau đó, mẫu thân bị giữ lại trong cung, không danh không phận, được sủng ái đến cực điểm khiến Thái hậu ghen tuông.



Vì thế, trong một buổi yến tiệc, bà ta dùng lại thủ đoạn năm xưa, lần này là gài bẫy cả phụ thân và mẫu thân.



Cuối cùng, mẫu thân xuất cung gả cho phụ thân, nhưng danh tiếng bị hủy hoại do thủ đoạn của Thái hậu, lòng ôm uất hận, khi sinh ta thì khó sinh mà mất.



Nhưng họ không biết, ta không phải huyết mạch của Thái thượng hoàng, mà là kết tinh của phụ thân và mẫu thân.



Đứa con có trước ta đã mất từ lâu.



Sau khi Thái thượng hoàng băng hà, ta dùng tờ thánh chỉ trắng mà Tiêu Yến Thời trao để lập Thần Thân vương làm thái tử, chọn ngày đăng cơ.



Còn ta và Bùi Hoài Nam trở về biên ải, trở lại thảo nguyên.



Khoảnh khắc một lần nữa nắm lấy thanh bội đao, ta cảm thấy như có xiềng xích đang rơi khỏi người.



Ra khỏi kinh thành, rốt cuộc ta cũng thoát khỏi chiếc lồng này.



Ta không phải con chim bị nhốt trong lồng để người ta thưởng ngoạn.



Ta là cánh chim ưng tung bay giữa trời, vốn dĩ phải giương cánh mà bay.



Bùi Hoài Nam dắt tới một con ngựa, lông trắng pha chút đen, còn ngựa của chàng thì ngược lại, đen pha một chút trắng.



Ta huýt một tiếng sáo, con ngựa hí vang, tung hai chân trước lên.



Ta nắm chặt dây cương, tung người lên ngồi vững trên yên:



“Giá—!”



Trên thảo nguyên, làn gió nhẹ lùa qua tóc dài, xa xa tiếng bò dê như khúc nhạc du dương, êm tai đến cực điểm.



Ta thúc ngựa phi đi, ngoảnh lại nhìn về phía Bùi Hoài Nam còn đang ở nguyên chỗ cũ, rồi lớn tiếng gọi:



“Bùi Hoài Nam, ta yêu chàng lắm!”



Đôi mắt chàng lập tức đỏ hoe.



Chàng nhanh chóng lên ngựa đuổi theo ta, đến khi gần kịp thì tung người xuống, ôm ta ngã vào đám cỏ xanh.



Chàng khóc, vừa khóc vừa hỏi lời ta vừa hỏi có thật không.



Ta nói là thật, chàng lại siết chặt eo ta, bắt ta lặp lại hết lần này tới lần khác.



Động tác của Bùi Hoài Nam cuồng nhiệt, như thể muốn bù đắp tất cả những gì kiếp trước và kiếp này đã bỏ lỡ.



Đôi mắt đỏ hoe, trong mắt chàng chỉ còn hình bóng ta, không chứa nổi bất cứ ai khác.



Chàng nói:

Hạt Dẻ Rang Đường



“Ta cũng yêu nàng. Trước khi nàng yêu ta, ta đã yêu nàng từ rất lâu rồi.”



___Hết___