Tuý Quỳnh Chi

Chương 39: Tái giá với người mới



Vừa rồi Tư Đồ Thịnh ngồi một mình trong bóng tối, nhờ ánh trăng sáng rồi tiện tay nặn đất sét giải tỏa buồn bực trong lòng.

Nhưng nghĩ đến chỗ bực bội thì tay lại bất giác dùng sức, đợi cơn đau truyền đến mới phát hiện trong tay mình còn cầm dao khắc, con dao khắc đó đã xé rách lòng bàn tay đến máu chảy ròng ròng.

Hắn vốn định đứng dậy rồi dùng nước giếng rửa qua loa, nào ngờ lại gặp Sở Lâm Lang đang bưng cơm đứng trước cửa thư phòng.

Hắn không muốn để Sở Lâm Lang nhìn thấy bộ dáng mất kiểm soát của mình, định mở miệng xua đuổi nàng đi như Quan Kỳ, chỉ là lời nói đã đến bên miệng rồi lại dừng lại.

Chỉ trong giây lát chần chừ này, hắn đã bị Sở Lâm Lang kéo ống tay áo lôi trở lại thư phòng.

Sở Lâm Lang cau mày hỏi: "Sao lại làm như vậy?"

Nhờ ánh đèn được thắp sáng mà Sở Lâm Lang có thể nhìn thấy vết bị dao cứa trên lòng bàn tay đã gần như cắt sâu đến tận xương. Nàng lập tức liếc nhìn lên mặt bàn, phát hiện trên bàn còn có một người đất vừa mới được nặn xong, người đất kia còn bị dao khắc hung hăng chém làm đôi, đầu rơi một chỗ khác, mà lưỡi dao khắc kia lại dính đầy vết máu...

Nếu là người khác thì có lẽ chỉ là dùng dao khắc rồi vô tình làm chính mình bị thương, nhưng người này lại là người bạn thời thơ ấu của Sở Lâm Lang.

Nàng vẫn nhớ Ôn Sinh có mấy thói xấu không thể để cho ai biết - mỗi lần mẫu thân hắn ta phát bệnh rồi bị người sỉ nhục, Ôn Sinh này sau khi ra ngoài cáu giận với người xong liền về sân lặng lẽ nặn người đất, rồi lại đập nát bét từng cái người đất một...

Có mấy lần, vì hắn ta đập quá mạnh mà ngay cả tay mình cũng đập đến mức bị thương.

Hồi nhỏ, Lâm Lang khi đó ghé sát trên tường nhìn trộm, chỉ biết vừa nhìn vừa che kín miệng.

Lúc đó nàng không hiểu, nàng chỉ cảm thấy tên nhóc này quá điên. Nhưng sau này khi đã từng trải hơn lại có thể cảm nhận được tâm tình của đứa nhỏ kia - Đó là khi không thể bảo vệ được thứ mà mình quan tâm, không chỗ phát tiết sự bất lực và tự căm ghét chính bản thân mình.

Chỉ là bây giờ Tư Đồ Thịnh đã trưởng thành rồi, cũng không có vướng bận gì, thậm chí còn nắm giữ quyền lực, sinh mệnh của người khác trong tay, vì sao nửa đêm lại phải tự hành hạ mình như vậy?

Liên tưởng đến tiếng thở dài của Quan Kỳ lúc ăn cơm, cộng thêm đến giờ hắn ta vẫn chưa ăn gì. Sở Lâm Lang khẳng định rằng hẳn đã xảy ra một chuyện lớn nào đó không tốt khiến cho tâm trạng của hắn không bình ổn.

Nghĩ vậy, Lâm Lang cũng không hỏi nữa, nàng xoay người đi lấy rượu, bột thuốc cầm máu và băng gạc để xử lý vết thương cho Tư Đồ Thịnh.

Chỉ là động tác của nàng không được mấy nhẹ nhàng, kéo đến mức Tư Đồ Thịnh phát đau, hắn không nhịn được mà đưa tay giật lấy lọ thuốc trong tay nàng rồi lại bị Sở Lâm Lang không khách khí gì mà đập tay hắn một cái.

Thấy hắn trừng mình, Sở Lâm Lang vẫn không nới lỏng lực tay một chút nào, miệng còn lẩm bẩm: "Không tệ nhỉ! Một ngày không ăn cơm mà vẫn còn có sức trừng người. Đau sao? Vậy lần sau khi tay cầm dao thì phải mang theo cái đầu theo! Mấy hôm nay không định viết chữ phê công văn nữa à? Làm bị thương tay nào không được mà nhất định phải là tay phải!"

Tư Đồ Thịnh không ngờ nàng lại dám mắng chủ tử như vậy, thật sự có chút quá phận rồi.

Lúc này tâm tình hắn thật sự không được tốt cho lắm nên cũng không muốn giả vờ làm quân tử khiêm tốn nữa, hắn nhẫn nhịn rồi lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"

Nhưng tiếc là bà nương này dường như nghe không hiểu tiếng người, rắc xong thuốc rồi nàng lại kéo bên tay bị thương của hắn như trói một chú heo con, không cho hắn từ chối rồi quấn băng quanh tay hắn.

Nàng cúi mắt rồi thẳng thắn nói: "Lần sau tâm tình không tốt thì phải đổi cách xả giận, không được giày vò người khác. Cũng không phải là hài tử vô dụng! Theo ta thấy thì chỉ có mấy tên vô dụng, chó má, xả không được hận mới tự hành hạ thân thể của chính mình!"

Lời này nói ra, nam nhân nào cũng không thể chịu nổi. Tư Đồ Thịnh hơi nheo mắt, giọng hắn trầm thấp, dường như nghiến răng lặp lại một lần nữa: "Ra - ngoài!"

Sở Lâm Lang vẫn làm như không nghe thấy, sau khi băng bó vết thương xong nàng lại thắt một cái nơ bướm đẹp rồi bưng bát cơm chiên còn hơi ấm đến trước mặt chủ tử: "Ăn đi, ngài ăn xong rồi nô gia sẽ ra ngoài."

Một nữ tử vô lại như lưu manh như vậy lại là do hắn chủ động giữ lại trong phủ mình sao?

Tư Đồ Thịnh vẫn yên tĩnh nãy giờ đang tức giận, nhưng lại không biết rằng mình đang tức nàng hay càng tức chính mình hơn.

Sở Lâm Lang thấy hắn vẫn không nhúc nhích gì, không nhịn được mà khẽ thở dài.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, cô nam quả nữ ở chung một phòng tất nhiên không ổn nhưng nàng cảm thấy mình vẫn chưa thể để hắn tiếp tục ở một mình.

Nếu nàng đi rồi, hắn sẽ lại tắt đèn, một căn phòng tối tăm có khi sẽ làm cho trong lòng cũng tối tăm theo.

Lâm Lang không biết ác mộng của Tư Đồ Thịnh là gì nhưng nàng có thể nói ra lời trong lòng mình.

Nàng thắp sáng đèn rồi sắp xếp bát đũa cho hắn, tựa như đang tự nói với chính mình: "Hồi nhỏ, mỗi lần phụ thân đánh chửi mẫu thân cũng kéo theo cả ta. Ban đầu ta luôn khóc, khóc mệt rồi thì tưởng tượng rằng trên trời sẽ có thần tiên đến, dùng bình hồ lô hút ta và mẫu thân đi, rời xa khỏi cái nhà này."

Mấy chuyện này Tư Đồ Thịnh tất nhiên đều biết, mỗi lần nàng bị đánh, hắn luôn phải cách một bức tường, cùng nghe tiếng khóc và tiếng thầm oán của đứa nhóc này mà đi ngủ.

Sở Lâm Lang nói đến đây lại tự giễu cười một tiếng: "Nên hồi đó, khi ta bị phụ thân ép gả cho một lão già, sự xuất hiện của Chu Tùy An giống như thần tiên trên trời vậy. Hắn ta dẫn ta đi, để ta cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nhà ngột ngạt đó."

Tư Đồ Thịnh nghe vậy lại hừ hai tiếng cười.

Sở Lâm Lang biết ý cười của hắn, nàng ngẩng mắt lên nhìn hắn: "Ngài định nói, người ta gặp không phải là người tốt, ta đã lầm tưởng kẻ phụ bạc là thần tiên sao? Kỳ thực ta cũng đang nghĩ rằng nếu thời gian quay trở lại, ta sẽ lựa chọn như thế nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lúc đó năng lực ta có hạn, có lẽ ta vẫn sẽ ra đi cùng hắn ta."

Nghe xong lời này, ánh mắt Tư Đồ Thịnh càng lạnh lẽo hơn, ngay cả một tiếng hừ cũng lười cho.

Sở Lâm Lang lại tiếp tục nói: "Chỉ là ta sẽ sớm hiểu ra rằng không ai sẽ trở thành thần tiên cứu mạng của ai cả. Thà dựa vào chính mình rồi dùng toàn lực đánh cược ở bản thân còn hơn ỷ lại thần linh trên trời linh thiêng. Kỳ thực thế nhân chẳng phải đều như vậy sao, trên mỗi con đường hạn hẹp đều cố gắng hết sức. Cho dù có không tốt đến mấy thì vượt qua được bước ngoặt này rồi lại thử cố gắng để sau này chính mình có thêm nhiều lựa chọn cũng rất tốt..."

Tư Đồ Thịnh im lặng trong giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Nàng nói với ta nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói gì?"

Sở Lâm Lang chớp mắt: "Ta muốn nói, cho dù là đại nhân ngài bây giờ nhìn qua chỉ như hô mưa hoán gió, là rường cột của đất nước không gì không làm được, kỳ thực cũng chỉ từ một hài tử từng chút một lớn lên, sẽ luôn có lúc cảm thấy bất lực. Khi không thể làm được điều gì tốt nhất, ngài cũng đừng quá khắt khe với bản thân rồi tự mình giày vò chính mình. Ngay cả một con kiến như nô gia này cũng hiểu cái gọi là ngày sau còn dài, cứ từ từ mà bước. Nếu đại nhân ngài cứ cố chấp như vậy thì đường thọ sẽ ngắn lắm, không đợi được đến lúc tốt đẹp đâu... Ôi cho, ta lại nói sai rồi, sống mũi ngài cao như vậy, nhìn là biết sẽ sống lâu trăm tuổi rồi! Thôi ta không nói nhảm nữa, đại nhân ngài hãy đi nghỉ ngơi sớm đi!"

Nói xong, nàng cũng không đợi Tư Đồ Thịnh lại lên tiếng đuổi người đã xắn vạt váy rồi nhanh như chớp đã ra khỏi cửa.

Cái gọi là kẻ cứng đầu đều là không nghe người khuyên can, ngay cả kẻ ngốc như Chu Tùy An cũng có khi không chịu nghe lời khuyên nhủ của nàng, nàng cũng không hy vọng mình có thể thuyết phục được một nam nhân có tâm tư thâm trầm như Tư Đồ Thịnh.

Nói cho cùng thì vẫn là nàng nhiều chuyện, nhịn không được mà lại lải nhải vài câu. Chỉ là không biết con dao đó có rỉ sét hay không, nếu lỡ mà vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao?

Nàng đi một lúc, đến khi đứng trước cửa phòng mình mới xoay người nhìn lại rồi phát hiện đèn trong thư phòng không xa còn chưa tắt.

Dưới bóng nến, trên khung cửa sổ có một bóng người bất động , sau đó từ từ đưa tay lên bưng bát, ngửi một cái rồi ăn từng miếng một cơm mà nàng xào.

Sở Lâm Lang không khỏi bật cười, nàng cảm thấy mấy tên nam nhân này sao cứ cứng đầu cứng cổ như lừa vậy, dắt thì không chịu đi, đánh mới biết lùi lại!

Nàng thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người về phòng mình.

Đến hôm sau nàng đến bếp, mớiphát hiện ngay cả mấy món ăn nguội lạnh tối qua để thừa lại cũng bị người ăn sạch sẽ.

Nhưng tiếc là người đó cùng tiểu thị của hắn ta lại ném bát bẩn đầy cả một thùng!

Mà Quan Kỳ thấy sắc mặt của đại nhân nhà mình vẫn như thường, thật sự có chút bất ngờ và mừng rỡ.

Ngày thường khi tâm tình của Tư Đồ Thịnh sa sút, mấy ngày mấy đêm đều không ăn không uống, ở riêng một mình mới là chuyện thường.

Quan Kỳ vốn đã định hôm sau sẽ xin nghỉ với Đại Lý Tự, nào ngờ lần này chủ nhân lại điều chỉnh tâm tình nhanh như vậy, sáng sớm đã dẫn hắn ta ra khỏi cửa như không có chuyện gì, thật sự khiến người ta thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là trước khi ra khỏi cửa, Quan Kỳ vẫn có chút không yên tâm, hắn đứng trong sân liếc nhìn bên tay phải được băng bó gọn gàng của chủ nhân, cẩn thận nói: "Đại nhân, nếu ngài không khỏe thì vẫn nên xin nghỉ nghỉ ngơi hai ngày đi?"

Tư Đồ Thịnh thản nhiên nói: "Nghỉ ngơi làm gì?"

Quan Kỳ bị hỏi đến nghẹn lời, hắn nhỏ giọng nói: "Tâm tình của ngài... đã tốt hơn chưa?"

Tư Đồ Thịnh liếc nhìn nữ tử đang làm bộ làm tịch trong sân, dùng gậy gõ phơi chăn, lạnh lùng đáp: "Cũng không phải là hài tử hay tên vô dụng nào đó, làm gì có tâm tình tốt hay xấu gì chứ?"

Phụ nhân đó nói đúng, hắn đã không còn là hài tử bất lực chỉ có thể dùng tượng đất để xả giận, thay vì tự thương rồi lại tự trách, chi bằng nên bình tĩnh lại rồi suy tính kỹ càng...

Một đại nam nhân, chung quy lại cũng không thể thua cả một nữ tử yếu đuối từng suýt bị phụ thân ruột của mình bán đi chứ?

Nghĩ vậy rồi hắn sải bước đi ra ngoài.

Sở Lâm Lang giấu mặt sau tấm chăn đang phơi, nhịn không được mà trợn mắt lên trời: Thiếu khanh đại nhân này đúng là lòng dạ hẹp hòi, không chịu bị người ta nói lấy một câu! Gặp cơ hội liền phải đáp trả lại!

Nghĩ vậy, nàng không nhịn được mà dùng gậy trong tay vung vẩy đánh về phía bóng lưng nam nhân kia!

Đức hạnh! Lần sau mà còn làm trò không ăn cơm đúng giờ nữa, làm nàng nửa đêm còn phải làm thêm bữa thì nàng sẽ đòi hắn tăng tiền công lên gấp ba!

Lại nói đến Sở quản sự, ngoài việc thỉnh thoảng phải khuyên giải chủ tử buồn bực vào lúc nửa đêm ra thì cuộc sống ở ngõ Tập Tuệ kỳ thực rất nhàn nhã.

Tư Đồ Thịnh không có thói quen dậy sớm ăn sáng, thường thì sáng sớm hắn thức dậy, rửa mặt xong cũng không đánh thức quản sự, nha hoàn, cứ thế lặng lẽ mà lên triều.

Hắn quen ăn sáng với Quan Kỳ ở nha môn, mà bình thường cũng chỉ mình Quan Kỳ là đủ, phần lớn tình huống căn bản đều không cần phiền đến quản sự nha hoàn hầu hạ.

Thế là bà tử quản sự cũng mặt dày mà gần như mỗi ngày đều có thể đường hoàng ngủ đến tận khi trời sáng.

Sở Lâm Lang giờ không cần phải hầu hạ bà bà, lo liệu cho việc ăn mặc của cả nhà lớn bé, càng không cần lúc nào cũng phải lo lắng cho sai lầm của phu quân trên con đường quan lộ.

Làm tôi tớ cho nhà người khác, ngoài việc thỉnh thoảng phải nấu cơm mỗi khi Tư Đồ Thịnh trở về ra thì còn thoải mái, tự tại hơn cả khi làm phu nhân quan lại trước kia, thật sự khiến người ta không ngờ tới.

Nhưng đã làm quản sự cho phủ Thiếu khanh thì cũng không thể quá lười biếng, nói cho cùng vẫn phải tìm việc gì đó để làm.

Sở Lâm Lang nhớ rằng dưới danh nghĩa của Tư Đồ Thịnh còn có hai mươi khoảnh ruộng chức điền ở ngoại ô Kinh thành.

Với tính cách làm ngơ với tiền bạc của Tư Đồ Thịnh, đã bỏ hoang phủ đệ rồi thì mấy khoảnh ruộng chức điền đó hẳn là hắn ta cũng chưa từng đi xem qua một chút.

Vậy nên sau khi xin phép Tư Đồ đại nhân xong, hôm nay Sở Lâm Lang sẽ dẫn theo hai nha hoàn đến ruộng chức điền ở ngoại ô nhìn xem một chút.

Phủ Tư Đồ Thịnh không có xa phu và ngựa, hắn dùng xe lúc nào cũng là của nha môn nên Sở Lâm Lang liền thuê một cỗ xe ngựa, hai nha hoàn đi một đường xóc nảy ra ngoại ô.

Đến nơi hỏi quản sự ruộng và nông dân canh ruộng mới biết, họ quả nhiên đều chưa từng gặp Thiếu khanh đại nhân.

Sở Lâm Lang cầm khế ước ruộng đất rồi cẩn thận đối chiếu một chút lại phát hiện ra hai mươi khoảnh ruộng chức điền ban đầu bị các phủ đệ quan lại xung quanh chiếm mất không ít, cho nên tiền thuê lúa hàng năm báo lên càng là thiếu cân thiếu lạng.

Tên quản sự kia trước tiên thấy Sở nương tử vẫn non trẻ, còn định dùng mấy quy củ nội bộ ruộng đất các loại để lừa gạt nàng cho qua.

Nào ngờ rằng vị trước mắt này chính là dựa vào mua bán ruộng đất mà lập nghiệp, trước kia ruộng đất ở quê nhà nàng đều tự mình quản lý.

Hiện giờ tuy là đang nghỉ đông nhưng mấy vụ lương thực quanh năm ở Kinh thành, ví như năm ngoái mưa có đủ hay không, nàng sớm đã dò hỏi rõ ràng từ các quản sự từ các phủ đệ.

Mấy người này tưởng nàng là nữ tử còn non trẻ thì có thể lừa gạt cho qua ư, vậy thì không có cửa đâu!

Sau một hồi tranh luận, mấy tên quản lý ruộng đất thua cuộc, chỉ biết chắp tay xin lỗi rồi nói rằng người ghi sổ bên dưới quen tay nên ghi nhầm số lượng, xin về sau được bù lại.

Còn ranh giới ruộng đất thì họ sẽ đo đạc lại và định lại ranh giới, không dám để phủ Thiếu khanh phải thiếu sót một chút nào.

Phải biết rằng quan ngũ phẩm tuy không tính là lớn nhưng Đại Lý Tự có thể đường đường chính chính thẩm vấn bách quan, đó đúng là diêm vương điện mà.

Có biết bao nhiêu quan to đều gãy dưới hình cụ của Đại Lý Tự, giờ hai mắt của vị nữ quản sự này như lóe sáng, căn bản là không lừa nổi! Nếu còn sống chết không nhận, chẳng phải là tự mình tìm chết, muốn đến Đại lý tự lột da sao?

Xử lý xong chuyện ruộng chức điền, Sở Lâm Lang còn đi đến một thôn làng gần đó, mua một ít đặc sản vùng núi, trứng gà tươi và một con vịt béo, còn có một miếng thịt lợn rừng vừa mới xẻo.

Tay của người nào đó bị thương, vẫn phải ăn chút đồ bổ mới được.

Tư Đồ Thịnh gần đây rất bận, nghe Quan Kỳ nói thì khi ở nha môn, Tư Đồ Thịnh cũng hay bỏ bữa nên thường ăn toàn cơm nguội.

Nàng muốn về nấu cho hắn chút canh dầu vịt, bây giờ trời đã lạnh rồi, dùng nồi đất đựng dầu vịt rồi sau đó đông lại, dù có mang theo cũng không sợ làm đổ.

Khi chủ tử muốn ăn cơm thì cứ để Quan Kỳ hâm nóng trên bếp sưởi là có thể chan cơm nguội rồi ăn một miếng ấm nóng.

Hôm nay việc kiểm tra sổ sách nhẹ nhàng và sảng khoái, ước chừng thời gian thì nàng có thể trở về sớm.

Vậy nên Sở Lâm Lang ngồi trên xe ngựa ngẫm nghĩ về thực đơn tối nay, trước là làm nấm rừng hầm mỡ lợn, sau đó lại hầm thịt đỏ nấu rượu vàng, nếu còn kịp giờ thì nàng muốn rán thêm vài cái bánh dầu hành.

Lần trước khi nàng làm, Tư Đồ đại nhân có vẻ như rất thích ăn, chỉ là tên Quan Kỳ kia ăn mà không có biết nhìn, cũng không biết chừa lại cho chủ tử của hắn ta, xem ra lần này phải làm nhiều hơn...

Trong lòng nàng còn đang nghĩ thì lại nghe phía trước có tiếng huyên náo, tiếng nhạc náo nhiệt, xe ngựa cũng bị dòng người chặn lại, tạm thời phải dừng ở một chỗ.

Đông Tuyết xuống xe ngựa rồi chen lên phía trước xem tình hình thế nào, một lát sau đã chạy về. Nàng trước tiên là thì thầm với Hạ Hà rồi hai người lại nhìn nhau, tựa hồ như không biết có nên nói với Sở nương tử hay không.

Sở Lâm Lang thấy thần sắc của hai người họ khác lạ, liền hỏi: "Nghe thanh âm thì có vẻ phía trước có đoàn xe đón dâu phải không?"

Đông Tuyết gật đầu, không để đến ý Hạ Hà đang kéo ống tay áo mình mà thẳng thắn nói: "Là người ta đang rước dâu, rước một yêu nữ qua cửa!"

Sở Lâm Lang nghe xong lời nàng, trước tiên là sững người rồi mới phản ứng lại, Đông Tuyết hẳn là đang nói đến chuyện Chu Tùy An đang rước nhị cô nương của Tạ gia về.

Tính ngày tháng thì cũng không sai biệt cho lắm, nếu còn không rước bây giờ thì cái bụng kia cũng khó mà che giấu nổi.

Khi Sở Lâm Lang đề nghị hoà ly với Chu Tùy An đã nghĩ đến ngày người ta tái giá, đã là như vậy rồi thì nàng đương nhiên sẽ không giả vờ khó chịu vào ngày đại hỉ của người ta.

Nhưng tiếng nhạc rộn ràng vang lên khi nghe vào bên tai vẫn khiến người ta có chút phiền lòng.

Thấy xe ngựa bị chặn nên không qua được, Sở Lâm Lang dứt khoát tính tiền với xa phu rồi xuống xe trước, nàng định đi qua ngõ hẻm phía sau phố rồi đi bộ về.

Chỉ là khi xuống xe ngựa, nàng vẫn không khỏi muốn nhìn thêm vài cái về phía đoàn rước dâu kia. Tuy Tạ gia dường như đã cố ý làm giản lược, không trải ra cảnh tượng mười dặm hồng trang nhưng vẫn có kiệu hoa, đoàn xe đầy đủ.

Chỉ thấy trên lưng ngựa là một tân lang tuấn tú mặc hồng y, mang theo nụ cười đắc ý phong lưu, đang không ngừng vái chào về phía mọi người xung quanh...

Sở Lâm Lang thu lại ánh mắt, trong lúc nhất thời nàng nghĩ: Cho cùng vẫn là mình có lỗi với Chu lang.

Nhớ lại ngày đó nàng và Chu lang thành thân, nghèo đến mức ngay cả một cỗ kiệu cũng không có, càng không có nhà cao cửa rộng. Chỉ có một căn nhà tranh đơn sơ, một đôi nến đỏ, một tấm khăn đỏ, hai người trẻ năm xưa khi cùng nhau phu thê giao bái lại vô tình đụng đầu nhau, rồi cùng nhau nắm tay cười ngây ngốc...

Mà giờ đây, hắn đã thăng quan tiến chức, kiệu đỏ ngựa cao, động phòng hoa chúc, một cuộc đời đắc ý như vậy cuối cùng cũng đã bù đắp được thiếu sót khi xưa chỉ có hôn lễ nghèo nàn và cưới một thứ nữ nhà thương nhân.

Nàng không muốn nhìn thêm nữa, khi vừa định xoay người rời đi thì cổ tay lại bị người nắm lấy, đồng thời cũng có tiếng người kinh ngạc, nhỏ giọng kêu lên: "Chu phu nhân! Không ngờ lại gặp ngươi ở đây!"

Sở Lâm Lang nhìn kỹ lại, ồ, hóa ra là cố nhân khi còn ở Liên Châu - Hà phu nhân!

Lúc trước khi quan viên Liên Châu bị lật thuyền, không một ai may mắn thoát được, ngay cả vị tri phủ chỉ biết bo bo giữ mình cũng bị giáng chức làm tri huyện.

Sở Lâm Lang lúc đó còn rất tiếc cho Hà phu nhân không thể trở về Kinh thành hầu hạ mẫu thân đã già, khi còn ở Tịch Châu, nàng không để ý đến lời khuyên can của Chu Tuỳ An mà có đôi lần trao đổi thư từ riêng tư với Hà phu nhân.

Không ngờ rằng đôi khuê mật không ngại tuổi tác khi xưa lại có dịp gặp lại trên phố chợ Kinh thành!

Hóa ra là vị Lý tri phủ này đi theo mạng lưới người của Thái tử, lúc trước bị giáng chức là do vô tình bị vạ lây, đúng là bất đắc dĩ mà.

Nhưng làm tri phủ nhiều năm như vậy, đương nhiên gia sản vẫn rất dày. Sau khi làm tri huyện ở một huyện nghèo một năm rồi lại trải qua một phen cắt thịt để lo lót, lão tri phủ cuối cùng cũng lật ngược được tình thế, được điều về một huyện gần Kinh thành làm tri huyện.

Nghe ý của Hà phu nhân thì tuy là điều ngang như vậy, còn ở ngoại ô xa Kinh thành nhưng sang năm thì có thể lại được thăng chức nhẹ một chút, dù sao cũng đỡ hơn phải xa quê chịu cực khổ..

Mà Lý đại nhân được điều về ngoại ô Kinh thành đương nhiên sẽ muốn đi lại trong Kinh thành, giao thiệp một chút với cố nhân, đương nhiên cũng sẽ giao thiệp với đồng liêu khi xưa Chu Tùy An.

Phẩm cấp của Chu Tùy An bây giờ so với lão từng là cấp trên còn cao hơn nhiều, may mà trước kia Lý đại nhân không làm khó hắn ta như đám Trương Hiển, khi gặp lại vái chào nhau vài câu cũng không thấy ngượng ngùng.

Giờ được đứng trước mặt một lão quan cấp trên từng ngẩng đầu ưỡn ngực cũng coi như chuyện sảng khoái, vậy nên Chu Tùy An rất nhiệt tình mà đối đãi quan cấp trên khi xưa, lần rước tân phụ này cũng rất vui vẻ mời Lý đại nhân tham dự.

Nghe nói Tạ gia kia không biết vì sao lại nói bệ hạ đã đề xướng chủ trương tiết kiệm nên cố ý giản lược hôn lễ lại, vậy nên khách đến Tạ gia không nhiều lắm.

Nhưng Triệu thị của Chu gia lại cảm thấy nhi tử mình lần này cưới được nữ nhi nhà cao cửa rộng, sao có thể lại tính toán chi li? Vậy nên bà lấy ra bạc cất đáy hòm của mình ra rồi lại để nhi tử cũng mình phát thêm thiệp mời, nhân cơ hội này cũng thu thêm chút tiền mừng về.

Vì vậy nên không chỉ thân thích của Chu gia mà nhiều quan viên thân thiết với Tạ gia cũng nhận được thiếp mời của Chu Tùy An.

Chỉ là thân thích hai nhà Chu Tạ càng đông đảo thì xe ngựa đi theo đoàn rước dâu cũng không hết vừa hết.

Lý đại nhân trong đám quan viên Kinh thành cũng không tính là hạng gì. Lão nhân gia như ông ta lại rất biết điều, không ngồi lên xe ngựa rước dâu mà chỉ đi theo sau đám tiểu thị tùy tùng rước dâu cho đông, ưỡn cái bụng lớn đi một đường, vừa đi vừa thở hồng hộc.

Nhưng Hà phu nhân lại cảm thấy trượng phu làm như vậy thật quá mất mặt! Tuổi tác đã lớn như vậy rồi, cần gì phải nâng chân thối cho vị tân quý khi xưa từng là cấp dưới của mình như vậy?

Hơn nữa bà còn nghe nói rằng Chu Tùy An kia bám được cành cao rồi hoà ly với Sở nương tử, người hắn cưới lại là tiểu cô của Lục hoàng tử, đúng là chó đớp phải ruồi.

Bà lại nhìn trượng phu của mình ôm bụng đi theo đoàn, dáng vẻ mồ hôi đầy đầu, bà không muốn mất mặt đi theo nên dứt khoát chậm bước lại, đứng một bên đường, vừa khéo lại nhìn thấy Sở Lâm Lang.

Thế là tiệc rượu kia cũng không cần ăn nữa, bà để nha hoàn đi báo với trượng phu một tiếng rồikéo tay Sở Lâm Lang đi trước đến một trà lâu gần đó uống trà.

Hà phu nhân vốn là người thích nghe ngóng, giờ Chu gia có biến cố như vậy, bà càng tò mò nguyên do trong đó, muốn biết chút tin tức mới mẻ từ miệng Sở Lâm Lang.

Nhưng Sở Lâm Lang không muốn nói ra chuyện xấu của hai nhà Chu Tạ, dù sao nàng cũng đã nhận tiền bồi thường của Tạ gia, không cần thiết phải nói toạc ra.

Nhưng Hà phu nhân lại cười mang theo ý vị sâu xa nói: "Ngươi nha, chính là vì ngươi quá thật thà, tiểu thư Tạ gia kia là bụng mang dạ chửa bước vào cửa phải không?"

Sở Lâm Lang nghe vậy cũng sững sờ, vội hỏi bà biết được từ đâu.

Hà phu nhân nở nụ cười rồi lại thấp giọng nói: "Chuyện trong các phủ đệ ở chốn Kinh thành này còn truyền nhanh hơn so với ở thôn quê! Chuyện Chu đại nhân lúc trước suýt bị gọi đến Đại lý tự thẩm vấn, ai mà không biết chứ? Đang êm đẹp như vậy, ai lại muốn bỏ thê tử tào khang? Người tò mò cũng nhiều vô kể. Hơn nữa Tạ gia toàn là loại thân thích gì chứ, còn tự mình tiết lộ ra bên ngoài!"

Hóa ra chuyện gièm pha được che đậy kín đáo của hai nhà này lại là do mụ di mẫu bùn nhão không trát nổi tưởng của Tạ gia để lộ ra.

Trượng phu An Quảng Quyền của vị An di mẫu kia làm quan ở ngoại ô Kinh thành, chức quan không lớn, vừa khéo lại quen biết với trượng phu của Hà phu nhân.

Thê thiếp An gia cũng nhiều, tai mắt trong viện càng phức tạp, đôi phu thê kia lúc trước sau khi từ Tạ gia trở về đã cãi nhau long trời lở đất, kết quả là bị hai thiếp thị nằm sát bên tường nghe được.

Mấy chuyện riêng tư rèm pha này truyền ra còn không nhanh sao? An gia di mẫu kia không biết vì sao, đã biết rất rõ rằng tường viện lọt gió nhưng lại hoàn toàn không quản miệng lưỡi của kẻ dưới.

Rất nhanh, chuyện xấu của tiểu thư Tạ gia đã từ miệng của nha hoàn, bà tử An gia truyền ra ngoài, Hà phu nhân thích nghe ngóng như vậy, đương nhiên cũng đã nghe toàn bộ đầu đuôi.

Tuy Sở Lâm Lang không tiếp lời nhưng sau khi Hà phu nhân thăm dò xong, nhìn phản ứng và biểu tình của Sở Lâm Lang liền có thể khẳng định chuyện xấu hổ này là có thật.

Bà tức giận rồi vỗ lưng Lâm Lang một cái: "Ngươi ấy! Mang tiếng là bà chằn, nắm được nhược điểm này rồi sao không làm ầm lên một trận trời long đất lở? Lại còn nhường vị trí chính thất cho nàng ta, ngươi bị ngốc hay sao!"

Sở Lâm Lang cũng không ngờ rằng miệng người nhà Tạ gia lại không kín như vậy, chuyện nhà riêng tư như thế mà ngay cả người vừa từ thôn quê bên ngoài trở về như Hà phu nhân cũng nghe nói đến.

Chỉ là không biết rằng trong hôn lễ hôm nay có bao nhiêu ánh mắt đang lén lút nhìn bụng của Tạ nhị tiểu thư mà cười nhạo...

Giờ nghe Hà phu nhân nói nàng hèn nhát, nàng cũng chỉ biết mỉm cười: "Ta không phải là phu nhân như ngài, không có chỗ dựa của nhà ngoại, náo loạn cùng mấy người này thì bản thân ta được chỗ nào tốt? Ta lấy tiền bạc, cửa hàng rồi sống thật tốt cuộc sống của chính mình chẳng phải sẽ nhàn nhã và thoải mái hơn sao?"

Nhưng Hà phu nhân lại không đồng ý, bà cả đời đều dũng cảm chiến đấu với một viện tiểu thiếp, chưa bao giờ chịu thua.

Huống chi là một người như Sở Lâm Lang, khó khăn lắm mới nâng đỡ được tướng công làm quan nơi Kinh thành, sao lại nghĩ quẩn như vậy, chính mình lại nỡ buông tay từ bỏ?

____Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko