Nhưng sự đã đến nước này rồi nói nữa cũng vô dụng.
Nghe Sở Lâm Lang nói rằng giờ nàng chạy đến phủ Đại Lý Tự Thiếu khanh làm quản sự, Hà phu nhân trước tiên là thở dài lắc đầu, sau đó mắt lại sáng lên.
Bà thở dài là vì đang làm một phu nhân quan lại tốt đẹp sao lại trở thành hạ nhân phủ đệ cho người khác. Nhưng mắt bà lại sáng lên vì nếu như vậy, chẳng phải bà sẽ có nhân mạch ở trong phủ Thiếu khanh sao?
Nếu có thể xếp phẩm cấp quan chức cho quản sự trong các phủ quan ở Kinh thành thì Hà phu nhân sẽ định cho chức vụ này phẩm cấp thất phẩm!
Nếu chủ tử trong phủ là người đắc lực, ngồi ở vị trí then chốt, quản sự trong phủ cũng không cần làm gì mà chỉ cần lui qua lui lại giao thiệp, bán chút tin tức ra ngoài là có thể kiếm cả bát đầy, đúng là một công việc béo bở mà!
Nghĩ vậy, Hà phu nhân không khỏi bội phục Sở Lâm Lang - Đúng là nhân tài mà! Biết co được duỗi được! Không làm phu nhân quan lục phẩm nhưng lại xoay người đi quản túi tiền cho phủ đệ của một quan viên ngũ phẩm trọng yếu.
Chậc chậc, không hổ là Sở thị, cái đầu này đúng là không mọc không mà!
Chức vị Thiếu khanh của Đại Lý Tự, đó mới là một vị trí then chốt thực sự. Có Sở Lâm Lang, Hà phu nhân cảm thấy sau này mình cũng coi như có nhân mạch vững chắc trong phủ Thiếu khanh.
Lúc trước Sở Lâm Lang đã bán tửu lâu với giá rẻ cho thân thích của Hà phu nhân, Hà phu nhân cảm thấy mình nợ nàng một phần nhân tình.
Thế là thuận nước đẩy thuyền, Hà phu nhân cũng trả nàng lại một phần, nói cho nàng biết rằng gần đây Kinh quốc đang thương nghị với triều đình chuyện mở rộng thị trường.
Đây là thị trường đã bị phong tỏa gần mười năm!
Nghe nói tơ lụa và đồ sắt đắt tiền chuyển đến đó đều có thể bán với giá cao gấp năm lần. Nếu có thể lấy được thương bài ra quan từ đợt đầu tiên, đoạt lấy cơ hội trước thì tài vận sẽ ào ạt đổ đến.
Hà phu nhân có thân thích có thương đội ở biên quan, đã tranh thủ cơ hội buôn bán này mà lấy được thương bài. Hà phu nhân cũng chuẩn bị góp vốn nên muốn hỏi Sở Lâm Lang có hứng thú cùng chung tay hay không? Sở Lâm Lang ở Kinh thành, nếu có thể dò la được động tĩnh của phương diện này trong triều thì nàng có thể không cần bỏ ra tiền bạc đã có một phần lợi tức trên danh nghĩa của chính mình.
Sở Lâm Lang không lập tức đồng ý. Chuyện bỏ tiền cho người khác, nếu không dò hỏi rõ ràng thì cho dù có là chỗ người quen giới thiệu cũng dễ gà bay trứng vỡ.
Hơn nữa chuyện quốc sự như vậy, nàng sao có thể tùy tiện dò hỏi rồi tiết lộ cho người ngoài?
Sở Lâm Lang vốn luôn tự biết mình, trước kia khi nàng còn là nương tử của Chu gia thì luôn tận tâm đốc thúc nâng đỡ phu quân một đường đi lên. Giờ nàng nắm giữ một chức vụ nhàn tản trong phủ Thiếu khanh, cho dù Tư Đồ Thịnh không dặn dò thì nàng cũng sẽ ngậm chặt miệng, không đi hỏi han lung tung những chuyện mà nàng không nên biết.
Tuy trong tay Sở Lâm Lang không có mấy chuyện mua bán lớn nhưng nàng có một khoản tiền sinh lời ở tiền trang, ngoài ra có lợi tức từ cửa hàng ở quê nhà, lại có huynh trưởng của Hạ Hà chia thêm chút lợi tức từ việc buôn muối, cộng lại thì vẫn có thể sống qua ngày được.
Cơ hội thông thương này tuy không tệ nhưng nàng nghĩ đến sự hỗn loạn của việc sứ giả Kinh quốc bị ám sát ở Kinh thành liền cảm thấy việc này cũng không được an ổn cho lắm.
Giờ không phải lúc để mạo hiểm kiếm tiền, nàng suy nghĩ rồi cuối cùng mỉm cười từ chối, còn khuyên Hà phu nhân cũng nên thận trọng.
Việc quan trọng trong việc kinh doanh buôn bán này là thái bình ổn định. Nhưng nàng luôn cảm thấy phương Bắc, đặc biệt là phía Kinh quốc bên kia có biến số quá lớn.
Thịt trong miệng hổ lang, không ăn cũng được!
Hà phu nhân giờ đối với thương đội phương Bắc tràn đầy lòng tin, nghe lo lắng của Sở Lâm Lang, bà chỉ cảm thấy nàng quá mức thận trọng. Cùng lắm thì, bà đi thử một chuyến hàng trước, đợi kiếm được lời rồi lại kéo Sở Lâm Lang theo.
Cuối cùng đôi khuê mật vượt tuổi trao đổi địa chỉ cho nhau. Hà phu nhân bảo Lâm Lang rảnh thì đến phủ mình ngồi chơi một chút.
Tán gẫu một lúc rồi Sở Lâm Lang nói lời cáo từ với bà.
Nàng nghe một tràng lời của Hà phu nhân, tuy rằng không muốn cùng làm ăn chung nhưng đột nhiên lại nhớ đến lời Hạ Hà từng nói, huynh trưởng Hạ Thanh Vân của nàng gần đây cũng nhờ người gửi lời, nói rằng hắn cũng đang chuẩn bị chở thuyền đi phương Bắc bán muối, chắc hẳn hắn ta cũng nghe được tin tức, biết được ở phương Bắc sẽ mỡ màng hơn.
Lần trước nàng gặp huynh trưởng của Hạ Hà vẫn là năm năm trước, Hạ Thanh Vân lúc đó còn chưa đến hai mươi, tác phong làm người đã có chút lão luyện rồi.
Mấy năm nay hắn dựa vào quan bài buôn muối mà Sở Lâm Lang lập nghiệp, nghe nói giờ đã có thêm một con thuyền.
Tuy rằng không thường gặp mặt nhưng lợi tức hàng năm Hạ Thanh Vân chưa bao giờ dám trì hoãn, luôn để người mang đến đúng hạn cho nữ chủ tử.
Nghĩ đến vừa rồi Hạ Hà nói rằng huynh trưởng nàng nhờ người chuyển lời rằng hai hôm nữa sẽ đến Kinh thành rồi một đường đi lên phía Bắc.
Sở Lâm Lang cũng muốn nói chuyện tử tế với đại huynh đệ Hạ gia, nếu tình huống cho phép thì nàng muốn tự mình tích cóp ra một đội thuyền rồi làm nghề buôn muối khi xưa. Dù sao thì buôn muối mới là nghề mà nàng quen thuộc, so với việc hợp tác làm ăn với người khác còn đáng tin cậy hơn. Cho dù sau này quan bài muối này có bị thu hồi, thuyền kia cũng có thể bán, có lỗ cũng sẽ không lỗ nhiều lắm.
Tất nhiên, nàng cũng phải nói với huynh đệ Hạ gia rằng đừng nên cố gắng đi phương Bắc. Hạ Hà chỉ có mỗi vị huynh trưởng này, muốn kiếm tiền cũng phải an ổn chút mới tốt.
Cứ thế một đường mải tính toán, đợi đến khi Sở Lâm Lang về đến nơi rồi mới phát hiện hôm nay Tư Đồ Thịnh lại trở về vào ban ngày.
Sở Lâm Lang không nhịn được mà có hơi sững sờ, bởi vì theo nàng nghĩ thì Tư Đồ Thịnh và Chu Tùy An giao tình khá tốt, hơn nữa còn cùng làm quan trong triều, Tư Đồ Thịnh hẳn phải đến uống một chén rượu mừng với Chu gia.
Nhưng nếu như vậy thì cho dù hắn có trở về ăn cơm tối cũng phải đợi đến lúc mặt trời lặn.
Hắn về sớm như vậy, chẳng phải là ngay cả đi xem lễ cũng không đi sao?
Tư Đồ Thịnh khi trở về dường như còn tiện thể đi dạo phố chút, hắn mua rất nhiều đồ ăn vặt, nào là táo đỏ mứt trái cây, kẹo mạch nha các loại được bày thành từng đĩa.
Nhưng những thứ này đều là thứ mà Lâm Lang thích ăn. Nàng thỉnh thoảng khi thèm sẽ bảo Hạ Hà mua ít về. Còn Tư Đồ Thịnh lại không thích ăn, nàng nhớ ngày thường, mỗi khi nàng mang đến cho đại nhân, đại nhân đều không ăn.
Quả nhiên là Tư Đồ Thịnh không ăn, hắn chỉ nói rằng mình mua về rồi mới nếm thử mấy thứ này, phát hiện không hợp khẩu vị của hắn. Thấy Sở Lâm Lang về rồi liền bảo nàng cầm về phòng mình ăn với đám người Đông Tuyết.
Điều này khiến Sở Lâm Lang không nhịn được mà liếc hắn vài cái.
Tư Đồ Thịnh cũng tiện thể mua một ít sách, đó là là tập tranh liên hoàn có tranh minh họa đang được thịnh hành trong phố. Mỗi trang tập tranh này đều có tranh minh họa đẹp đẽ đi kèm với vài hàng chữ đơn giản cho hài tử mới học xem, rất thú vị.
Chỉ là loại sách khắc in hoa này có giá không hề rẻ, đây đều là món mà mấy nhà phụ hộ dùng cho mấy tiểu thư, hài đồng lấy làm giải trí, chuyện này không giống như sở thích của Thiếu khanh đại nhân đã đọc đủ thứ thi thư.
Tư Đồ Thịnh đưa tập tranh cho Sở Lâm Lang rồi bảo nàng mấy tập tranh này rất đẹp, lúc nhàm chán có thể lấy ra xem.
Đông Tuyết và Hạ Hà cũng không ngờ rằng Tư Đồ Thịnh sẽ đột nhiên về, hai nha đầu trốn một bên thì thầm nói vừa rồi còn gặp một đoàn rước dâu, làm họ không thể ngồi xe mà phải đi bộ một đường trở về, giờ hai chân đã mỏi nhừ lại phải nấu cơm cho đại nhân liền, quả thực là có chút mệt mỏi.
Tư Đồ Thịnh tai thính lại nghe được mấy lời đó.
Hắn ngẩng mắt liếc Sở Lâm Lang một cái rồi nói: "Giờ còn chưa đến giờ ăn cơm, ta chỉ tiện đường trở về thôi, còn chưa đói, hơn nữa lát nữa ta còn phải về nha môn làm việc. Sau phố vừa có một tửu lâu khai trương, đồng liêu ta nói món ăn ở đó vị không tệ. Nếu các nàng đói rồi có thể đến đó ăn rồi gói một ít mang về, đợi tối ta về rồi thì các nàng cũng không cần nấu nướng nữa."
Quan Kỳ lại thừa lúc Tư Đồ đại nhân đi rửa tay mà ở bên cạnh bất mãn lẩm bẩm: "Chẳng phải chỉ là chuyện Chu gia thành thân thôi sao? Cần gì phải dỗ người như vậy? Ta thấy Sở nương tử kia cũng không có vẻ thương tâm gì! Nha môn còn bận bịu như vậy mà cứ phải nhọc công trở về một chuyến..."
Sở Lâm Lang lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách nàng thấy Tư Đồ Thịnh hôm nay có chút lạ, cứ coi nàng như tiểu hài tử mà dỗ dành, hết tranh rồi đến mấy món đồ ăn vặt, giờ còn muốn chi bạc để họ ra ngoài ăn...
Chẳng lẽ... hắn cảm thấy hôm nay Chu gia rước dâu, một thê tử bị ruồng bỏ như nàng sẽ âm thầm đau lòng, suy sụp, vậy nên hắn cố ý mua đồ ăn và tập tranh đến để phân tán tâm trí nàng?
Sở Lâm Lang trong lúc nhất thời lại nhớ đến khi còn nhỏ, miếng kẹo mà người kia giấu trong bụng của tượng đất hình đứa nhóc, không nhịn được mà bật cười.
Tư Đồ Thịnh lúc này đã quay lại, còn đang nghiêm túc giới thiệu quyển tập tranh cầm trên tay.
Vừa mới bắt đầu đã nhìn thấy Sở nương tử che miệng cười khúc khích, hắn nhất thời cau mày. Trang mà mình mở ra là Mạnh Tương Nữ khóc Trường Thành, chỗ nào cũng bi thảm, có chỗ nào đáng cười?
Chẳng lẽ... phàm là nữ tử có trượng phu chết đều sẽ mừng vui khắp nơi?
Sở Lâm Lang cũng không đợi hắn lại giảng giải, chỉ nhận lấy tập tranh rồi nở một nụ cười ngọt: "Mấy quyển này không cần đại nhân nói, ta đều thấy đẹp cả, ta nhất định sẽ xem thật kỹ... Món ăn bên ngoài đã đắt còn ít, vẫn nên đừng ra ngoài ăn. Sáng ta đi ruộng chức điền có mua nhiều trứng và thịt tươi, đợi tối ngài về ta sẽ nấu cho ngài ăn!"
Nói xong nàng liền gọi hai nha hoàn đến khiêng đồ đã mua từ ruộng chức điền vào bếp.
Giờ cũng đã qua trưa rồi, đúng là không phải lúc để ăn cơm.
Tư Đồ Thịnh thấy gương mặt nàng mang vẻ nhẹ nhàng, không giống dáng vẻ buồn khổ nên cũng không nói gì nữa.
Sở Lâm Lang rót trà cho Tư Đồ Thịnh rồi lại cầm mứt trái cây mà hắn mua ăn, cố ý hỏi: "Hôm nay nha môn sao lại nhàn rỗi như vậy, đại nhân ngài ban ngày đã trở về rồi... không có yến tiệc chiêu đãi, xã giao gì sao?"
Theo lý thì hắn và Chu Tùy An có giao tình tốt, thậm chí còn tốt đến mức nhường phủ đệ tốt cho nhau mà! Chẳng lẽ Chu Tùy An không nhớ đến điều tốt mà Tư Đồ Thịnh đã làm, chỉ nhớ đến thù đòi thư hoà ly mà không gửi thiệp mời cho Tư Đồ Thịnh sao?
Tư Đồ Thịnh thản nhiên liếc nàng một cái rồi nói: "Ta không giỏi giao tế, với chư vị đại nhân cũng không có giao tình gì nhiều, thường thì trong phủ có chuyện vui cũng sẽ không mời đến ta."
Những điều hắn nói đều là thật. Cái danh "ác quan" bị văn nhân bôi nhọ quả thật là vừa thối vừa khó gỡ, nhân duyên của Tư Đồ Thịnh ở Kinh thành không tốt. Hơn nữa có chuyện ầm ĩ với Lục hoàng tử, Tư Đồ Thịnh càng mang tiếng xu nịnh quyền thế.
Ngoài những người có tâm tư lôi kéo như Tứ hoàng tử ra thì còn có Lý Thành Nghĩa tướng quân hơi thiếu tâm nhãn, Lâm Lang thật sự chưa thấy Tư Đồ Thịnh có giao tình riêng với bất kỳ ai.
Nhưng nếu là như vậy, nếu đại nhân xã giao không nhiều thì phong bao đi kèm hẳn cũng sẽ ít đi, khó trách trước kia hắn có thể tích cóp nhiều bạc như vậy! (*)(*Editor: Chỗ này editor xin được giải thích vì sợ cách diễn đạt khó hiểu: Ý chị là anh không ai chơi/ chơi với ít người nên không ai mời đi đám, thành ra không tốn tiền mừng cưới và đủ thứ tiền mừng khác nên tích góp được nhiều xiền.)
Đúng lúc này, Tư Đồ Thịnh lại hỏi: "Nàng hỏi vậy là nóng lòng muốn đuổi ta đi ư? Sao? Ban ngày ta không thể về phủ của chính mình sao?"
Tư Đồ Thịnh là người lạnh lùng, còn mang uy danh ác quan cứng rắn của Đại Lý Tự, khi căng mặt liền mang theo một cỗ áp bức khó nói thành lời.
Vừa rồi Hạ Hà và Đông Tuyết vì nhất thời đi mệt nên mới vô tình than thở vài câu trước mặt đại nhân.
Giờ nghe đại nhân hỏi vậy, các nàng tưởng hắn muốn đem Sở nương tử ra lập quy củ để trút giận liền lập tức im thin thít, lo lắng nhìn về phía Sở nương tử đang ngồi trên ghế đẩu.
Nhưng Lâm Lang không sợ vẻ mặt lạnh của Tư Đồ đại nhân. Loại biểu tình khó coi này, nàng thật sự đã nhìn từ nhỏ đến lớn đủ rồi!
Nàng nhiệt tình cầm một miếng mứt trái cây cho Tư Đồ Thịnh, bỏ vào chén trà của hắn rồi lại rót thêm nước nóng cho hắn, tươi cười nói: "Đại nhân có thể về vào ban ngày càng tốt chứ! Không thì trong nhà chỉ có ba người, làm sao có cớ mà nấu nhiều món ăn được? Trước kia chỉ có thể nấu bữa tối cho ngài, nếu sau này ngài có thể về ăn bữa trưa, bọn ta cũng có thể cải thiện bữa ăn theo!"
Tuy biết rất rõ rằng Sở nương tử đang nịnh hót, nghĩ một đằng làm một nẻo nhưng Tư Đồ Thịnh vẫn mang theo một nụ cười nhạt, cầm chén trà mứt chua ngọt mà hắn không thích uống rồi uống một ngụm lớn.
Hắn nghĩ nếu sau này không bận thì trưa đi bộ về ăn cơm cũng không tệ.
Chỉ là nha môn của mình cách ngõ Tập Tuệ hơi xa, nhà không có xe ngựa, nếu cứ luôn dùng của nha môn cũng không tiện.
Khi rảnh rỗi phải đi chọn ngựa, đặt một cỗ xe ngựa mới được. Trong nhà có xe thì khi Sở nương tử ra ngoài xem ruộng chức điền cũng không cần thuê xe ngựa nữa.
Ngoài ra phủ cũng nên có thêm người hầu, tránh cho lúc nào cũng làm ba người quý giá trong nhà làm việc nặng đến phát mệt, sau lưng lại oán trách hắn keo kiệt.
Nhưng nếu như vậy thì phủ đệ này cũng quá nhỏ, không chứa nổi nhiều người...
Thấy Tư Đồ Thịnh đột nhiên trầm lặng không nói gì, Sở Lâm Lang cũng biết điều không nói thêm nữa, chỉ âm thầm cầu nguyện cho công vụ của đại nhân bận hơn, nàng sẽ chu đáo chuẩn bị canh dầu vịt để hắn ăn thoải mái ở nha môn.
Nếu không nếu hắn cứ trở về thì thời gian ban ngày nàng và hai nha hoàn lười biếng cũng sẽ không có nữa.
Qua mấy hôm nữa, nàng còn phải lo chuyện mua thuyền, sắp xếp công việc buôn bán của mình nên cần phải thường xuyên chạy ra bên ngoài! Nào có công phu lúc nào cũng hầu hạ đại nhân đây?
Đợi Tư Đồ Thịnh uống đủ trà rồi, hắn nói với Lâm Lang rằng tối hắn sẽ về muộn, không cần làm phức tạp, hắn muốn ăn món mì thịt xào giòn, sau cùng là dẫn Quan Kỳ ra cửa, quay trở về nha môn.
Đợi bọn họ đi rồi, ba nữ nhân còn lại trong nhà mới có thể thả lỏng.
Đông Tuyết vừa thái thịt vừa lẩm bẩm: "Dáng vẻ Tư Đồ đại nhân đẹp như vậy nhưng khi ngài ấy căng mặt lên luôn khiến cho người ta không dám nói chuyện. Khó trách trước kia Lục vương phi nói, Lục điện hạ trước mặt ngài ấy ngay cả thở mạnh cũng không dám!"
Lại nói đến, tuy Lục điện hạ và vị thiếu sư ngày xưa giờ đã trở mặt với nhau, rạn nứt tình cảm sư đồ, hai người cũng không gặp riêng nhau nữa nhưng Lục điện hạ là người hiểu lễ nghĩa, nghi thức mấy ngày lễ tết chưa bao giờ thiếu.
Ban đầu thì còn tốt, chỉ là mấy món quà lễ như lệ cũ thôi. Nhưng dạo gần đây, Lục điện hạ dường như còn chuẩn bị lễ vật cho Tư Đồ Thịnh theo hai mươi bốn tiết khí.
Tuy đều không phải là đồ quý giá gì, chỉ là mấy thứ bổ dưỡng theo mùa nhưng cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong tâm tư của Lục hoàng tử.
Theo thời gian trôi qua, Lục hoàng tử dường như càng nhớ nhung ân sư của mình hơn, chỉ là không bỏ xuống thể diện hoàng tử của mình được.
Vì vậy Lục hoàng tử còn tìm đến tứ ca của mình, nhờ hắn ta đứng ra làm trung gian.
Dù sao thì Tứ hoàng tử gần đây dường như rất thân với Tư Đồ Thịnh, Lục điện hạ liền đến cửa cầu xin, xem hắn ta có thể thay mình cầu tình một chút, để thiếu sư của hắn có thể tha thứ cho lời nói lỡ lúc say rượu của hắn trước kia hay không.
Không biết Tứ hoàng tử đã nhận lời với lục đệ của mình thế nào. Dù sao thì Tứ hoàng tử đã coi câu chuyện này như một trò cười kể cho Tư Đồ Thịnh nghe, có vẻ như không mấy thành tâm thay lục đệ của mình cầu xin sự tha thứ của thiếu sư.
Sở Lâm Lang nhớ lại lần trước khi Tứ hoàng tử đến cửa, nàng đang dâng trà cho Tứ hoàng tử liền nghe Tứ hoàng tử nói: "Lão Lục nói rằng nhà ai chẳng có vài kẻ thân thích không ra gì, nếu hắn ta biết thân thích của Tạ gia kia là hạng người như vậy thì lúc trước sẽ tuyệt không mở lời với Thiếu khanh đại nhân ngài như vậy. Ai da, Lão Lục này chính là người có lỗ tai mềm, không biết phân biệt rõ ràng. Mấy hôm trước lục đệ của ta còn vì chuyện Tây Bắc không có mưa, cứu tế thiên tai không thuận lợi mà bị phụ hoàng giáo huấn, bắt hắn ta quỳ phạt ở thư phòng. Phụ hoàng mắng hắn ta không biết tăng thu giảm chi, đầu óc dạo gần đây như bị bọc mỡ lợn, toàn đưa ra mấy chủ trương ngu xuẩn..."
Sở Lâm Lang lúc đó chỉ nghe được lõm bõm vài câu nhưng cũng nghe ra từ lời của Tứ hoàng tử có ý ly gián.
Đây quả thực là đem lời nói của Lục điện hạ thành một đống cứt chó, ai đứng cạnh cũng bị ám một thân thối hoắc.
Tứ hoàng tử cũng là một con khỉ tinh ranh, biết Lão Lục thời gian trước được trọng dụng đều là do công lao của vị thiếu sư tài giỏi này.
Giờ Lão Lục mất đi sức trợ giúp của thiếu sư liền lộ nguyên hình, đúng là một A Đẩu không thể nâng đỡ nổi. (*)(*扶不起的阿斗 (Ả Đẩu không thể nâng đỡ nổi): Đây là một thành ngữ lịch sử ám chỉ người không có tài năng, bất tài. Ả Đẩu là tên gọi của Lưu Thiện, con trai của Lưu Bị trong thời Tam Quốc, nổi tiếng là người bất tài, dù được Gia Cát Lượng hết lòng phò tá vẫn không thể trở thành một vị vua giỏi.)
Tứ điện hạ này đang không tiếc sức lực tiếp tục đổ dầu vào lửa, để tình sư đồ này cắt đứt hoàn toàn!
Nam nhân tranh giành nhân tài sao lại giống như tranh giành phụ nhân vậy, đủ trò vô liêm sỉ đều có hết!
Tứ hoàng tử không chỉ nói ra chuyện xấu khiến Lão Lục mất hết mặt mũi trong cung mà còn nói hắn ta làm người không biết phải trái, đã kết thân với một Tạ gia vô danh thì cũng thôi, lại vì thân thích của Tạ gia mà mắng ân sư, quả thực là đã nhục mạ nho lâm.
Huống chi đó là loại thân thích gì chứ? Mấy hôm trước, thân tín của Thái tử gửi một thuyền đặc sản vào Kinh, một thân thích họ An nhà Lão Lục dám lấy danh nghĩa của Tạ tướng quân và Lão Lục tạm giữ thuyền lại, muốn thu chút phí bôi trơn.
Nếu không phải Thái tử nể tình đó là lục đệ của mình, nhắm một mắt mở một mắt nhịn mấy kẻ thân thích xa lắc xa lơ này thì chỉ sợ chuyện này náo lên cũng đủ khiến cho Lão Lục ăn một bụng khổ. (*)(*Gốc là "喝一壶" (uống một bầu/bình), có nghĩa là gặp khó khăn, rắc rối, hoặc gặp một tình huống khó xử.
Tư Đồ Thịnh nghe ra Tứ hoàng tử đang kín đáo chê bai lục đệ của mình, chỉ là thần sắc của hắn vẫn như thường, rót nước pha trà, không nói thêm gì nhiều.
Tứ hoàng tử nói cả nửa ngày mà không thấy Tư Đồ đại nhân tiếp lời hay mắc câu, chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ: "Ngài nói xem, thái tử huynh của ta cũng không phải là người có tính tình rộng lượng, sao việc bị người ta tạm giữ thuyền cũng nhịn xuống được, tình nguyện móc bạc ra để việc nhỏ hóa không... Trên thuyền của hắn ta chở gì? Có thật sự chỉ là đặc sản biếu lên của địa phương?"
Hóa ra nói cả nửa ngày, ý của Tứ hoàng tử không nằm trong lời, tuy nói lục đệ nhưng kỳ thực mũi kiếm chỉ về phía Thái tử!
Hắn ta dường như cố ý dẫn đến chuyện thuyền, để Tư Đồ Thịnh ra mặt mà điều tra.
Nghe Tứ hoàng tử hỏi, Tư Đồ Thịnh cuối cùng cũng mở miệng, hắn chỉ ôn hòa cười: "Đại Lý Tự không giám sát thuyền bè vận chuyển thủy vận, Tứ hoàng tử nếu tò mò, chi bằng tìm người liên quan nhờ thẩm tra."
Tứ hoàng tử nghe vậy cũng chỉ biết gượng cười, biểu thị chỉ là nói chuyện phiếm ở đây thôi, hắn ta thân chỉ là một đệ đệ, nào dám đi thăm dò chuyện của huynh trưởng Thái tử? Chỉ là Thiếu khanh thân là tai mắt của phụ hoàng, cũng nên có chút hiểu biết mấy chuyện lớn nhỏ trong kinh thành.
Sở Lâm Lang khi ấy đã cố ý đứng ở một chỗ có chút xa bên ngoài cửa, không khéo lại thuận gió mà nghe rõ mồn một.
Vị Tứ hoàng tử này thật sự coi đại nhân nhà nàng là kẻ ngốc mà lợi dụng hay sao?
Cho dù Thái tử chở thứ cấm vận gì thì cũng không đến lượt Đại Lý Tự quản.
Tứ hoàng tử có ý muốn đưa chuyện này đến chỗ bệ hạ nhưng lại không tiện tự mình đi nên liền chạy đến chỗ của Tư Đồ đại nhân bàn chuyện thị phi.
Nhưng vị thân thích quản đường thủy của Lục hoàng tử mà hắn ta nói, hẳn chính là chắt tử bên nhà trượng phu An Phong mà vị An di mẫu kia dùng để đe dọa tỷ tỷ nàng!
Hà phu nhân nói rằng quản sự trong phủ quan có thể ngang ngửa với thất phẩm, tin tức cực kỳ linh thông, quả đúng là có chút đạo lý. Có mấy chuyện dù nàng không muốn biết cũng sẽ không tự chủ được mà rót vào bên tai.
Sở Lâm Lang vừa ngẫm nghĩ vừa tay chân nhanh nhẹn chiên xong đống thịt giòn để dùng cho bữa tối.
Làm xong thì nàng có thể nhàn rỗi lười biếng.
Khi nàng rảnh rỗi sẽ luyện một ít chữ. Gần đây Tư Đồ Thịnh rất thích dạy nàng viết chữ, dùng cách của hắn nhớ chữ, quả nhiên sẽ không quên đi nét bút.
Đúng lúc Sở Lâm Lang còn đang tập chữ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa thình thình vang lên.
Sở Lâm Lang còn tưởng là Tư Đồ Thịnh đi rồi lại quay lại, sớm như vậy đã trở về rồi. Nhưng Hạ Hà ghé qua khe cửa nhìn lại nhận ra đó là tiểu thị bên cạnh cố nhân từ Liên Châu, Hà phu nhân.
Tiểu thị kia dường như chạy một đường rất gấp, chỉ có thể vừa thở hồng hộc rồi thì thầm với Hạ Hà một hồi, sau đó sắc mặt của Hạ Hà cũng thay đổi, nàng xoay người liền nói với Sở Lâm Lang: "Đại cô nương, phải làm sao đây, đại ca ta hình như bị quan phủ bắt đi mất rồi!"
Hóa ra là thuyền muối của huynh trưởng của Hạ Hà, Hạ Thanh Vân hôm nay đã đến bến tàu Kinh thành, xử lý xong chuyện buôn bán, hắn liền vào thành thăm muội muội.
Chỉ là những lần thăm hỏi trước đó, hắn đều nhờ những người quen vào Kinh, phiền họ chuyển lời cho muội muội, chứ không trực tiếp liên lạc với muội muội mình, càng không biết được chuyện hòa ly của Sở đại nương tử và Chu gia.
Vậy nên hôm nay hắn vào Kinh đã mua quà và vải vóc, chuẩn bị đi gặp Sở đại nương tử trước.
Khi hắn dò hỏi đến ngõ Mộc Ngư Thạch lại thấy Chu gia đang rước tân nương, đón người mới qua cửa.
Lúc đó Hạ Thanh Vân còn không hiểu gì, hỏi hàng xóm đang đứng xem náo nhiệt mới biết là Chu Tùy An hoà ly với đại nương tử trước rồi quay đầu rước nữ nhi của quan lớn.
Hạ Thanh Vân nghe mà hốc mắt muốn nứt ra!
Hắn cùng muội muội từ nhỏ đã quen biết Sở Lâm Lang. Có lẽ trong mắt mấy vị đại quan hiển quý kia, thứ nữ nhà thương nhân xuất thân thấp hèn có thể tùy tiện chà đạp.
Nhưng trong mắt của Hạ Thanh Vân, nữ tử luôn cười đến rạng rỡ, trong mắt luôn lóe lên ánh sáng chói mắt kia lại là tiên nữ hạ phàm trần trong mộng của thiếu niên, không thể dám khinh nhờn.
Rõ ràng phải là một nữ tử sống cuộc sống an nhàn, sung sướng ở trên mây, mấy năm nay lại trải qua cuộc sống khó nhọc như vậy!
Tên họ Chu này sống trong phúc mà không biết hưởng, lại dám chà đạp Sở đại cô nương của hắn như vậy!
Trong lúc nhất thời tức giận, Hạ Thanh Vân ném hộp quà trong tay xuống, dẫn theo mấy huynh đệ buôn muối chen ra khỏi đám đông rồi chặn trước ngựa của Chu Tùy An, cất giọng thô kệch hỏi hắn ta rằng Sở đại nương tử giờ đang ở đâu?
Chu Tùy An cũng biết huynh trưởng của Hạ Hà, chỉ là không ngờ rằng, ngày đại hỉ của mình lại chọc một tên mãng phu đến gây sự.
Hơn nữa giọng Hạ Thanh Vân còn rất lớn, một câu "Sở đại nương tử" đã lập tức khiến người xung quanh xì xào bàn tán.
Sắc mặt của tân lang trở nên xanh mét, chỉ biết xấu hổ gọi người kéo Hạ Thanh Vân ra trước.
Tiếc là mấy huynh đệ xuất thân buôn muối người nào cũng cao to vạm vỡ, gia đinh của Chu gia nhất thời kéo không ra, ngược lại còn bị mấy huynh đệ buôn muối hất văng về bốn phía.
Trong lúc nhất thời, đoàn rước dâu trong ngõ Mộc Ngư Thạch loạn thành một đoàn.
Tạ Du Nhiên vốn ngồi trong kiệu chờ thi lễ bái đường đã đợi đến rất sốt ruột rồi.
Gần đây bụng nàng to ra, nghén cũng càng lúc càng nghiêm trọng hơn, thỉnh thoảng lại có nước chua dâng lên cổ họng, đang trông mong có thể mau vào cửa, nghỉ ngơi một chút rồi bái thiên địa.
Kết quả lại không nghĩ đến, khi sắp vào cửa rồi lại có mấy tên mãng phu buôn muối không hiểu gì đến quấy rối.
Tạ Du Nhiên thật sự nhịn không được mà vèo một cái ra khỏi cỗ kiệu, vén khăn che mặt liền mắng mấy tên mãng phu này, hỏi bọn họ có phải là do mụ phụ nhân ngang ngược Sở Lâm Lang kia thuê đến không?
Vốn khí thế của Tạ nhị tiểu thư còn rất tốt, tiếc là chỉ vừa mắng được vài câu thì một trận buồn nôn lại kéo đến, ngay trước mặt mọi người ôm ngực nôn ra một ngụm nước chua.
Trong lúc nhất thời, đám người đến xem cũng trở nên xôn xao, tất cả đều xì xào bàn tán.
Có người mang theo giọng nói cũng lớn, líu díu nói: "Xem ra là chuyện Tạ nhị cô nương trước khi thành hôn đã dan díu với người quả đúng là thật, nghén nặng như vậy rồi mà cũng không biết trốn ở trong kiệu."
Còn có người cười nhạo nói: "Còn là giả nữa sao? Nghe nói lúc trước Chu gia không phải là hoà ly mà là quyết làm đến cùng, ruồng bỏ thê tử tào khang cùng chung hoạn nạn. Nếu không phải là thê tử người ta không nuốt trôi được cục tức này, đi Đại Lý Tự kêu oan, nhận được tương trợ của ông trời thì suýt đã bị tên gian phu kia hại phải cõng cái mang bêu ranh không thể rửa sạch này. Xem ra mối hận của thê tử trước kia vẫn còn chưa nguôi, hôm nay là thuê người đến phá đám đây!"
Từng lời này lọt vào bên tai, Tạ Du Nhiên nghe xong mà sắc mặt trắng bệch còn Chu Tùy An lại cảm thấy quá kinh hãi.
Vậy mới biết rằng chuyện tư tình mà chính mình tưởng rằng đã giấu giếm rất tốt lại bị truyền đi khắp kinh thành đều biết.
Tạ Du Nhiên không giữ nổi mặt mũi của mình, khó khăn lắm mới nhịn được cơn buồn nôn, tức giận đến mức dậm chân thình thịch, khăn che mặt cũng không buồn che nữa, tự mình xông vào cửa Chu gia, tránh không muốn gặp người.
______Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko