Sở Lâm Lang vội rút tay, ngượng ngùng chào hỏi chủ tử: "Mấy người này là bạn cũ chốn quê nhà, còn Hạ Thanh Vân là huynh trưởng của Hạ Hà. Họ vừa mới vào Kinh thành, giờ trời tối rồi, nhà nhà đều đóng cửa nên không chỗ ăn cơm, ta mạo muội để họ bôi thuốc ở ngoài viện, lát nữa ăn mì xong họ sẽ về khách điếm nghỉ ngơi... Họ chỉ ở ngoài viện, không có đi vào nội viện..."
Nàng nghĩ một chút rồi lại bổ sung: "Vì đã không báo với Thiếu khanh đại nhân trước khi dẫn người về, kính xin đại nhân đừng trách, tiền ăn cơm của họ cứ lấy từ tiền lương tháng của ta ra trừ."
Tư Đồ Thịnh đứng đó với khí thế không cần tức giận cũng đã thấy uy nghiêm, nhất thời hắn cũng không nói gì, chỉ đánh giá Hạ Thanh Vân từ trên xuống dưới.
Hạ Thanh Vân và những người khác nghe xong lời của Sở nương tử cũng lần lượt bước tới chào hỏi đại nhân, thấy vị đại nhân này có vẻ không dễ nói chuyện gì, họ vội vàng ăn vài miếng rồi nhanh chóng cáo từ ra về.
Tư Đồ Thịnh không nói gì thêm rồi một mình đi vào thư phòng.
Một lát sau, Sở Lâm Lang dùng khay bưng một bát mì canh mới nấu xong mang lên cho Thiếu khanh đại nhân ăn bữa khuya.
Hôm nay bọn người Hạ Thanh Vân gây một trận ồn ào quá lớn, nàng còn đi Lục vương phủ một chuyến.
Mấy chuyện này nàng không dám giấu diếm, phải giải thích với đại nhân đây một chút.
Nàng nói rất tỉ mỉ, bao gồm cả việc bản thân đã nói những gì, còn có thái độ hòa nhã khác thường của Lục điện hạ với nàng.
Nói xong, nàng ngẩng nửa đầu lên dò hỏi: "Đại nhân, hôm nay ta có nói gì không nên nói không?"
Ánh mắt Tư Đồ Thịnh có hơi lạnh lẽo, ngón tay dài chậm rãi vẽ vòng trên nghiên mực, đúng lúc Sở Lâm Lang đang có chút bồn chồn thì hắn rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: "Huynh trưởng Hạ Hà bao nhiêu tuổi, đã thú thê hay chưa?"
Hả? Sở Lâm Lang có hơi ngớ người, không hiểu ý mà Tư Đồ đại nhân hỏi.
Nàng thành thật trả lời: "Hắn ta... hơn ta một tuổi thì phải? Vậy thì năm nay hẳn là đã hai mươi lăm rồi, vẫn chưa thú thê, còn có thiếp hay không thì ta không biết."
Tư Đồ Thịnh nở một nụ cười: "Lớn tuổi như vậy rồi mà còn chưa thú thê, có phải là có bệnh kín gì không?"
Lời này Sở Lâm Lang đã từng dùng để mỉa mai tên độc thân Tư Đồ Thịnh.
Sở Lâm Lang nghi ngờ hắn lại muốn đào bới chuyện cũ, nàng liếc hắn một cái rồi khô khan nói: "Những đứa trẻ xuất thân khổ cực thì thú thê muộn là chuyện thường tình, huống chi hắn còn hằng năm chạy thuyền..."
Tư Đồ Thịnh chợt gật đầu, hóa ra là vậy.
Vậy thì dễ giải thích cho việc tên tiểu tử kia liếc mắt đưa tình với nữ quản sự phủ hắn, bàn tay đen sì kia còn nắm lấy bàn tay ngọc mãi không buông.
Đứa trẻ xuất thân nghèo khổ, nếu không phải là nghèo đến mức cưới không nổi vợ thì cũng có thể là trong lòng đã có người, nghĩ đến chuyện nhặt một miếng thịt từ trên trời rơi xuống.
Mà Sở thị hôm nay vì tên Hạ Thanh Vân này cũng xem như là cúc cung tận tụy(*), tận tình tận nghĩa.
(*Cúc cung tận tụy: Dốc hết lòng hết sức làm việc.)
Một nữ tử bình thường sẽ không bao giờ chịu dễ dàng mượn danh nghĩa hắn làm việc nhưng lại vì một tên lỗ mãng mà lấy danh nghĩa của hắn một mình xông vào Lục vương phủ, bận rộn đến bây giờ...
Tư Đồ Thịnh đột nhiên nhớ đến cái đêm mà hắn làm mình bị thương tay kia, nữ tử này đã an ủi hắn rồi nói: Trước kia nàng không có lựa chọn nào khác nên chỉ có thể gả cho Chu Tùy An. Nhưng sau này nàng sẽ cố gắng để bản thân có thể có thêm nhiều lựa chọn hơn.
Chỉ là không biết rằng tiểu tử đen thui kia có phải một trong số nhiều lựa chọn của nàng không...
Nghĩ vậy, Tư Đồ Thịnh tùy tay cầm miếng đất sét mềm để một bên, hai ngón tay dùng lực bóp nhào.
Sở Lâm Lang thấy hắn không hỏi thêm chuyện của Lục vương phủ liền cảm thấy chuyện hôm nay cũng có thể kết thúc được rồi, nàng bưng tô mì nóng hổi đến trước mặt Tư Đồ Thịnh.
Nào ngờ Tư Đồ Thịnh nhìn bát mì thịt xào giòn liền rất lạnh nhạt nói: "Đồ người khác ăn thừa, ta không cần..."
Chủ tử vốn rất dễ hầu hạ, tối nay không biết làm sao mà đột nhiên gây sự, khiến Sở Lâm Lang không nhịn được mà trợn tròn con mắt.
Đây rõ ràng là mì mới nấu sau khi hắn trở về, sao lại là đồ người khác ăn thừa?
Nhưng Lâm Lang đoán rằng, hắn hẳn là không thích việc người ngoài đến phủ, hôm nay quả thật là nàng đã sơ suất, đại nhân có trách móc cũng đúng.
Nghĩ vậy, nàng liền bưng mì lên, thấp giọng nói: "Vậy... Ta lập tức vào bếp làm món ăn khác, xin đại nhân chờ một lát."
Nói xong nàng liền xoay người ra khỏi thư phòng.
Trời đã khuya, Hạ Hà xa cách huynh trưởng đã lâu, lại lo lắng hắn mình đầy thương tích nên liền đi theo Hạ Thanh Vân, định rằng sẽ chăm sóc huynh trưởng mình, tránh cho đêm đến, thương thế của hắn lại trở nặng.
Còn Sở Lâm Lang vốn tưởng rằng đến đưa tô mì là xong nên cũng sớm đã để Đông Tuyết đi nghỉ ngơi trước, có lẽ giờ nha đầu kia cũng đã ngủ rồi.
Về phần Quan Kỳ - vị tiểu thị quý báu thiếu ngủ quanh năm này sớm đã ăn xong mì canh rồi chạy về phòng ngủ bù giấc rồi.
Vậy nên nếu có làm thêm món ăn nữa thì Sở Lâm Lang cũng chỉ có thể bận rộn làm một mình.
Nàng nghĩ: Cái chó má gì mà sẽ không đem nàng làm hạ nhân. Giờ thì hắn ta dùng bà tử quản sự đúng là thuận tay! Miệng của nam nhân, đúng thật là gạt người mà!
Sở Lâm Lang trong lòng có chút bực bội, chạy cả một ngày trời, đến giờ nàng vẫn chưa ăn gì đâu. Lát nữa làm xong cơm cho vị đại nhân quái đản kia thì nàng sẽ ăn tô mì mà hắn ta không cần vậy.
Khi nàng nhóm lại bếp lò, đập hai quả trứng, đang định thái ớt thì đột nhiên có một bóng người bước vào bếp.
Lâm Lang quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tư Đồ Thịnh.
Thân hình hắn cao lớn, vừa bước vào liền dường như đã lấp đầy căn bếp chật hẹp này vậy.
Lâm Lang tưởng rằng đại nhân đói bụng nên muốn đến giục đồ ăn, đang định nói chuyện thì Tư Đồ Thịnh lại cúi xuống lấy chiếc ghế đẩu ngồi lúc đốt củi rồi ngồi xuống bên chiếc bếp lò, hắn bắt đầu cúi đầu ăn bát mì mà Sở Lâm Lang bưng về để trên bếp.
Sợi mì đều đã ngâm lâu nên giờ tô mì đã có chút nát, ăn không được ngon cho lắm.
Nhưng nhìn hắn ăn ngấu nghiến như thể đã đói lắm rồi, vậy nên hắn đổi ý, không chê là đồ mà người khác ăn thừa nữa ư?
Sở Lâm Lang vừa bực vừa thấy buồn cười, nàng bước qua ngồi xổm bên bếp lò rồi hỏi hắn: "Sợi mì đã ngâm lâu nên không còn ngon nữa rồi, hay là đại nhân hắn ăn vài miếng trước, rất nhanh ta sẽ làm thêm hai món nữa."
Nói xong nàng liền đứng dậy, tiếp tục thái rau.
Ánh trăng nghiêng qua khung cửa sổ nhỏ, chiếu rọi lên bóng lưng nàng, khiến cái eo thắt tạp dề kia càng thêm mảnh mai, một vòng tay cũng không đủ.
Tư Đồ Thịnh lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng thái rau, hắn từ từ đặt bát xuống rồi đứng dậy bước qua.
Sở Lâm Lang chỉ cảm thấy eo mình lỏng ra, nàng cúi đầu nhìn liền thấy tạp dề đã bị người từ phía sau cởi ra.
Nàng không khỏi có chút bối rối, quay đầu lại hỏi: "Đại nhân, ngài muốn làm gì?"
Tư Đồ Thịnh duỗi cánh tay dài từ phía sau nàng, lấy đi quả ớt trong tay Sở Lâm Lang rồi cúi đầu hỏi nàng: "Tối nay nàng đã ăn chưa?"
Nghe nàng kể lại tình hình vừa rồi thì dường như nàng chỉ bận rộn lo liệu cho mấy tên phu thuyền chứ bản thân mình cũng chưa ăn cơm.
Sở Lâm Lang như bị hắn quấn trong lồng ngực như bị vây trước tấm thớt, nàng khó chịu lùi ra xa một chút: "Ta vẫn chưa đói, đợi đại nhân ăn xong... ta sẽ ăn."
Lúc này đã là đêm khuya, hai người bọn họ lại ở riêng như vậy, nghĩ kỹ thì thật sự không ra thể thống gì.
Hắn đứng quá gần, cho dù mình có là một phụ nhân bị ruồng bỏ thì cũng vạn lần không có lý do gì để nam nhân tùy ý khinh bạc.
Chẳng lẽ... Tư Đồ Thịnh này nửa đêm bỗng nảy sinh ý đồ xấu?
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang dùng một tay cầm con dao trên thớt - mặc kệ hắn có là quan gì, nếu dám bắt nạt nàng thân cô thế cô, không nơi nương tựa, coi nàng như một món đồ chơi thì nàng sẽ phải cho Ôn Sinh nếm lại mùi lợi hại của bà đây.
Nghĩ vậy rồi Sở Lâm Lang chau mày trừng mắt quay người, vừa định quở trách hắn lại có chút ngớ người.
Chỉ thấy Tư Đồ Thịnh ở sau lưng nàng lại đang thắt tạp dề, tạp dề vốn còn khá dài khi mặc lên người hắn đột nhiên lại ngắn đi một đoạn lớn.
"Đại nhân... ngài muốn làm gì?"
Tư Đồ Thịnh ngẩng đầu nhìn con dao trong tay nàng rồi duỗi tay nhận lấy một cách nhẹ nhàng, ra hiệu cho Lâm Lang ngồi lên ghế đẩu bên cạnh.
Sau đó, hắn nhìn nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn rồi lại xắn tay áo lên, bắt đầu thái rau xắt sợi rồi phi dầu, xào rau.
Nhìn dáng vẻ thuần thục của hắn, hẳn không phải là lần đầu nấu ăn.
Sở Lâm Lang giật mình, có cái gọi là quân tử xa nhà bếp, Tư Đồ Thịnh còn là quan Kinh ngũ phẩm, sao có thể để hắn làm mấy việc trong bếp?
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại ra hiệu cho nàng ngồi yên đừng động rồi tay chân hắn thoăn thoắt làm ra một đĩa trứng xào ớt, còn dùng nước thịt thừa từ trưa làm một bát canh cay lớn rồi bưng đến bên bếp, gọi Lâm Lang đến ăn.
Bánh dầu hành từ trưa còn thừa khá nhiều, dùng để ăn kèm canh và trứng xào đều rất hợp.
Rau Tư Đồ Thịnh xào cũng không tệ, giống như khi hắn làm đồ mộc, nam nhân này chỉ cần muốn thì dường như cái gì cũng làm rất tốt.
Hắn vừa dùng bát nhỏ múc canh cho Lâm Lang, vừa nhạt giọng giải thích: "... Vừa rồi là ta nhớ đến công sự nên bực mình, trút giận lên nàng."
Nam nhân này nói lời tạ lỗi quá sảng khoái, Sở Lâm Lang ngược lại có chút không được tự nhiên.
Chính mình vừa rồi đã hiểu lầm hắn, còn định dùng dao dọa hắn, trong lúc nhất thời nàng thấy có hơi xấu hổ, sao có thể đoán bậy đoán bạ một quân tử ngay thẳng như vậy?
Nàng chỉ có thể vội vàng bưng bát, uống một ngụm canh, vị chua chua cay cay vô cùng kích thích vị giác, một luồng ấm áp dường như vươn lên từ dạ dày, dần dần dâng cao rồi vào tận đáy lòng.
Lâm Lang liếm môi, khen một lời chân thành: "Đại nhân, thế mà ngài lại biết xào rau."
Tư Đồ Thịnh tiếp tục ăn tô mì đã nát kia rồi chậm rãi nói: "Thỉnh thoảng nấu ăn cũng rất điều hòa tâm tình."
Sở Lâm Lang chớp mắt rồi chợt hiểu ra, đối với một nam nhân vất vả lo việc nước, hao tổn tinh thần như vị Tư Đồ Thịnh đây, xào rau cũng như luyện viết chữ lớn vậy, đều có thể dùng để rèn luyện tâm tình.
Hắn nhất định là đã hối hận không nên để bà tử quản sự lại nhọc lòng làm đồ ăn khuya nên mới đến phòng bếp ăn mì thừa.
Nhưng thấy mình nấu ăn nên hắn lại tốt bụng giúp đỡ.
Tên ác quan của Đại Lý Tự mang đầy tiếng xấu này, ngoài việc thỉnh thoảng vô cớ nổi nóng ra thì thật sự rất thương hạ nhân, khó trách nuôi ra tên Quan Kỳ lười biếng như vậy.
Nếu nàng thật sự là nô tài thì chỉ sợ sẽ không cẩn thận bán mình đến chết già trong phủ Thiếu khanh!
Nếu chủ tử đã xào rau để điều hòa tâm tình, nàng cũng không cần khách sáo nữa, thế là nàng vội vàng gắp một miếng trứng xào lớn, trước tiên là nhiệt tình bỏ vào bát của Tư Đồ Thịnh, sau đó là ngồi ăn ngấu nghiến.
Nàng ăn cơm trước mặt Tư Đồ Thịnh từ trước đến nay đều không cần phải giả vờ thanh lịch, chỉ cần chuyên tâm nhai nuốt, bờ môi anh đào cũng ăn đến mức bóng một lớp dầu.
Hai người ngồi bên lò lửa lách tách, ăn một bữa cơm tâm tình hòa hợp trong phòng bếp.
Ngồi bên bếp lò tuy ấm áp, chỉ là chỗ này có hơi chật hẹp, chân Tư Đồ Thịnh thật sự dài, lúc ăn cơm cũng rất tùy ý mà dang ra, ngồi rất gần với Lâm Lang. Lâm Lang lại không tiện quở trách hắn không biết chú ý tiểu tiết, chỉ có thể cố gắng hết sức co chân lại, tránh đụng chạm bất kính đến đại nhân đây.
Trong lò than lửa bắn tí tách, đột nhiên một tia lửa bắn lên, tóe lên trên quần Tư Đồ Thịnh.
Lâm Lang theo thói quen mà vội vàng giúp hắn vỗ vài cái, đợi đến khi phát hiện mình đã vượt quyền liền ngượng ngùng cười rồi thu tay lại, vội vàng vùi mặt vào bát canh, ăn xong liền nhanh chóng nhường lại chỗ.
Nàng không để ý rằng Tư Đồ Thịnh ở bên cạnh một bên bưng bát, im lặng nhìn nàng, lúc này khi ánh lửa chiếu rọi, gương mặt nàng nhìn thật đẹp và điềm tĩnh.
Mãi cho đến khi Lâm Lang ngẩng đầu, hắn mới từ từ cúi mắt, uống bát canh trong tay.
Sau bữa ăn, Tư Đồ Thịnh bảo Sở Lâm Lang về đi nghỉ trước. Sở Lâm Lang nhìn hắn lại ném bát bẩn vào thùng nước, nhịn không được mà muốn trợn mắt.
Nàng không chịu được kiểu lười biếng này, thế là lại xắn tay áo định rửa bát xong rồi mới đi ngủ.
Tư Đồ Thịnh lại không nỡ làm mệt quản gia nên hắn múc nước nóng, giúp Sở Lâm Lang rửa sạch bát.
Sở Lâm Lang không tiện để chủ tử mình làm việc còn mình thì về phòng nghỉ ngơi trước.
Nhưng nàng không chen tay vô được, đứng nhàn nhã ở bên cạnh thì cũng không ra thể thống gì.
Thế là Lâm Lang dứt khoát bốc một nắm hạt dưa, ngồi bên cạnh ông chủ đang rửa bát mà cắn, nàng bóc nhân ra, chất lại thành một đĩa nhỏ rồi hầu đến bên miệng Tư Đồ Thịnh, để hắn ăn một lần cho đã.
Quan Kỳ ngủ một giấc thức dậy đi nhà xí, khi lơ mơ đi ngang qua bếp, chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn vào cửa một cái lại giật mình đến tỉnh hẳn, suýt nữa đã tiểu luôn.
Hắn vội vàng chạy đến nhà xí, vừa đi vệ sinh, vừa nhớ lại cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy - chủ tử vốn lạnh lùng của mình xắn tay áo, thắt tạp dề như một phụ nhân ngồi trên ghế đẩu nhỏ rửa bát.
Mà Sở Lâm Lang, mụ phụ nhân chết tiệt này lại ngồi trên ghế cao, bắt chéo chân, như một nữ chủ tử ngồi rảnh rỗi cắn hạt dưa, trông rất không ra thể thống gì!
Quan Kỳ nhịn không được mà nghi ngờ có phải mình còn chưa tỉnh ngủ, vừa rồi nhìn thấy ảo mộng rùa thành tinh nào không?
Chủ tử của hắn vốn luôn xa cách với mọi người, cho dù Quan Kỳ là tiểu thị thân cận của ngài thì Tư Đồ Thịnh cũng chưa bao giờ phiền đến hắn phải hầu hạ sát bên, càng không thể chịu đựng có nữ nhân đến gần như vậy!
Phải biết là lần trước khi đến Tịch Châu, chỉ vì Tạ nhị tiểu thư kia thừa dịp thuyền lắc lư mà cố ý dựa vào người chủ tử, chủ tử không nói hai lời, đẩy nàng ta ra rồi nhảy xuống thuyền, hoàn toàn không quan tâm đến việc Tạ nhị tiểu thư có cảm thấy xấu hổ hay không.
Chủ tử có tính tình cao ngạo như vậy, sao có thể chịu đựng Sở Lâm Lang đến gần ngài như thế? Ngài còn cúi đầu ăn đĩa đồ ăn mà nữ nhân kia đưa tới...
Ừm, nhất định là mụ phụ nhân hung dữ Sở Lâm Lang này đã nói gì đó, nắm giữ nhược điểm uy hiếp chủ tử rồi!
Vậy nên hắn vội vàng kéo quần lên chạy về, muốn xác nhận lại lần nữa.
Nhưng khi chạy đến bếp thì đèn ở đó đã tắt, không còn ai nữa. Giống như là những gì hắn nhìn thấy thật sự chỉ là một giấc mơ hoang đường...
Đêm nay gặp ác mộng không chỉ có mình Quan Kỳ. Lúc này trong đêm động phòng hoa chúc của Chu phủ cũng loạn một mớ hỗn độn.
Tạ Du Nhiên trong ngày đại hỷ bị người khác quấy rối hôn lễ, thậm chí còn xấu mặt trước đám đông, nàng ta nôn mửa không ngừng, thật sự cả đời nàng ta cũng chưa từng mất mặt như vậy.
Vậy nên sau khi làm lễ xong, nàng ta liền trở về phòng tân hôn rồi khóc mãi.
Sau khi Chu Tùy An cuối cùng cũng ứng phó với đám người xong, vừa bước chân vào phòng là một cái bình hoa bay tới đập vào mặt.
May mà hắn không uống nhiều rượu nên mới tránh kịp. Chu Tùy An không nhịn được cơn tức giận: "Ngày đại hỷ mà nàng còn khóc ầm ĩ cái gì?"
Tạ Du Nhiên ngồi bật dậy: "Ngày đại hỷ gì chứ, hỷ từ đâu mà ra? Đều tại Sở Lâm Lang kia, không ngờ nàng ta lại độc ác như vậy, phái người đến quấy rối hôn lễ của ta và chàng! Còn chàng, thế mà lại nói với quan sai rằng chàng có quen biết với Hạ Thanh Vân kia!"
Lúc này Chu Tùy An mới nhìn rõ khuôn mặt của Tạ Du Nhiên, vốn hôm nay nàng ta đã trang điểm đậm theo kiểu của tân nương, lớp trang điểm đã bị nước mắt tuôn trào tô vẽ thành một gương mặt nghệ nhân hý kịch, lại thêm đôi mắt trợn tròn, nhìn ra mười phần thê thảm, dữ tợn, đâu có nửa phần e thẹn nên có của một quý nữ?
Hắn giật mình lùi lại hai bước lại càng kích thích Tạ Du Nhiên, nàng ta chỉ hỏi hắn rằng lùi lại là có ý gì?
Nghĩ đến nàng ta còn đang mang thai, Chu Tùy An chỉ có thể nín nhịn tính tình rồi dỗ nàng, nói Hạ Thanh Vân kia vẫn luôn buôn bán bên ngoài, hẳn là vừa mới về Kinh thành, chưa chắc là do Sở Lâm Lang phái đến.
Hắn vốn quen biết Hạ Thanh Vân, nào có lý mà nói dối không nhận với quan sai?
Tạ Du Nhiên không quan tâm tới điều đó, nàng ta oán hận nói: "Di mẫu ta đã nói với ta rồi, bà ấy đã nhờ người nói với quan phủ rằng cho dù không đánh chết tên vô lại kia cũng phải bẻ gãy chân hắn. Chỉ cần hắn ta khai ra kẻ chủ mưu đằng sau thì cho dù nàng ta có trốn trong phủ Thiếu khanh thì Tư Đồ Thịnh cũng phải giao người cho quan sai!"
Chu Tùy An nghe vậy liền đột ngột đứng dậy, hoảng sợ nói: "Sao nàng có thể ra tay độc ác như vậy? Hắn ta là huynh trưởng của Hạ Hà, nàng khiến hắn ta chết rồi thì đến lúc đó chẳng phải Lâm Lang sẽ hận..."
Tạ Du Nhiên có chút không dám tin nhìn vị phu quân vừa mới bái đường của mình: "Chu Tùy An, chàng phải hiểu rõ rằng phu nhân của chàng bây giờ là ta! Sở thị kia đã không còn liên quan gì với chàng nữa rồi. Khó trách vừa rồi chàng ra sức cầu tình với quan sai cho tên vô lại kia, hóa ra là còn giữ tâm tư lấy lòng Sở Lâm Lang kia!"
Chu Tùy An bị Tạ Du Nhiên vạch trần chút tâm tư nhỏ của mình nên có chút tức giận, xấu hổ, hắn không nhịn được mà nói: "Được rồi, được rồi, sống hay chết gì đó cũng là nghiệp chướng của Tạ gia các nàng, can hệ gì đến ta? Trời đã không còn sớm nữa rồi, nàng mau nằm xuống nghỉ ngơi đi. Nàng đang mang thai, cũng không nên động phòng với ta, ta đi... đi thư phòng đọc sách đây."
Tuy rằng đã đổi phu nhân nhưng thói quen gặp chuyện là trốn vào thư phòng của Chu đại nhân vẫn ngàn năm không đổi.
Nói xong câu này, vị tân lang quan vung tay phất áo, không quay đầu lại mà lại chạy trốn vào thư phòng.
Tạ Du Nhiên tức đến mức lại khóc lóc không ngừng, đập phá đồ đạc trong phòng.
Triệu thị ở viện của mình đã nghe thấy tiếng mắng chửi của tân phụ, đương nhiên bà phải đứng dậy nhắc nhở Tạ thị rằng thế nào là bổn phận con dâu của Chu gia.
Nhưng tiếc là giờ bà bày ra dáng vẻ bà bà lại không có ai nịnh nọt.
Tạ Du Nhiên là người mà ngay cả phụ thân ruột của mình cũng dám cãi lại, Triệu thị còn chưa lải nhải xong thì nàng đã lạnh lùng biểu thị rằng mình có chút mệt mỏi rồi, mẫu thân không cần nhiều lời.
Nói xong nàng liền lớn tiếng quát nha hoàn hồi môn của mình, "mời" Triệu lão phu nhân ra khỏi phòng.
Triệu thị e ngại nàng có xuất thân tốt, lại còn mang thai nên cố nhịn cơn tức giận, được bà tử dìu ra khỏi viện.
Đợi đến khi rẽ khỏi viện, Triệu thị hướng về phía sau căm hận nhổ một bãi nước bọt: "Hứ! Tiểu thư nhà quyền quý gì chứ! Lễ giáo còn không bằng một thứ nữ nhà buôn muối!"
Bà tử ở bên cạnh thấy vậy liền lựa lời khuyên giải Triệu thị: "Dù sao cũng là tiểu thư được nuông chiều từ bé, người không cần tức giận với nàng. Nàng ta đã là con dâu của nhà ta, sau này đương nhiên phải chịu quy củ của phu nhân người. Trước kia Sở thị kia cũng là một tay khó chơi, thế nhưng trước mặt người chẳng phải cũng phải co rúm lại sao? Ngày sau còn dài, không cần phải nhất thời tranh hơn kém với nàng ta!"
Triệu thị thấy cũng có lý, tuy Tạ Du Nhiên là nữ nhi con nhà quyền quý nhưng đã vào Chu gia rồi thì phải làm theo quy củ Chu gia. Trên đời này làm gì có con dâu nào lại lớn hơn bà bà!
Cứ đợi Tạ thị sinh xong con thì xem bà lập quy củ cho tân phụ này như thế nào!
Lại nói đến một đêm này tuy ngắn nhưng lại là phiền não của mấy nhà. Lục điện hạ kia sau khi sai người thả Hạ Thanh Vân vẫn đứng ngồi không yên.
Hắn ở trong triều vốn luôn cẩn trọng, với mấy vị huynh đệ hoàng tử lại càng là cung kính hết mực.
Nhưng dù cẩn thận như vậy vẫn đắc tội Thái tử, giờ nếu không có người sáng suốt chỉ đường cho hắn, hắn thật sự cảm thấy trời có thể sập xuống một khối lớn bất kì lúc nào, đập cho hắn tan xương nát thịt.
Khi Lục vương phi nửa đêm trở về từ nhà ngoại, Lưu Lăng đuổi nha hoàn lui ra, kéo nàng lại rồi trừng mắt hỏi: "Nhạc phụ nói như thế nào?"
Gương mặt Tạ Vương Phi đầy vẻ xấu hổ, nàng nhỏ giọng nói: "Phụ thân nghe chuyện này liền lập tức sai người bắt An Phong vào phủ. Thẩm tra rồi mới biết, mấy hôm trước hắn quả thật có tạm giữ một số thuyền, nhưng thuyền được đăng ký không phải dưới danh nghĩa của phủ Thái tử mà chỉ là dưới danh nghĩa của quan địa phương thủ thành phương Bắc có thân thích với quan ở Kinh thành, họ An kia cho rằng mấy tên quan nhỏ vùng biên giới này không mấy quan trọng, liền tạm giữ thuyền muốn đòi chút lợi ích. Giữ không được bao lâu thì hôm đó đã có người mang một trăm lượng bạc đến chuộc thuyền."
Lưu Lăng nghe mà mí mắt giật liên hồi, hắn nghẹn giọng hỏi: "Nếu chỉ là đặc sản địa phương mà quan viên địa phương tiện thể mang vào kinh thành thì cần gì một trăm lượng bạc chuộc ra? Mấy tên quan nhỏ địa phương kia cả năm cũng không có lấy một trăm lượng bổng lộc! Tên họ An kia có nhìn thấy trên thuyền toàn là thứ gì không?"
Lục vương phi lắc đầu: "Nghe hắn nói thì cũng có mở mấy cái rương ra kiểm tra, quả thật bên trong đều là mấy thứ đặc sản địa phương, nhưng... An Phong trước kia từng đến phương Bắc, hắn nói trong đám người đi cùng thuyền dường như có người lén nói tiếng Kinh quốc. Hắn vừa định thả thuyền thì Tứ hoàng tử đã phái người đến hỏi chuyện này, còn cố ý gọi tên kẻ chuộc thuyền, hỏi hắn rằng không phải hắn đang làm việc ở phủ Thái tử sao? Sao lại chạy đến đây, chẳng lẽ đó là thuyền hàng của Thái tử? Lúc đó người của Tứ hoàng tử còn muốn lục soát thuyền, hai bên vô cùng căng thẳng. Cuối cùng vẫn là người của Thái tử thắng thế nên mới đưa thuyền đi được."
Lưu Lăng nghe đến đây toàn thân đều đã xụi lơ, phía sau lưng còn có chỗ dựa vào, lòng bàn tay hắn thì bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Giờ quan hệ triều đình với Kinh quốc vô cùng vi diệu, đặc biệt là sau thất bại trận Phụ Thủy mười hai năm trước, Dương lão tướng quân và mấy vị lương tướng triều đình chiến tử trên sa trường, triều đình lại hòa thân, nộp bạc, thậm chí còn nhường mấy thành trì then chốt ở biên quan mới xem như ổn định được tình thế.
Hiện giờ tuy không cần phải giao chiến với Kinh quốc nhưng đa số đại thần trong triều đều không muốn giao thiệp quá nhiều với quốc gia có quá nhiều hổ lang này.
Vừa khéo là Thái tử bị mấy đại thần xúi giục chủ trương chuyện mở thị trường nơi biên quan, thậm chí còn tấu xin bệ hạ cho phép sứ giả Kinh quốc được đến thăm.
Điều này cũng gây một chấn động lớn cả trong triều lẫn ngoài dân chúng, thậm chí còn kích động đến đám nghĩa sĩ dân gian ám sát sứ giả Kinh quốc, gây ra một đêm náo loạn ở ngõ Hoa Liễu.
Mà một thuyền chứa đồ kia, vừa liên quan đến Thái tử, lại liên quan đến Kinh quốc, chẳng phải là Thái tử đang âm thầm có liên hệ lợi ích bí mật nào khác với Kinh quốc sao?
Mà hôm đó Thái tử gọi hắn đến, dạy dỗ chỉ điểm hắn, phải chăng là nghi ngờ hắn cấu kết với Tứ hoàng tử nên cùng nhau tạm giữ thuyền vì muốn nắm được nhược điểm của Thái tử trữ quân sao?
Nghĩ đến đây, hàm răng Lưu Lăng cũng bắt đầu có chút run rẩy, hắn trừng mắt nhìn vương phi của mình: "Nếu hôm nay Sở thị không đến, ta cũng không biết thân thích nhà nàng lại gan lớn như trâu, dám lấy danh nghĩa của ta phạm tội tày trời như vậy! Nói đi! Phụ thân nàng định xử trí hắn thế nào!"
Tạ vương phi tuy không rõ đầu đuôi nhưng thấy Lục điện hạ hiếm khi lại sợ hãi như vậy cũng nhỏ giọng nói: "Phụ thân cũng rất tức giận, đương nhiên là người mắng một trận, ra lệnh hắn không được lấy danh nghĩa của Tạ gia và điện hạ làm bậy như vậy nữa..."
Lưu Lăng tức giận đến mức phải đập bàn: "Ngu ngốc! Sao có thể xử trí nhẹ như vậy!"
Sau khi xoay hai vòng tại chỗ, hắn lập tức đưa ra được quyết định.
Nếu nói thu hoạch lớn nhất khi xưa của Lục hoàng tử sau khi được Tư Đồ Thịnh nâng đỡ lúc đi tuần tra biên địa là gì, thì đó chính là khi nên ra tay giết người sẽ không chần chừ lấy nửa khắc.
Người này chính là nhân chứng, nếu không trừ đi thì làm sao biểu thị thái độ với Thái tử trữ quân rằng mình không hề có ý liên hợp với Lão Tứ đoạt vị?
Loại quan tham như vậy thì chết vạn lần cũng đáng!
Nghĩ vậy, hắn trầm mặt vẫy tay gọi thị vệ đến, thấp giọng dặn dò mấy câu rồi để hắn ta lui ra.
Lục vương phi ngồi bên cạnh thấy nghe rõ ràng, mắt cũng dần dần mở to, có chút không dám tin được.
An Phong kia dù thế nào thì cũng coi như thân thích bên ngoại của Tạ gia, sao có thể đối đãi như giết gà vậy, nói trừ khử là trừ khử?
Vậy sau này khi nàng trở về gặp thân thích thì phải biết giải thích thế nào?
______Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko