Tuý Quỳnh Chi

Chương 41: Khách không mời mà đến



Náo loạn trong hôn lễ như vậy đương nhiên sẽ có người báo quan nên rất nhanh đã có người từ nha môn đến áp giải đám người Hạ Thanh Vân đi.

Mà lúc đó bà mối chủ trì lễ hỉ cũng cố gắng hòa giải tình hình, nói là có mấy tên say rượu gây chuyện mới che đậy cho qua chuyện rồi tiếp tục cử hành lễ.

Chỉ là vị Tạ nhị tiểu thư kia còn trốn ở trong phòng, mang một khuôn xanh mét nức nở khóc thút thít, giận dỗi, hoàn toàn không có vẻ vui mừng gì của một tân nương tử.

Vẫn là Chu Tùy An phải đi vào khuyên bảo mãi mới dỗ được nàng ra hành lễ bái thiên địa.

Triệu thị ngồi trên sảnh nhận lễ, bên tai vẫn còn có thể nghe thấy tiếng người xung quanh xì xào, mỗi một gương mặt tươi cười với bà dường như đều không có ý tốt.

Triệu thị chỉ có thể gắng gượng nhưng gương mặt lại mang đầy vẻ âm u chết chóc như thể một tấm bài vị trên linh đường.

Sắc mặt Chu Tùy An cũng không được tốt lắm. Khổ nỗi quan cấp trên và đồng liêu của hắn đều đang ở đây, còn có rất nhiều thân thích của Tạ gia nên cho cùng thì hắn vẫn phải làm tròn vai của mình.

Thế là hắn gắng gượng tinh thần, chống đỡ hoàn thành toàn bộ nghi lễ, chỉ là khi mời rượu khách nhân hắn lại có vẻ lơ đãng, không còn khí lực gì.

Mấy người uống rượu đều lén nghị luận, họ đều nói rằng tiền mừng hôm nay đúng là đáng mà, chẳng những có thể uống tiệc rượu mà còn được xem mấy tràng kịch không tốn một xu nào.

Hà phu nhân cũng đứng trong hàng ngũ xem kịch, vừa xem vừa uống rượu thỏa thích, trong lòng càng thêm âm thầm bội phục.

Bà đã nói mà, Sở đại nương tử không phải là người hèn nhát. Hóa ra là còn có hậu chiêu lợi hại như vậy, dám thuê người đến phá hôn lễ!

Nhưng cũng đúng, thứ nữ nhân lăng loàn kia phải bị trị như vậy, hôm nay bà cũng coi như học được thêm một chiêu!

Hà phu nhân xem kịch xong lại buôn chuyện thị phi với người ta, đang nói chuyện thì bà đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Mấy người buôn muối kia vừa rồi đã bị quan sai còng đi mất rồi, không biết trong lòng Sở nương tử có chuẩn bị hay không.

Không được, bà phải báo cho Sở nương tử biết trước để Sở nương tử sớm có chuẩn bị, tránh để bị sai dịch đến cửa hỏi han, đáp lời không được thích đáng.

Hơn nữa lúc Chu gia bái đường, cảnh tượng quỳ lạy như ở linh đường cũng rất thú vị, Hà nương tử cảm thấy nếu không kể tỉ mỉ cho Sở Lâm Lang thì thật có lỗi với số bạc mà nàng đã bỏ ra để thuê đám người quấy rối.

Thế là khi Hà phu nhân ăn xong tiệc rượu chuẩn bị đi liền để lại một tên tiểu thị chạy việc vặt tới ngõ Tập Tuệ một chuyến, báo lại tỉ mỉ cho Sở nương tử nghe.

Hạ Hà vừa nghe nói mấy người gây chuyện là người buôn muối, hơn nữa tiểu thị kia miêu tả dáng vẻ của tên cầm đầu liền lập tức đoán ra được kẻ gây họa là huynh trưởng của mình, nàng sốt ruột đến mức giậm cả chân, lo lắng hỏi đại cô nương nên phải làm sao đây.

Sở Lâm Lang cũng không ngờ rằng Hạ Thanh Vân vừa vào thành đã gây nên chuyện ầm ĩ như vậy. Nàng thầm kêu một tiếng không xong rồi, trực giác nàng cảm thấy chuyện này sẽ không thể kết thúc một cách êm đẹp.

Nghĩ ngợi một chút, trước tiên Sở Lâm Lang về phòng của mình lấy ngân phiếu rồi dẫn theo hai nha hoàn đi nha môn một chuyến, chuẩn bị chuộc người ra trước.

Dù sao thì đây là quấy rối hôn lễ chứ không phải là đả thương người, chỉ là cái tội kiếm chuyện gây rối, nếu là chịu bỏ ra tiền bạc ra rồi bồi thêm một câu tạ lỗi, thông thường loại tội kiểu này, nhiều nhất cũng chỉ giam một đêm là được thả.

Thế nhưng khi Sở Lâm Lang đến nha môn, nói rằng mình đến để chuộc Hạ Thanh Vân ra thì tên nha dịch đầu lĩnh trực ban kia lại hừ mũi trợn mắt nói: "Lũ vô lại này dám quấy rối hôn lễ của thiên kim nhà Tạ tướng quân và Chu đại nhân, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi! Phủ doãn đại nhân chúng ta có lệnh rằng phải đánh bản tên này một đêm, tra cho ra kẻ chủ mưu đứng sau mới được. Còn chưa qua công đường, các ngươi không thể chuộc người được đâu, mau đi đi!"

Hóa ra là lúc Hạ Thanh Vân náo loạn hôn lễ, vị An gia di mẫu kia cũng có mặt.

Khi nghe mọi người xung quanh đều bàn tán về sự bất chính của Tạ nhị cô nương, An di mẫu kia ở bên cạnh thầm vui mừng không thôi.

Bởi vì bà biết những lời này đều là từ thị thiếp trong phủ nhà mình truyền ra ngoài.

Nhị nữ nhi nhà tỷ tỷ mình dám bất kính với người di mẫu là bà đây thì dù có bị người ta chỉ trỏ, thanh danh có bị hôi thối cũng đáng đời thôi!

Cho dù là bà cố ý để mấy thị thiếp kia nghe lén thì đã sao? Đây đâu phải là do chính miệng bà truyền ra ngoài.

Cho dù Tạ nhị kia có về khóc lóc với phụ thân thì cũng sẽ chỉ cho là Sở Lâm Lang kia giở trò, cố ý tiết lộ ra bên ngoài.

Hơn nữa, cho dù thật sự bị họ tra ra tin đồn này truyền ra từ trạch viện nhà bà thì bà cũng không sợ, vừa khéo lại mượn tay của Tạ gia trừng trị mấy ả tiểu thiếp thị phi lắm mồm, chỉ giỏi câu dẫn nam nhân trong nhà.

Tỷ phu nổi giận lên là muốn rút kiếm chém người, xem tên lão già nhà bà có bảo vệ nổi hai con hồ ly tinh kia không!

An di mẫu tính toán kỹ lưỡng một hồi, dù thế nào thì bà cũng không chịu thiệt được!

Cũng không ngờ rằng chuyện này lại được ông trời phù hộ, phái mấy tên thô lỗ đến giúp bà, vậy nên lúc hôn lễ hỗn loạn, An phu nhân nhất thời cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Bà lúc đó liền quyết chủ ý, chỉ cần cứ cắn chết là Sở Lâm Lang thuê người đến quấy rối hôn lễ rồi nói mấy lời đồn đại nhảm nhí như đây là bởi Sở thị thuê người gây sự ra ngoài là được.

Vậy nên tiệc rượu phía Chu gia còn chưa kết thúc, An di mẫu đã vội vàng ngồi xe đến Tạ gia, thêm mắm thêm muối kể lại tình hình lúc đó với tỷ tỷ mình và tỷ phu.

Tô thị nghe nói nữ nhi mất mặt trước mặt mọi người như vậy cũng nhất thời khóc đến mức suýt ngất đi.

Bà không được được mà oán trách với Tạ Thắng, nói rằng Sở đại nương tử kia cũng thật quá ngang ngược, độc ác, tiền Tạ gia cho trước kia coi như cho sói trắng mắt ăn. (*)(*Sói trắng mắt: Ý nói loại người vong ân phụ nghĩa.)

Cho dù nữ nhi nhà họ có sai thì Sở thị làm người cũng quá đê tiện, sao có thể đã lấy tiền bịt miệng rồi còn xé rách mặt như vậy?

Tạ Thắng cũng tức giận, phất tay sai tùy tùng của mình đến nha môn báo một tiếng, tra tấn thật nghiêm khắc mấy kẻ gây rối kia một phen, nhất định phải lôi ra bằng được kẻ chủ mưu đứng sau.

Tạ gia tuy trước đó có lỗi nhưng họ đối với Sở thị cũng tính là tận tình tận nghĩa.

Sở thị thuê người đến náo loạn hôn lễ, đem chuyện nữ nhi họ có thai lan truyền đi khắp nơi ai ai cũng biết thì cũng quá độc ác rồi.

Tiểu phụ nhân Sở thị kia thật sự cho rằng dựa lưng vào một Đại Lý Tự Thiếu khanh ngũ phẩm là có thể nắm đằng chuôi Tạ gia cả đời sao?

Mà Phủ doãn đại nhân cũng ngầm hiểu ý, dù sao thì hủy hoại thanh danh của một tiểu thư nhà quan gia cũng không phải chuyện nhỏ. Hôm nay cho dù có phải lột da tên bán muối kia thì cũng phải tra hỏi cho ra kẻ chủ mưu từ miệng hắn, tuyệt đối không thể dễ dàng thả người đi.

Đám người Hạ Hà bị người của nha môn đuổi đi, ngay cả cổng lớn của nha môn cũng không vào được, nhất thời cũng rất sốt ruột, vội vàng quay lại hỏi Sở Lâm Lang rằng nên phải cứu huynh trưởng như thế nào?

Nếu thật sự bị tra khảo một đêm thì chỉ sợ cho dù có là người tốt cũng chỉ còn lại một hơi thở.

Đông Tuyết nhỏ giọng nói: "Phải làm sao đây, hay là chúng ta cứ đi Đại Lý Tự tìm Thiếu khanh đại nhân, cứu người ra trước đi!"

Sở Lâm Lang lại lắc đầu: "Không được. Bây giờ Tạ gia cắn chết chuyện Hạ Thanh Vân là bị người sai sử. Bây giờ họ cho rằng ta là chủ mưu. Chuyện này cũng được thôi, dù sao cũng chỉ là chuyện kiện tụng của một mình ta. Nhưng nếu đại nhân ra mặt thì chẳng phải ngài ấy liền thành chủ mưu? Lúc đầu ngài ấy lưu tình cho Tạ gia chính là vì không muốn náo loạn, căng thẳng cùng Tạ gia. Cũng không thể vì chuyện của chúng ta mà để đại nhân phải thay chúng ta gánh vạ, vô duyên vô cớ kết thù trong triều..."

Thanh danh chốn quan trường của Tư Đồ Thịnh vốn đã không tốt, nhân duyên trong các phủ đệ Kinh thành cũng vậy. Sở Lâm Lang cảm thấy mình không thể khiến hắn mang thêm tiếng xấu nữa.

Hạ Hà đỏ mắt: "Vậy... vậy phải làm sao? Đều tại ca ca ta, sao lại làm chuyện lỗ mãng đến vậy, không hỏi han gì đã đi quấy rối rồi! Nhưng nếu phải chịu hình một đêm thì huynh ấy làm sao mà chịu nổi!"

Sở Lâm Lang nhìn nha môn được bao phủ dưới ánh đèn, suy nghĩ một hồi rồi nàng quyết đoán nói: "Đi, đến Lục vương phủ!"

Nhưng Hạ Hà và Đông Tuyết lại giật mình, liên tục nói không được. Giờ Tạ gia đã mất hết thanh danh, Tạ vương phi nhất định cũng vô cùng tức giận.

Nếu Sở nương tử đi thì chẳng phải là dê vào miệng cọp rồi để bị bọn họ trừng trị theo luôn sao?

Sở Lâm Lang lại cảm thấy rằng muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, lúc trước khi hoà ly là nàng thương lượng điều kiện với Tạ vương phi. Giờ có nảy sinh ra hiểu lầm thì cũng phải tìm Lục vương phi trần thuật đôi chút.

Cho dù Lục vương phi có không tin lời nàng thì nàng cũng phải cố gắng tranh thủ, ít nhất là không thể để Hạ Thanh Vân ở bên trong đó bị đánh chết.

Tiếc là lần này nàng ngay cả cổng của Lục vương phủ cũng vào không được.

Lục vương phi vừa nghe là Sở đại nương tử cầu kiến, chỉ để người gác cổng chuyển lời nói rằng Lục vương phi vừa rồi nghe nói hôn lễ của muội muội mình gặp trắc trở, nhất thời cảm thấy tức giận. Nàng đang mang thai, không được thoải mái cho lắm, không tiện gặp khách.

Sở Lâm Lang gặp cánh cổng đóng cài then, nàng ngẫm nghĩ chút rồi lại xin người gác cổng chuyển lời.

Chỉ là danh nghĩa lần này không còn là Sở thị, cố nhân từ Tịch Châu của vương phi nữa mà là quản sự của phủ Đại Lý Tự Thiếu khanh - Sở nương tử.

Người gác cổng cảm thấy nàng có bệnh rồi, rõ ràng đây không phải là cùng một người sao?

Sở Lâm Lang lại cười xoà rồi đưa cho người gác cổng một thỏi bạc lớn, nói chuyện phiếm thêm một hồi rồi lại nhờ hắn ta vất vả chạy thêm chuyến nữa, nếu nàng có thể vào được thì sẽ tạ ơn hắn thêm một thỏi bạc.

Người gác cổng kia cũng cân nhắc thỏi bạc này, cảm thấy cho dù có ăn mắng cũng đáng nên liền quay người đi chuyển lời.

Lần này phải qua một hồi lâu thì trước cổng mới xuất hiện một ma ma chưng ra gương mặt lạnh mời Sở thị vào.

Tính ra thì đây là lần đầu tiên Sở Lâm Lang gỡ bỏ danh hiệu phu nhân Chu gia mà đến gặp Tạ vương phi.

Tạ vương phi không còn vẻ thân thiết ôn hòa như lần trước, chỉ lạnh lùng hỏi qua tấm rèm: "Sở quản sự đến là vì Thiếu khanh đại nhân bảo ngươi mang lời gì đến sao?"

Sở Lâm Lang hôm nay hoàn toàn là mượn danh Đại Lý Tự Thiếu khanh mới có thể bước qua ngưỡng cửa của vương phủ.

Nàng vội vàng quỳ xuống hành lễ rồi nở một nụ cười làm lành: "Lần này đến không phải vì đại nhân có việc mà là chuyện riêng của nô gia, nô gia vừa rồi mạo muội mượn danh của đại nhân đến cầu kiến là để tạ lỗi với vương phi."

Tạ vương phi cười lạnh một tiếng: "Ban đầu là Tạ gia chúng ta có lỗi với ngươi vạn phần, sao dám phiền đến Sở quản sự nhà Thiếu khanh đại nhân đến tạ lỗi với ta?"

Sở Lâm Lang thấp giọng nói: "Hôm nay người làm náo loạn ngõ Mộc Ngư Thạch là tay chèo thuyền muối ta nuôi. Hắn ta đã lâu không về Kinh, hoàn toàn không biết chuyện ta và Chu đại nhân là hai bên tình nguyện hoà ly. Hắn ta không tìm được người, lại trẻ tuổi nóng nảy nên mới nảy sinh ra hiểu lầm, quấy rối hôn lễ. Nếu hắn ta vì gây rối mà bị bắt, chịu phạt thì cũng tự sẽ có quốc pháp định tội, nô gia không dám thay hắn ta xin tha. Nhưng nô gia nghĩ có một chuyện cần phải nói rõ, tránh để cho Tạ lão tướng quân và ngài không biết rõ, bị người khác lừa gạt, sau này lại gây ra sai lầm không thể cứu vãn."

Tạ vương phi thấy rằng nữ tử này thật hai mặt, đã đi khắp nơi hủy hoại thanh danh Tạ gia như vậy rồi, vừa nghe Sở Lâm Lang nói vậy, cơn tức giận thực sự trào dâng từ đáy lòng: "Sao? Có gì mà hiểu lầm? Nhà họ Tạ chúng ta giờ ở Kinh thành cũng không còn mặt mũi nào mà gặp người nữa, toàn bộ đã trở thành thể diện của Sở quản sự ngài đây rồi, may mà ngài còn thay nhà ta suy nghĩ, giờ thì cũng không cần phải phiền đến Sở đại quản sự thay chúng ta ưu tư nữa!"

Sở Lâm Lang giả vờ như không nghe ra lời châm chọc lạnh lùng của vương phi, vẫn thong thả nói: "Nếu là lỗi của nô gia thì nô gia nhất định sẽ nhận, nhưng không phải chuyện mà nô gia làm thì cũng không có lý do nào phải thay người khác gánh thùng phân này. Vương phi, ngài rõ tính cách của ta sẽ tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc rồi còn chạy đến cầu xin người khác tha thứ. Ngài thật sự cho rằng ta đã lấy lễ vật bồi thường của Tạ gia rồi lại không quản được miệng của mình, đi khắp nơi hủy hoại thanh danh của Tạ nhị tiểu thư sao?"

Tạ vương phi nghe vậy liền ngay lập tức ngồi dậy, vén rèm, trừng mắt nhìn Sở Lâm Lang đang quỳ ở dưới đất: "Không phải ngươi thì còn có ai? Chẳng lẽ ngươi muốn nói là Tạ gia chúng ta tự mình để lộ chuyện này ra ngoài?"

Sở Lâm Lang nửa ngẩng đầu lên, khẳng định nói: "Chẳng lẽ vương phi thật sự không biết rằng chuyện này đúng là từ Tạ gia truyền ra."

Nói xong, nàng liền kể lại rõ ràng chuyện mình đã nghe từ Hà phu nhân, rằng thị thiếp của An gia, thân thích của Tạ gia đã nghe lén rồi truyền tin đồn như thế nào.

Tạ vương phi vốn còn không tin nhưng không ngờ rằng Sở Lâm Lang lại có thể nói ra tên họ của thị thiếp An gia, còn có thể đầu đuôi nói một cách rõ ràng, chắc chắn, không phải là do nhất thời bịa đặt ra.

Sở Lâm Lang nói xong lại thấp giọng: "Đây cũng không phải là bí mật gì, nếu vương phi để tâm thì bắt một người, lần theo manh mối tra lên chẳng phải là rõ ràng sao? Hơn nữa một chuyện riêng tư như vậy, An phu nhân lại không cẩn thận như thế, khó có thể nói rằng không phải do bà ta cố ý làm ra."

Tạ vương phi nhíu chặt mày, vẫn không tin nói: "Đó là di mẫu ruột của ta, bà ấy vạn lần không có lý do hủy hoại đi thanh danh cháu nữ bên ngoại của mình!"

Sở Lâm Lang chỉ biết khẽ cười khổ, nhìn Tạ vương phi rồi bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng nói: "Ngài cũng biết ta đã khác xa với trước kia, không còn ở trong cao môn đại hộ, mỗi ngày đều thay chủ nhân chạy ruộng chức điền, đi cửa hàng rồi lại kết giao không ít với phủ đệ khác. Có mấy chuyện cũng phải ở vị trí thấp mới nghe thấy được. Giờ lời đã nói đến đây rồi, ta chỉ đơn giản là làm người xấu một lần, nói rõ hết mọi chuyện ra vậy."

Nói xong nàng liền nói sơ qua việc cháu trai quản đường thủy của An gia kia lấy danh nghĩa Tạ phủ tướng quân và Lục điện hạ ăn hối lộ, tham ô đường thủy như thế nào.

Tất nhiên là mấy chuyện này Lâm Lang cũng không đưa ra được bằng chứng gì, càng không dám nói chuyện cháu trai của An gia còn tạm giữ thuyền của Thái tử.

Chỉ là hôm nay nàng đã đặt đề tài này ở đây, nếu Tạ tướng quân có để tâm, tổng vẫn có thể tra ra.

Chỉ cần Tạ gia hiểu rõ An gia kia mới thật sự là đồ mang họa, người truyền tin đồn, gây ra thị phi là một người khác.

Nàng sẽ lại đem tiền của Tạ gia trả lại, xem xem có thể dập tắt lửa giận của Tạ tướng quân hay không, trước tiên nghĩ cách cứu Hạ Thanh Vân ra đã.

Lục vương phi cảm thấy những điều này đều là vô căn cứ, đang định mở miệng nói chuyện thì lại thấy có người rầm một tiếng đẩy cửa vào phòng.

Người đến không phải ai khác mà chính là Lục điện hạ gầy như que củi.

Từ khi hắn cãi nhau với ân sư thì mọi việc đều không thuận. Gần đây còn bị phụ hoàng quở trách nên có chút chán ăn mất ngủ, tay chân lại càng lúc càng thêm gầy.

Vừa rồi Sở Lâm Lang lấy danh nghĩa quản sự của Đại Lý Tự Thiếu khanh bước vào, hắn cũng có nghe tiểu thị bẩm báo, vốn tưởng rằng ân sư nghe lời khuyên của tứ ca mà nguyện ý cùng hắn nối lại tình xưa, phái người trong phủ đến truyền lời, không nhịn được mừng thầm.

Tiếc là hắn ngồi ngay ngắn cả nửa ngày trong sảnh cũng không thấy người đâu, hỏi ra mới biết là quản sự phủ Đại Lý Tự Thiếu khanh đi gặp vương phi của hắn.

Vừa rồi Lục điện hạ còn lén đứng ngoài cửa, khom người, áp tai nghe cả nửa ngày.

Chuyện khác thì cũng thôi nhưng khi vừa nghe Sở nương tử nói rằng An gia có người lấy danh nghĩa của Tạ tướng quân và hắn mà tống tiền đường thủy liền không không khỏi rùng mình!

Bởi vì trước đó vài ngày, Thái tử vốn luôn coi hắn như không khí lại đặc biệt mời hắn đến phủ Thái tử uống rượu.

Tiệc rượu này Lục điện hạ Lưu Lăng uống đến mức mây mù sương mờ, nghe thấy Thái tử nói mấy chuyện như thuyền bè, còn có chuyện của Lão Tứ, hắn cũng chỉ biết ậm ừ ứng phó.

Chỉ là ý trong lời Thái tử lại khiến hắn có hơi sợ hãi.

Ý trong lời không được tốt cho lắm, đại khái đều là từ xưa đến nay, huynh đệ tương tàn, nếu đứng ở sai phe thì sẽ xương tan nát thịt.

Thái tử nói rằng huynh đệ đã trưởng thành của hắn không nhiều nhưng hắn rất hy vọng lục đệ mảnh mai như giá đỗ của hắn có thể sống thọ trăm tuổi.

Khi ra khỏi Thái tử phủ, ngay cả lót giày của Lục điện hạ cũng ướt đẫm mồ hôi.

Hắn cảm thấy như mình dường như đã vô tình dính vào chuyện gì đó không nên dính vào, nhưng vì không có vị ân sư ngày xưa bên cạnh phân tích tình thế cho hắn nên hắn thật sự có hơi mơ hồ không rõ.

Đúng lúc vừa rồi khi nghe Sở Lâm Lang nói có một vị quan viên họ An quản đường thủy quen thói giương cờ hiệu của hắn đòi tiền hối lộ thuyền bè, Lục điện hạ bỗng như được đả thông kinh mạch, suy ngẫm ra được hết thảy.

Khó trách sao Thái tử lại nói hắn nói có thuyền bị bắt giữ, còn nói rằng hy vọng lục đệ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, người khôn biết giữ mình chút.

Hóa ra gốc rễ là ở đây! Có người dám lấy danh của hắn mà tạm giữ thuyền Thái tử!

Nghĩ rõ điểm này rồi, Lục điện hạ cũng không đợi vương phi của mình nói thêm lời ngu ngốc nào nữa, lập tức xông vào trong cửa, một đường cúi đầu chạy chậm đến trước mặt Sở Lâm Lang, khuôn mặt mang nụ cười tự mình nâng Sở nương tử đứng dậy, luôn miệng nói: "Dưới đất quá lạnh, sao lại để Sở nương tử quỳ nói chuyện được?"

Bộ dạng quan tâm, thương tiếc người như vậy, nhìn mà khiến vương phi cũng phải nổi chút ghen tuông, nghi ngờ Lục điện hạ thèm muốn sắc đẹp Sở thị đã lâu, giờ cuối cùng cũng bắt được cơ hội thân cận với mỹ nhân.

Lục điện hạ dùng lời dịu dàng an ủi Sở thị rồi lại tự mình tiễn nàng ra cửa, một lúc lâu sau mới quay lại.

Vương phi nén nước mắt hỏi Lục điện hạ sao lại thân thiết như vậy với một nữ tử làm huỷ hoại thanh danh nhà ngoại nàng?

Kết quả là chỉ một câu nói này đã khiến giá đỗ hoàng gia mảnh mai suýt nổ thành một bông hoa cải!

Lục điện hạ chỉ về phía nàng rồi nhảy dựng lên như sấm, hỏi nhà nàng đều là loại thân thích chó má gì? Lại dám lấy danh nghĩa của hắn đem đi lừa bịp khắp nơi.

Nếu hôm nay Sở thị không đến, nói rõ mấy trò đê tiện của lũ chó má An gia thì chỉ sợ rằng hắn chết cũng không biết đầu mình rơi như thế nào!

Lục vương phi nghe lời Lục điện hạ xong, trong lòng vô cùng kinh hoàng, đặc biệt là khi nàng nghe Lục điện hạ nói, Thái tử đã từng tự mình nhắc nhở hắn, lòng lại càng thêm run sợ.

Mấy chuyện xoàng xĩnh của nhị muội, cùng lắm cũng chỉ là mất mặt thôi.

Dù sao nha đầu chết tiệt này giờ cũng có Chu gia gánh, tệ nhất cũng chỉ là hài tử nàng sinh ra và nàng không ngóc đầu lên làm người được thôi.

Thứ thanh danh này cho dù có bẩn một chút thì sau khi bị thời gian rửa trôi vẫn có thể dùng được.

Nhưng nếu Lục điện hạ đắc tội với Thái tử trữ quân thì sẽ kéo theo cả Tạ gia gặp họa!

Lục điện hạ vừa mới bị bệ hạ quở trách, phải phạt quỳ trong thư phòng khiến cho ai cũng biết rằng chút ân sủng được nhìn thấy trước kia sắp tiêu tan không còn gì.

Nếu như người của An gia thật sự không biết sống chết là gì, ở bên ngoài chỉ biết mang ô danh cho phụ thân và điện hạ, vậy thì có chết vạn lần cũng đáng!

Ngày hôm đó, Tạ vương phi không đợi Lục điện hạ mắng xong đã vội vàng sai người đánh xe đến Tạ gia.

Còn Lục điện hạ thì phất tay gọi người đến, trước tiên là đến nha môn đưa danh thiếp của hắn. Dù thế nào thì hắn cũng không thể để nha môn đánh chết người của quản sự phủ Thiếu khanh.

Mấy quản sự nội trạch này giống như đại nội thái giám được sủng ái bên cạnh phụ hoàng vậy, gian xảo và thù dai, không thể đắc tội được.

Hắn đã đắc tội vị ân sư ngày xưa, nếu lại kết thù với nữ quản sự của ân sư thì chẳng phải là ngày sư đồ hòa hảo sẽ càng thêm xa vời?

Lại nói đến Sở Lâm Lang, vốn nàng đã tích cóp rất nhiều lời để thuyết phục Lục vương phi.

Nào ngờ nói được một nửa thì đã thấy Lục điện hạ xông vào, cùng nàng nhẹ nhàng, hòa nhã nói tạ lỗi một hồi rồi tiễn nàng ra khỏi vương phủ.

Đông Tuyết và Hạ Hà ở cổng vương phủ lo sợ đứng đợi cả nửa ngày. Cuối cùng lại thấy Lục điện hạ tự mình tiễn Sở nương tử ra khỏi cổng vương phủ.

Nhìn dáng vẻ Lục điện hạ nói chuyện ân cần dịu dàng với Sở Lâm... Chẳng lẽ đại cô nương nhà họ nhẫn nhục chịu đựng, hy sinh cái gì, nên mới được Lục điện hạ đối đãi như vậy?

Đừng nói là họ, ngay cả Sở Lâm Lang cũng không hiểu ra sao.

Nhưng Lục điện hạ luôn miệng nói một hồi rằng chỉ là hiểu lầm, tối nay sẽ thả người ra, nàng cũng tạm coi là thật, cứ đến nha môn đợi một chút vậy.

Thế là khi trời tối đen, Sở Lâm Lang dẫn họ đến cổng nha môn đợi người.

Một lúc sau, cuối cùng cũng thấy Hạ Thanh Vân dẫn theo đám huynh đệ bang muối xoa nửa khuôn mặt sưng tím đi ra từ nha môn.

Hạ Hà tức giận bước qua, dùng sức nện lên bả vai huynh trưởng của mình: "Huynh làm việc như vậy sao? Có biết là huynh làm một trận ầm ĩ như vậy, hại đại cô nương của chúng ta phải cầu người cả nửa ngày không!"

Hạ Thanh Vân ở bên trong đã bị đánh đến không có mấy chỗ lành lặn, vừa bị muội muội đấm liền đau đến loạng choạng.

Đợi nghe lời muội muội xong, hắn liền áy náy nhìn về phía Sở Lâm Lang vẫn đang đứng yên ở một bên.

Đại cô nương đứng dưới ánh đèn vẫn diễm lệ động lòng người như trong hồi ức, chỉ là đôi mắt kia nhìn hắn có hơi u oán, khiến hắn có chút xấu hổ không dám ngẩng mặt.

Sở Lâm Lang không muốn nói nhiều trước nha môn, chỉ nói được rồi, có gì về rồi hẵn nói.

Mấy người bọn họ đều ở khách điếm nhưng giờ này trở về, chỉ sợ khách điếm cũng đã tắt bếp, sẽ không ăn được cơm.

Hơn nữa họ còn mang thương tích trên người, cũng phải bôi chút thuốc mới được.

Sở Lâm Lang nhìn canh giờ, nàng biết đại nhân dạo gần đây đều đến giờ Hợi mới về, bây giờ vẫn còn sớm.

Thế là đám người này được Sở Lâm Lang dẫn về ngõ Tập Tuệ trước.

Khi về đến cổng, Đông Tuyết trước tiên nhóm một lò lửa rồi bảo họ bước qua để trừ vận xui.

Bụng họ đã đói meo, chưa được ăn chút cơm nào, may là trong nồi còn có sẵn thịt xào giòn, hai nha hoàn liền làm cho họ tô mì canh thịt xào giòn ăn.

Hạ Thanh Vân vừa bôi xong thuốc liền nhận lấy tô mì từ tay Sở Lâm Lang, trong lòng có chút trăm mối ngổn ngang, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ thấp giọng nói: "Đại cô nương, ta... thật sự không cố ý gây phiền phức cho người."

Sở Lâm Lang gắp một miếng thịt xào giòn lớn từ nồi đất bỏ vào bát hắn, bình thản nói: "Đã không sao rồi, đừng nhắc lại nữa. Sau này ta với Chu gia cũng không còn liên quan gì, ngươi không cần nói gì với người của Chu gia nữa."

Từ miệng của muội muội mình, Hạ Thanh Vân đã biết chuyện đại cô nương giờ đến phủ Thiếu khanh làm quản sự.

Nhìn sắc váy màu lam đậm ảm đạm trên người nàng cùng kiểu tóc già nua không hợp tuổi, lại thấy nàng đứng trước bếp lò bận rộn không ngừng, đúng là dáng vẻ của một bà tử quản gia.

Nhưng trong lòng hắn, đại cô nương là người nên được nâng niu trong lòng bàn tay, sao có thể làm tôi tớ như vậy?

Hai mắt Hạ Thanh Vân cay cay, cố nén sự nghẹn ngào: "Đại cô nương, người chịu ủy khuất rồi, nếu ta biết sớm, nhất định sẽ về sớm hơn..."

Sở Lâm Lang thấy hắn như vậy liền nhịn không được mà bật cười, nàng lấy ra khăn tay đưa cho hắn rồi dịu dàng nói: "Về sớm làm gì? Ngươi ở bên ngoài kinh doanh thuyền muối cho tốt, ta mới yên tâm..."

Hạ Thanh Vân ngây ngốc nhìn gương mặt cười tươi như hoa của đại cô nương, bàn tay to của hắn nhận khăn tay có hơi mất khống chế, vừa khéo lại nắm lấy tay của Sở Lâm Lang.

Nào ngờ rằng, đúng lúc này, chủ nhân của phủ Thiếu khanh cùng tiểu thị đã lặng lẽ bước vào sân.

Hóa ra vừa rồi nhiều người cùng về, lại đặt một lò than để bước qua ở trước cổng nên Đông Tuyết quên không đóng cổng lớn, chỉ khép hờ cánh cổng lại.

Tư Đồ Thịnh về đến nhà cũng không cần gõ cổng gì, chỉ đẩy cổng rồi nhẹ nhàng bước vào sân.

Vốn khi ngửi thấy mùi thơm thịt xào giòn liền đoán rằng Lâm Lang nấu mì canh cho hắn, Tư Đồ Thịnh còn mang theo một tia cười.

Nhưng không ngờ rằng vừa vòng qua cửa nguyệt lại phát hiện có một thanh niên cao lớn đen sạm, một tay bưng mì canh của hắn, một tay lại nắm lấy người trong viện của hắn.

Loại cảm giác bị mạo phạm nặng nề này khiến nụ cười trên mặt Tư Đồ Thịnh dần lạnh đi, ánh mắt sáng quắc như đuốc, cất giọng hỏi: "Sao... Ta trở về không đúng lúc ư?"

______Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko