Tuý Quỳnh Chi

Chương 51: Kỳ thi nhập học



Nghe Nghi Tú quận chúa gây khó dễ, Sở Lâm Lang cúi đầu nhướng mày, nàng sớm cũng đã nghĩ đến điểm này, chính nàng cũng cảm thấy mình không thích hợp.

Đã như vậy thì cũng không cần để chủ nhân thư viện cảm thấy khó xử, nàng nên biết điều cáo lui là được.

Nhưng đúng lúc này, có một giọng nói già nua truyền đến: "Nhi tử ta năm đó lập ra thư viện này với ý định ban đầu là thu nhận rộng rãi đệ tử bần hàn chốn thiên hạ, ai ai cũng đều có thể có được một chỗ tu tập. Nam viện là Dị Lâm, nữ viện là Dung Lâm, hợp lại một chỗ, chính là ý 'tích mộc dung dị thành tài' (*)! Cũng không có ý nhất định phải thu mấy nhi nữ nhà danh gia phú quý, mặc áo gấm đeo vàng đeo bạc. Trước mặt học vấn không phân quý tiện, nếu có vị tiểu thư nào cảm thấy ngồi trong thư viện này làm bẩn thanh danh của mình, chi bằng nên sớm rời đi!"

(*Dị trong Dị Lâm là chữ 易, giống từ 'dị' trong 'giản dị', đều mang nghĩa là đơn giản, bình dị. Ghép lại có được một khu rừng bình dị cho bên nam, một khu rừng có thể bao dung được tất cả cho bên nữ. Chữ Dung và chữ Dị ghép lại với nhau được từ 容易 (dung dị) mang ý nghĩa là dễ dàng. Chữ Lâm (林) được cấu thành từ 2 chữ Mộc(木) Câu nói 'Tích mộc dung dị thành tài' còn có thể hiểu là 'gom gỗ dễ thành tài', mang ý nghĩa ẩn dụ rằng khi có sự kết hợp và hỗ trợ lẫn nhau (như các khối gỗ ghép lại), việc đạt được thành công và tài năng sẽ trở nên dễ dàng hơn.)

Mọi người cùng liếc mắt nhìn, hóa ra là Tế tửu Quốc tử giám Tề công cùng với nhi tử Tề Cảnh Đường của mình vừa đến đây.

Mà bên cạnh Tề công còn có một nam tử cao lớn, dung mạo tuấn tú, khí độ phi phàm đi cùng, nhất thời thu hút các vị quý nữ lén liếc nhìn, có người còn không dời mắt nổi.

Có mấy quý nữ đã từng gặp qua vị ác quan Tư Đồ Thịnh này, chỉ là thanh danh chốn quan trường của hắn vốn không tốt, trước kia chỉ mang tiếng là ác quan lạm dụng hình phạt, gần đây vì động vào ruộng đất của các vị đại nhân mà lại được thêm cái danh "gian thần hại nước".

Vì phụ mẫu đều khinh thường vị này nên có người cho dù bình thường có tình cờ gặp cũng đều chưa từng đánh giá kỹ vị này. Lại cũng có người chưa bao giờ gặp hắn, ghé tai hỏi nhỏ nhau xem vị này là ai?

Hôm nay Tư Đồ Thịnh không mặc quan phục, bộ trường sam tay áo rộng màu khói nhạt kia phối hợp vừa vặn với thân hình cao lớn của hắn, đầu đội mũ lưới đen, càng làm nổi bật đôi mắt sáng như sao, mày kiếm toát lên vẻ tuấn tú phóng khoáng của hắn.

Lúc này cũng không có ai lải nhải bên tai mấy quý nữ này mấy chuyện như gian thần hại nước, họ có thể an tâm thưởng thức mày mắt như núi xanh xa thẳm của vị đại nhân này.

Một nam tử tuấn tú như vậy, thật sự khiến cho lòng người xao xuyến, gò má ửng hồng.

Ví như vị Nghi Tú quận chúa kia, cho dù bị Tế tửu Tề công phản bác không chút nể mặt, trong lúc nhất thời cũng không hoàn hồn nổi, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Thịnh.

Vẫn là ma ma bên cạnh quận chúa tinh ý, bà ta lén kéo tay áo của quận chúa mới miễn cưỡng làm cho quận chúa giữ lại được phong thái đoan nhã của một quý nữ nên có.

Nàng ta định thần lại rồi mới nghĩ đến vừa rồi Tề công đã làm mất mặt nàng ta trước mặt nhiều người như vậy, lập tức có hơi xấu hổ và tức giận nói: "Ngươi... có biết ta là ai không?"

Nàng ta chính là thân chắt nữ của Tĩnh phi nương nương đang được sủng ái chốn hậu cung, phụ thân nàng ta là quốc cữu đương triều, sao có thể tha cho kẻ làm cho nàng ta xuống đài không được như vậy?

Tề công nhấc mí mắt nhìn nha đầu miệng còn hôi sữa này một cái, ông vẫn không nhận ra nàng ta, cuối cùng vẫn là con dâu Hoa thị của ông đi qua, nhỏ giọng giới thiệu thân phận quận chúa cho ông một chút.

Không ngờ Tề công nghe xong lại hừ lạnh một tiếng: "Ồ, nữ nhi của Vân đại nhân à? Ngày tháng trôi qua nhanh thật đấy, phụ thân của Vân đại nhân năm đó còn là một huyện thừa nho nhỏ, vì có nữ nhi vào cung mà được thăng chức, ông ta còn từng đến cửa phủ của lão hủ, muốn nhờ ta giới thiệu một vị sư phụ để khai sáng cho tên nhi tử bất trị của ông ta đấy, lão hủ cũng nể tình ông ta thành khẩn nên mới đồng ý cho nhi tử ông ta vào thư viện Dị Lâm, giờ nha đầu của tiểu tử đó cũng mười sáu tuổi rồi, không nhỏ, chỉ là gia giáo dường như hơi kém thôi!"

Những lời này khiến mặt Nghi Tú đỏ bừng.

Tế tửu Quốc tử giám, là nguyên lão ba triều, đương thời là vị đại nho, ngay cả bệ hạ cũng phải kính nể ba phần, huống chi là sư tổ của tiểu nha đầu này!

Một phen lời nói của Tề công khiến các vị nữ tử ở đây đều không dám tiếp lời.

Đường đường là Tế tửu Quốc tử giám, quý còn là nguyên lão ba triều đến chống đỡ cho một nữ quản sự nhỏ bé, trong này nhất định có chút nhân tình quanh co ở đây.

Chư vị có mặt đều là những người tinh tường, ai cũng không muốn vì đắc tội Tề công mà bị đuổi khỏi nữ học, không thì bản thân sẽ trở thành trò cười số một của Kinh thành.

Nhưng vị Tề lão kia sau khi chặn miệng các vị quý nữ lại nhướng mày đánh giá Sở Lâm Lang rồi hừ lạnh một tiếng: "Sở nương tử thật là bình thản, đến chỗ ta mà cứ như đi dạo trong sân nhà mình vậy!"

Ừm, cái này... Sở Lâm Lang cúi đầu nhìn bộ quần áo nửa mới nửa cũ của mình, đúng là có chút khác biệt với mấy quý nữ đã trang điểm tinh tế kia.

Nhưng nàng cũng không thể giải thích được, bản thân nàng vốn là bị tên Tư Đồ Thịnh kia túm tới đây, căn bản không có thời gian trang điểm.

Nghe vậy, nàng vừa ngượng ngùng khẽ cười, vừa nhân cơ hội giơ tay áo che rồi lại hung hăng trừng Tư Đồ Thịnh một cái.

Tề công khô khan nói: "Tuy thư viện của khuyển tử nhà ta không câu nệ hình thức thu nhận nhân tài, không phân biệt sang hèn nhưng cũng phải xem xem có phải nhân tài có thể rèn giũa được hay không không, nữ viện Dung Lâm này cũng không phải là bất kỳ đứa ngốc nào cũng thu!"

Sở Lâm Lang đã nghe ra rồi, thôi được rồi, lão gia tử này cũng khá là ghi thù đấy.

Chỉ vì trước đây nàng ép Thổ địa công nhà ông nhận lễ mà ông định dùng đề thi làm khó nàng. Nhưng Sở Lâm Lang vốn chẳng mặn mà lắm với loại nữ học dành cho quý nữ này, nếu bị lão đầu này gây khó dễ đến mức không vào được cũng không sao.

Đúng lúc này, có một thư đồng của học viện bưng đề thi đến, mời các vị quý nữ ngồi vào chỗ ngồi thi độc lập, một người một bàn, để các người hầu lui ra rồi chuẩn bị vào ứng thí ba nén nhang.

Còn phu tử Tề gia và Tư Đồ Thịnh thì ngồi trước đường, vừa giám thị vừa thưởng thức trà mà người hầu bưng đến.

Tề công uống một ngụm trà rồi nhìn Tư Đồ Thịnh bên cạnh, hắn đang vừa uống trà, vừa âm thầm nhìn Sở nương tử đang làm bài.

Tề công không nhịn được mà lắc đầu, sống đến tuổi này của ông thì chính là lão nhân tinh rồi, có gì mà nhìn không thấu?

Tư Đồ Thịnh này vốn bận đến mức thần long thấy đầu chứ không thấy đuôi, nhưng hôm nay lại mắt trông mong mà chạy đến chỗ ông, vừa rồi còn dùng lời thúc giục phụ thân con họ đến đây, chẳng lẽ là sợ Sở nương tử kia bị khi dễ?

Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, tuy nhìn già dặn nhưng vẫn khó vượt qua cửa ải mỹ nhân!

Nghĩ vậy, Tề công lại nhíu mày nhìn về phía nữ tử kia - ngoài dung mạo đẹp một chút thì miệng đầy răng sắt, một bụng đầy mưu mô, còn chỗ nào có thể khiến người ta mê muội đến thần hồn điên đảo?

Tên tiểu tử Tư Đồ này hồ đồ mất rồi!

Sở Lâm Lang lúc này đang ngồi ở một vị trí góc, cúi đầu nhìn tờ đề thi kia, chỉ thấy trên giấy viết hai chữ to "Phụ đạo". (*)

(*Phụ đạo: Con đường của phụ nữ, hay còn có thể cho là nữ tắc, nữ giới. )

Đây chính là chủ đề "diễn đề" ngày hôm nay, mời nữ tử muốn thi vào học phát huy, thế nào là phụ đạo.

Đối với những nữ tử đã thuộc lòng "Nữ giới", đề thi này thì có gì khó? Vậy nên ai nấy cũng đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, lập tức cầm bút chấm mực, bắt đầu chép lại "Nữ giới".

Nhưng cũng có mấy người mãi vẫn không động bút mà dường như đang suy nghĩ gì đó. Ví như vị Đào Nhã Xu, thân chắt nữ của vị tiên hoàng hậu kia, nàng yên lặng suy nghĩ một lúc rồi mới động bút.

Còn Nghi Tú quận chúa thì nhìn đề thi rồi lại ngẩng mắt lên nhìn Đào Nhã Xu, mãi cho đến khi nàng ấy động bút thì quận chúa mới cũng bắt đầu cầm bút rồi nhanh chóng viết.

Sở Lâm Lang cúi đầu nhìn đề thi, trong lòng lại có chút không nhịn được mà bật cười.

Nàng còn tưởng nữ học do bậc đại nho sáng lập thì có gì hơn người, hóa ra cũng chỉ là dạy mấy lời lẽ về "lấy chồng làm trời".

Nhưng đề thi này nàng lại thật sự biết làm, bởi vì mấy hôm trước, Tư Đồ Thịnh đột nhiên lấy ra một quyển "Thế phạm" cho nàng xem, còn chỉ riêng mấy đoạn bảo nàng học thuộc.

(*Thế phạm (世范) thường được dùng để chỉ những cuốn sách hoặc tác phẩm có tính chất gương mẫu, khuôn mẫu cho đời sau, hoặc những quy tắc, chuẩn mực đạo đức mà mọi người nên tuân theo, đại khái là sách Đạo Đức ver cổ đại.)

Sở Lâm Lang nhớ rõ, trong đó có một đoạn là: ""Chỉ khi người phụ nữ tự mình biết chữ nghĩa, tính toán, và người mà họ gửi gắm cuộc đời có thể tự lo liệu ăn mặc, lại hiểu biết chút công lý, thì mới mong có được hạnh phúc. Bằng không, hiếm khi tránh khỏi cảnh tan cửa nát nhà."

Hắn bảo nàng học thuộc đoạn này, còn mặc niệm mấy lần và giảng giải ý nghĩa, đại khái là nếu kẻ làm chồng ngu ngốc bất tài, không có chí tiến thủ, nữ tử nên đứng ra gánh vác gia đình, lo việc ăn mặc, học làm ăn, tránh cho nhà cửa suy bại.

Lời này cũng có lý, nhưng Sở Lâm Lang lại đã trải qua tám năm trời những ngày tháng như vậy, nàng tự biết ngọt bùi ở bên trong đó, vậy nên nàng hỏi Tư Đồ Thịnh, hắn bảo nàng thuộc mấy cái này, có phải là đang mỉa mai nàng không?

Nhưng Tư Đồ Thịnh lại rất bình thản đáp: "Đôi khi dù văn chương chỉ là mấy lời rắm chó cũng phải học thuộc, rồi cũng có lúc phải lôi ra để ứng phó với mấy kẻ tầm thường."

Nói xong, hắn còn bảo Sở Lâm Lang dựa theo đó mà suy rộng ra, viết một bài văn rồi để hắn sửa đổi trau chuốt.

Lúc đó Sở Lâm Lang còn chưa hiểu rằng thuộc mấy thứ này là để ứng phó với dạng người tầm thường như thế nào.

Giờ nhìn lại thì tên kia sớm đã dự phòng, sớm đã muốn để nàng vào nữ học viện này, còn ép nàng làm một số đề thi, bắt nàng thuộc trước để mà ứng phó.

Chẳng lẽ năm đó để đỗ cao, hắn cũng phải học thuộc nhiều bài văn chó má mà hắn cũng không tán thành?

Vậy nên với tờ đề thi ngày hôm nay, chỉ cần Sở Lâm Lang muốn, nàng còn thật sự có thể viết đầy một tờ giấy để ứng phó.

Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Thịnh đang ngồi trên đầu sảnh đường, nàng lại không định thuận theo ý hắn.

Nàng chấm chấm mực, nghĩ nghĩ rồi chậm rãi viết xuống một hàng chữ trên giấy, rồi nàng buông bút mực, chống cằm bằng một tay, nhìn quần áo, trâm cài tóc của các quý nữ xung quanh đến ngẩn người.

Tư Đồ Thịnh nhìn dáng vẻ tâm không ở đây của nàng mà hơi híp mắt lại, ngón tay dài từ từ gõ nhẹ lên tay vịn ghế, khiến người ta nhìn vào sẽ không tự chủ được mà sinh ra chút cảm giác áp bức.

Nhưng tiếc là Sở Lâm Lang không phải là Lục hoàng tử, nàng căn bản là mặc kệ hắn, thỉnh thoảng mới ngẩng mắt lên liếc hắn hai cái khiêu khích.

Rất nhanh, thời gian ba nén nhang đã hết. Thư đồng đi qua để thu lại bài thi của các vị tiểu thư rồi dâng cho chủ khảo Tề Cảnh Đường.

Mấy bài thi này không nhiều nên cũng không cần học cách của bên nam tử, phải mấy hôm sau mới yết bảng.

Khi Hoa thị mời các vị tiểu thư qua sảnh bên uống trà thưởng tranh, Tề Cảnh Đường đã phân loại mấy bài thi này bên cạnh phụ thân mình.

Mấy bài thi chép lại Nữ giới một cách máy móc bị Tề Cảnh Đường không chút do dự rút ra rồi ném sang một bên, rõ ràng mấy bài thi này đã bị loại từ vòng thứ nhất.

Mà nội dung các bài thi còn lại thì rất khác nhau, trong đó tờ của Đào Nhã Xu làm Tề Cảnh Đường cảm thấy hài lòng nhất.

Nét chữ tao nhã kia vừa nhìn đã sáng còn mắt, mà trong bài văn còn trích dẫn kinh thư, liệt kê mấy nữ danh hậu của các triều, mấy phu nhân được phong tước, từ họ rút ra tấm gương đáng để nữ tử noi theo, đồng thời cũng trình bày kiến giải của chính mình.

Từ đó có thể thấy vị Đào tiểu thư này đọc nhiều sử sách, phủ Vĩnh Ninh quốc công quả nhiên là có truyền thống gia học, không uổng là nơi đã từng bồi dưỡng ra Đào hoàng hậu.

Hiện giờ xem ra vị chắt nữ đích tôn út của Vĩnh Ninh quốc công này cũng là một tài nữ.

Còn bài thi của vị Nghi Tú quận chúa kia viết cũng không tệ, tuy nét chữ so với Đào tiểu thư thì kém hơn một bậc nhưng cũng viết đầy cả một trang lớn, dẫn chứng cũng rất theo khuôn phép, xem ra là ở nhà cũng đã nghiên cứu tỉ mỉ mấy đề thi thường gặp của nữ học, đến đây với sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Mấy bài còn lại tuy không phải chép sách một cách máy móc nhưng phần lớn cũng xoay quanh mấy chủ đề như sinh con, thờ chồng, đạo hiếu.

Dù sao thì cũng không phải là bồi dưỡng ra trụ cột của quốc gia, lúc trước Tề Cảnh Đường ra đề thi cho nữ học rất khoan dung, không ra mấy đề độc đáo mà chỉ ra mấy đề thường thấy nhất của nữ học.

Mấy nữ tử được dưỡng trong khuê phòng này chỉ cần không chép sách lại một cách máy móc, có chút tài hoa văn chương thì sẽ đều qua ải.

Nhưng trong đó có một tờ giấy nhìn quá chói mắt, một tờ giấy trắng tinh như tuyết, ở giữa chỉ có một hàng nét chữ nhìn có chút vụng về.

Tề Cảnh Đường đọc xong rồi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó liền ném qua một bên.

Vẫn là là Tề công có chút tò mò, ông đưa tay nhặt tờ giấy lên xem, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ rõ ràng: "Ngô không phải là thê tử của người khác đã lâu, cái gọi là phụ đạo, can hệ gì đến ngô?"

Tề công nhìn dáng chữ xiêu vẹo này, không cần xem chữ ký cũng biết là nha đầu nào viết ra mấy lời nhảm nhí.

Ông nhướng đôi mày bạc trắng, có chút hả hê mà nói với Tư Đồ Thịnh: "Khó trách hôm đó ngươi còn tán gẫu với nhi tử ta, dò hỏi khi nào thì nữ học khai giảng, hóa ra là sớm đã muốn nhét người vào. Nhưng sao ngươi không cho nàng ôn trước mấy đề thi mà lại để nàng đến đây làm mất mặt như vậy? Đáng tiếc, bùn nhão vẫn là không thể trát nổi lên tường! Tư Đồ đại nhân, không phải là lão hủ và nhi tử ta không nể mặt ngươi, ngươi xem bài thi của nữ quản sự nhà ngươi này, như này thì làm sao mà qua được?"

Tư Đồ Thịnh nhận lấy bài thi, hắn im lặng hồi lâu rồi mới mở miệng: "Câu này của nàng có gì sai? Trời không cho những nữ tử như nàng một con đường sống, bảo nàng viết "phụ đạo" như thế nào? Hai chữ này đối với nàng thực sự là giết người không dao..."

Tề công cũng bó tay với miệng lưỡi của tên tiểu tử này, râu liền dựng đứng cả lên: "Sao vậy? Nàng ta với phu quân nàng ta không sống được với nhau thì cả thiên hạ đều có lỗi với nàng chắc? Nữ học viện không thu nàng thì chính là giết người không dao? Tư Đồ Thịnh, ngươi đừng khinh người quá đáng!"

Tư Đồ Thịnh dường như tâm tình cũng không được tốt lắm, hắn đứng dậy chắp tay rồi giải thích với phụ tử Tề gia: "Hạ quan không phải là trách cứ hai vị. Tề công có điều không biết, phụ nhân này ở nhà chồng tám năm, một mình gánh vác, khiến cho một gia đình rơi vào cảnh suy bại trở nên ngăn nắp, còn nâng đỡ phu quân mình từ một kẻ không xu dính túi đến một vị quan lục phẩm của triều đình. Hai chữ "phụ đạo" mà thế tục cho là đúng đắn, nàng làm đến không thể bắt bẻ được chỗ nào, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục bị đuổi ra khỏi nhà. Giờ làm đề này, nàng viết ra một câu như này, quả thực là rất thẳng thắn, không thẹn với lòng mình, nhưng khiến hạ quan có chút không biết giấu mặt vào đâu... Là hạ quan có tư tâm, ép buộc nàng, để nàng đến đây làm đề mục khó xử như này, giết người không dao chẳng qua là như vậy..."

Nói xong hắn cũng không nói thêm gì, chỉ để lại phụ tử Tề công nhìn nhau rồi xoay người đi về phía sảnh bên.

Tư Đồ Thịnh đúng là đã mưu tính để cho Sở Lâm Lang vào nữ học đã rất lâu rồi. Sự xuất hiện của Hạ Thanh Vân kia khiến cho Sở thị động tâm muốn rời Kinh. Nếu chỉ là quản sự của phủ hắn thì làm sao đủ phân lượng để giữ nàng lại?

Nhưng nàng vốn là một người rất cố chấp, nếu có thể vào nữ học, theo học với những tiên sinh có học thức uyên bác, lại có thể kết giao với đám quý nữ của Kinh thành, nhất định có thể giữ chân nàng lại.

Vậy nên hắn nhân cơ hội kết giao với Tề công, biết được đại khái hướng ra đề thi của nữ học nên đã dẫn Sở thị ôn tập trước một chút.

Chỉ là hai ngày trước khi thi thì hai người lại đột nhiên đâm thủng lớp giấy cửa sổ, thân mật ôm hôn, thực sự là ngoài dự đoán ban đầu của hắn.

Mà Sở Lâm Lang không muốn cũng lá mặt lá trái, nàng bỏ qua bài văn mà hắn đã chuẩn bị cho nàng và châm biếm đề thi như vậy, đúng là càng khiến hắn không thể ngờ tới.

Lúc này đây, Tư Đồ Thịnh đúng là đang tích tụ buồn bực trong lòng, không phải là hắn giận Lâm Lang không biết điều mà giống như lời hắn nói với Tề công, bảo Lâm Lang làm loại đề thi này, đúng là giết người không đao mà!

Chàng đang giận chính mình, rõ ràng biết tính tình thật của nàng không giống nữ tử khác tuân thủ quy củ, vì sao còn bắt nàng trải qua chuyện này?

Nếu nữ học Dung Lâm chỉ dạy nữ tử cách phụ trợ chồng dạy con, trở thành hiền phụ thì không cần học cũng được!

Vậy nên giờ đây, hắn chỉ muốn nhanh chóng dẫn nàng rời đi.

Vốn tưởng rằng nàng ở sảnh bên cùng với một đám quý nữ xa lạ thì nhất định sẽ ngượng ngùng vô cùng.

Nhưng vạn lần không ngờ đến là, khi hắn bước đến sảnh bên, từ xa đã nghe trong sảnh có một trận cười nói vui vẻ.

Hắn chậm bước, nhìn qua khe cửa sổ vào trong, Sở Lâm Lang đang cầm chiếc mai rùa cũ năm xưa của nàng, bắt chước dáng vẻ bói toán rồi phán mệnh cho vị tiểu thư mập mạp trước mặt.

"Quan tiểu thư, sao Hồng Loan của cô động khéo vậy, theo tượng quẻ xem thì khoảng tháng năm năm nay sẽ nghe tin vui!"

Vị Quan tiểu thư kia gần đây đúng là đang bàn hôn sự, hơn nữa ngay hôm qua, mẫu thân nàng đã lén nói với nàng rằng chuẩn bị sẽ định ngày vào tháng năm, nghe lời này, mặt nàng ấy đầy vẻ kinh hỉ: "Ôi chao, ngươi nói chuẩn quá!"

Mấy quý nữ thân thiết với Quan tiểu thư nghe lời này cũng kinh ngạc tán thưởng rồi lần lượt bảo Sở Lâm Lang tính quẻ cho mình, xem xem sao Hồng Loan của họ khi nào sẽ động.

Nhưng tiếc là Sở nương tử nói, linh lực ngưng tụ của thần quy không nhiều, cũng không phải lúc nào cũng sẽ tính được, hôm nay đã liên tục tính ba quẻ, linh lực đã cạn kiệt, nếu muốn tính nữa thì phải đợi mấy hôm.

Nói xong lời này, Sở Lâm Lang ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tư Đồ Thịnh đứng bên cửa sổ, nàng mỉm cười chào từ biệt với các quý nữ khác rồi đi ra trước, nói với Tư Đồ Thịnh: "Ngài nói chuyện xong với Tề công rồi sao?"

Tư Đồ Thịnh gật đầu rồi dẫn Sở Lâm Lang đi dạo dọc lối nhỏ rừng trúc trong thư viện.

Hắn im lặng một chút rồi nói: "Ta còn không biết là ngoài bói toán ra, nàng còn có bản lĩnh phán nhân duyên cho người khác."

Sở Lâm Lang cười khúc khích: "Toàn là trò bịp bợm cả thôi, ta phán nhân duyên cũng là chọn người đó, có mấy vị tiểu thư, quản sự và phu nhân của phủ bọn họ mà ta gặp ở tiệc đầy tháng của phủ Tứ hoàng tử, cũng nghe lỏm được mấy câu khi họ tán gẫu. Còn việc có thêm hỉ sự, xét theo tuổi tác của bọn họ, cũng kéo không được đến sang năm, làm hỉ sự nếu không quá gấp thì chẳng phải đều là chuyện tháng năm đầu xuân sao? Ta chỉ mạo muội đoán vậy rồi trêu đùa các vị tiểu thư thôi. Dù sao thì dù ta có phán sai, cũng không sợ người ta sẽ đập sạp của ta."

Xem bói náo động không khí vốn là tuyệt kỹ của nàng, chung quy cũng không thể để mình đứng ngây ra trong sảnh, mặc cho vị quận chúa tiểu thư kia cùng đám tùy tùng chế giễu nàng chứ?

Nghe mấy trò giả thần giả quỷ của nàng, trên mặt Tư Đồ Thịnh vẫn không xuất hiện nụ cười, hắn nghĩ đến chuyện mình đã ép Lâm Lang thi, trầm lặng một chút rồi nói: "Là lỗi của ta, là ta có lỗi với nàng."

Sở Lâm Lang im lặng, câu "có lỗi" không đầu không đuôi này, chẳng lẽ... ý nói chuyện hôm đó hắn đột ngột ôm nàng?

Chỉ là lời xin lỗi hối hận sau khi nam nữ dây dưa với nhau này bảo nàng phải tiếp thế nào?

Nàng chỉ có thể hắng giọng, gắng làm ra vẻ rộng lượng: "Cũng không hoàn toàn là lỗi của ngài, ta cũng có sai. Chỉ là lúc đó thần trí bị quỷ nhập, còn xin đại nhân thứ lỗi..."

Dù sao là nàng hôn hắn trước, nếu phải xin lỗi thì nàng cũng phải có chút trách nhiệm.

Một đề tài ngượng ngùng như vậy, chỉ có thể nói đến thế thôi.

Nhưng Tư Đồ Thịnh lại không chịu, hắn thấy Lâm Lang nói qua loa, tưởng nàng sợ mình tính toán chuyện nộp giấy trắng vừa rồi, hắn liền nghiêm túc nói: "Sao có thể là lỗi của nàng, là ta ép buộc nàng, nàng... nên giận ta."

Sở Lâm Lang ngượng ngùng quay mặt đi, hơi ngại ngùng nhưng vẫn thành thật trả lời: "Thực ra... cũng không giận, dù sao ta cũng được hưởng thụ..."

Tư Đồ Thịnh nhíu mày, hắn thấp giọng hỏi: "Không ra gì như vậy, làm sao có thể hưởng thụ?"

A? Sở Lâm Lang ngớ người, không dám tin mà trợn mắt nhìn nam nhân này.

Nàng còn chưa tính toán chuyện hắn quá vội vàng, vụng về, tên dưa chuột non này lại dám dùng từ "không ra gì" để tả lại?

Sở Lâm Lang nhất thời cũng tức đến mi mắt run rẩy, nàng nghiến răng giả cười nói: "Tuy không ra sao nhưng dù sao cũng là một tờ giấy trắng, chưa được ai chạm vào, ta là người đầu tiên được dùng, sao lại không thấy hưởng thụ cho được?"

Tư Đồ Thịnh dù sao cũng là trai tân, nụ hôn đầu đời của mỹ nam tử này rơi vào tay nàng đây, nàng chính là cảm thấy hưởng thụ đấy, sao nào!

Thần sắc của Tư Đồ Thịnh phức tạp, hắn mím môi, tuy không thể lý giải được nhưng cũng bị ý thú độc đáo của nàng chọc đến câm miệng, lòng trăm mùi vị lẫn lộn, hắn nói: "Vậy thì tốt, nàng đã không giận chuyện ta ép nàng thi thì cũng không cần đợi kết quả bài thi nữa, chúng ta về thôi."

A? Sở Lâm Lang chớp mắt, cuối cùng nàng cũng hiểu ra, nhịn không được mà thốt lên: "Ngày xin lỗi ta là vì đã yêu cầu ta đến thi?"

Tư Đồ Thịnh cũng nhận ra điều bất thường, hắn cúi đầu nhìn gương mặt có hơi hoảng hốt của Sở nương tử rồi từ từ hỏi: "Không phải thì sao? Nàng tưởng ta đang nói gì?"

Sở Lâm Lang dùng khăn tay che miệng, cố gắng cười gượng che giấu: "Ta... ta tưởng ngài đang nói chuyện ta phán mệnh..."

Nhưng tiếc là nam nhân trước mặt nàng không phải kẻ ngốc, cái đầu kia của hắn chuyển còn nhanh hơn người thường nhiều.

Khi hắn lại nhìn Sở Lâm Lang bằng ánh mắt có chút ý vị sâu xa, có chút như đã hiểu ra, Lâm Lang thật sự muốn lúc này lập tức có động đất, đánh cho tên này rơi vào khe nứt nào đó, để không cần bị hắn nhìn chằm chằm như vậy nữa.

"Hóa ra, nàng cũng khá hưởng thụ..."

Chưa đợi hắn nói xong, Sở Lâm Lang đã đỏ mặt dùng tay bịt miệng hắn lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Im miệng! Im miệng! Đừng nói nữa!"

Nhưng Tư Đồ Thịnh lại đang cười, đôi mắt tuấn tú ngày thường vẫn luôn lạnh lùng kia lại lưu chuyển một chút ánh xuân.

Đúng lúc này, đột nhiên họ nghe thấy ngoài rừng trúc không xa có người đang gọi họ. Hóa ra là bài thi đã chấm xong rồi, sắp có yết bảng rồi.

Nhưng vì mặt mũi của các vị tiểu thư khuê các đã trượt nên tờ trúng tuyển của chư vị trúng tuyển đều được đựng trong từng hộp gỗ nhỏ, để các tiểu thư về nhà từ từ xem.

Nếu trúng thì trong hộp sẽ là danh sách vật phẩm cần chuẩn bị nhập học và lời chúc mừng.

Nếu không trúng thì sẽ cũng có một phong thư Tề Cảnh Đường tự tay viết, nói tiểu thư tài hoa xuất chúng, khiến người người ngưỡng mộ. Chỉ là năm nay tài nữ đông đảo, chỉ tiêu có hạn, chỉ có thể tiếc hận mà từ chối, nhưng mong rằng tiểu thư sang năm có thể thi lại, vân vân mây mây.

Nhưng Sở Lâm Lang lại không hề tò mò bên trong hộp kia sẽ là thứ gì.

Chỉ với câu nàng tùy tiện viết trên tờ giấy trắng kia mà trúng tuyển mới lạ!

Vậy nên ngay cả xem nàng cũng lười, thêm vào chuyện vừa rồi vừa lỡ nói mấy lời mất mặt, nàng cứ thế không thèm quay đầu lại mà trước lên xe ngựa.

Tư Đồ Thịnh nhìn bóng lưng giận dỗi của nàng, hắn cười nhẹ hai tiếng rồi thuận tay mở hộp gỗ trong tay.

Lại nói đến Sở Lâm Lang ngồi yên trong xe ngựa, mãi nửa ngày vẫn không thấy Tư Đồ Thịnh đi lên, nàng liền thò đầu ra nhìn, nhìn thấy Tư Đồ Thịnh đang cúi đầu xem một tờ giấy rồi hắn ngẩng đầu nói: "Làm sao đây? Nàng được nữ học Dung Lâm tuyển rồi..."

A? Sở Lâm Lang có chút không tin được, nàng nhảy xuống xe ngựa giật lấy tờ giấy trong tay hắn, chỉ thấy trên giấy chỉ có mấy chữ vô cùng hùng hồn - "Tuy là gỗ mục, nhưng vẫn đáng khắc gọt, ba ngày sau đến nhập học đi!"

Theo Tư Đồ Thịnh nói thì nhìn qua chữ khá giống như Tề công đã tự tay phê.

Trên đường về phủ, Sở Lâm Lang vẫn luôn tra hỏi Tư Đồ Thịnh rằng rốt cuộc đã lén nhét cho lão Tế tửu kia bao nhiêu tiền lễ?

Nếu không thì sao nhi tử của ông ta có thể bị phân bò làm mù mắt mà tuyển vào một hạt mắt cá chốn biển rộng như nàng? (*)(*Ở bên Trung hay có cách nói mắt cá và châu ngọc dùng để chỉ hai thứ nhìn như nhau nhưng một cái là hàng giả, na ná cái kia nhưng thực chất là không phải, chỉ vì con mắt đã đánh lừa não bộ mà nhận nhầm.)

Tư Đồ Thịnh nói tiền bạc của mình đều giao cho nàng rồi, ngay cả tiêu vặt hàng ngày cũng là lĩnh từ chỗ nàng, không có tiền riêng khác để biếu quà.

Vẻ mặt hắn rất vô tội, Sở Lâm Lang cuối cùng cũng tin rằng nàng có thể vào nữ học, thật sự không liên quan gì đến Tư Đồ Thịnh.

Nhưng Tư Đồ Thịnh cũng nói, nếu nàng không muốn đi thì hắn sẽ tự mình trình bày với Tề Cảnh Đường, không cần miễn cưỡng phải tu tập cùng với mấy vị quý nữ kia.

Đôi mắt to của Sở Lâm Lang lại xoay chuyển rồi nàng lại nói, nếu đã có một cơ hội tốt như vậy, sao lại không đi?

Phải biết là ngày hôm nay nàng chỉ tán gẫu đã quen mấy quý nữ ngày thường đều không gặp được, nếu có thể trà trộn ở nữ học này mấy hôm thì có thể rộng mở được nhân mạch trong tay rồi.

Mấy hôm trước, nàng thấy ở phía tây phố Kinh thành có một cửa hàng chuyển nhượng, giá cả quả thực là khiến người ta động lòng.

Nàng tính toán tiền bạc ở trong tay, nếu lại chuyển nhượng hai cửa hàng ở quê, vừa khéo có thể đổi được một cửa hàng đắt khách ở Kinh thành.

Buôn bán ở Kinh thành lại càng không thể so với hai cửa hàng ở quê. Nếu lại kết giao với mấy quý nữ này thì chuyện sau này mở cửa hàng cũng dễ rồi.

Nghĩ vậy, nàng vội vàng đáp ứng: "Đi chứ, sao lại không đi? Cơ hội tu tập như vậy đâu phải ai cũng có được, chỉ là... nếu ta đến nữ học, mấy việc vặt trong tay ta..."

Tư Đồ Thịnh bình thản nói: "Ta chưa bao giờ coi nàng là quản sự, giờ trong phủ cũng không chỉ có mỗi mình nàng, mấy việc khác, nàng không cần quản."

Sở Lâm Lang biết, hắn đúng là không coi nàng là hạ nhân.

Chỉ là không biết nhân tình so với quản sự, danh hiệu nào lớn hơn và có phân lượng hơn.

____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko