Nếu đã định đi nữ học thì Lâm Lang phải chuẩn bị cho thật tốt.
Dù sao thì nàng cũng là một nữ tử từ nơi quê người đến, không hiểu mấy chuyện như xuất thân, giao tế hay nhân tình kiêng kỵ của mấy quý nữ kia.
Tuy trong hộp gỗ kia có danh sách vật phẩm cần chuẩn bị để nhập học nhưng Sở Lâm Lang lại cảm thấy thứ mình cần nhất bây giờ là một quyển sổ ghi chép lại lai lịch của đồng học để cho bản thân xem.
Vậy nên sau khi về phủ, nàng dứt khoát ghi chép lại thành danh sách những tiểu thư nàng đã gặp hôm nay rồi giao cho Tư Đồ Thịnh, bảo hắn giúp nàng khoanh tròn lên trên mấy cái tên này rồi đánh dấu những người này thành: nhất, nhị, tam đẳng.
Nàng là một nữ tử từ nơi khác đến Kinh thành, đâu có con mắt sắc bén và kinh nghiệm như của mấy tên lão luyện trong các phủ đệ?
Vậy nên chỉ có thể để chủ tử tốn tâm tốn sức một chút, để nàng biết rõ xem, cha anh của tiểu thư nào có giao hảo tốt với đại nhân, ai thì có chính kiến bất hòa, không chỉ vậy mà tính nết bình thường của mấy vị tiểu thư này cũng phải được ghi chú một cách tỉ mỉ.
Nàng không phải là muốn phí sức đi nịnh nọt người, bản thân nàng không có thân phận, lai lịch gì, chỉ cầu có thể hành sự một cách chu đáo, chớ để đắc tội người mà không tự biết là được.
Đợi đánh dấu xong sở thích cũng như kiêng kỵ cho họ, nàng cũng có thể biết hành sự thế nào cho phải rồi.
Tư Đồ Thịnh nhận lấy sổ danh sách rồi lại rất nghiêm túc mà giúp nữ quản sự của mình giải sầu, giúp nàng đánh dấu quan chức, tên họ cha anh của mấy vị tiểu thư này.
Chỉ là khi làm việc này, cánh tay dài của hắn cũng duỗi ra, vây Sở Lâm Lang ở phía trước mình như thể đang dạy trẻ con học chữ vậy, nắm lấy tay nàng rồi cùng viết.
Trước kia hắn cũng từng dạy Lâm Lang cầm bút như vậy, nhưng lúc đó lòng Sở Lâm Lang vô tư, tự nhiên đến thản nhiên.
Còn giờ đây bàn tay lớn của hắn lại nắm tay nàng, trong lòng Lâm Lang như đã mọc đầy cỏ tranh cao đến đầu người luôn rồi, nàng không có cách nào có thể làm như không có việc gì được.
Sau khi kiên nhẫn viết thêm vài chữ cùng hắn, Lâm Lang đè bàn tay lớn đang đỡ eo mình của hắn, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Này, chàng đừng được đằng chân lân lên đằng đầu! Hôm đó ta cũng là đầu óc không kịp chuyển, nên mới... mới để chàng từng bước một thực hiện được..."
Nghĩ đến chuyện ngày hôm đó nàng không lập tức từ chối hắn, Sở Lâm Lang liền cảm thấy ý chí của mình quá đỗi mong manh, nàng quả thực là giống y như tên trượng phu trước của mình, sắc đẹp trước mắt liền kìm lòng không nổi.
Hôm nay nàng cố ý tranh thủ vào thư phòng, mượn cớ danh sách nhưng kỳ thực là định nói chuyện rõ ràng với hắn.
Bản thân nàng không phải là vì thiếu tiền bạc, muốn câu dẫn một nam nhân phú quý rồi an cư lạc nghiệp. Hắn dù có làm quan lớn đến đâu cũng không phải món ăn của Sở Lâm Lang nàng.
Hắn đừng có mà hiểu lầm nàng ngấm ngầm đồng ý với hắn, từ nay trở thành nhân tình không thể lộ ra ánh sáng của hắn!
Vậy nên Sở Lâm Lang cố lựa lời, uyển chuyển biểu thị lòng cảm tạ sự nâng đỡ của đại nhân, nàng không trách cứ sự suồng sã hôm đó của đại nhân nhưng sau này hai người vẫn nên coi nhau như nước chảy qua cầu mới tốt.
Nghe lời này của nàng, bàn tay to lớn Tư Đồ Thịnh có hơi ngừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn góc mặt nghiêng trắng ngần của nàng rồi lại rất nghiêm túc mà sửa lại một chút: "Hôm đó không phải chỉ có mình ta suồng sã. Ta chỉ ôm nàng một cái, là nàng kẹp cằm ta, ôm cổ ta, hôn lên..."
Chưa đợi Tư Đồ Thịnh nói ra lời làm người ta xấu hổ, Sở Lâm Lang đã vội vàng dùng lòng bàn tay bịt miệng hắn, giọng nói có chút nâng cao: "Không phải đã nói là lúc đó đầu óc ta không kịp chuyển rồi sao! Chàng còn nói nữa!"
Trong đôi mắt tuấn tú của Tư Đồ Thịnh lấp lánh ý cười, hắn nhàn nhạt nói: "Ta nói sai rồi, là ta thấy nàng chỗ nào cũng đáng yêu, nhất thời động lòng không kiềm chế nổi, mới khinh bạc nàng..."
Sở Lâm Lang có chút thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hắn nói như vậy mới đúng.
Nhưng nàng vừa buông tay ra, nam nhân này lại áp sát tới, bàn tay lớn đỡ sau gáy nàng rồi lại một lần nữa đặt môi mỏng lên môi nàng.
Hơi thở thanh khiết của nam nhân, trong lúc môi lưỡi quấn quýt còn có cả hương thơm của trà quế hắn vừa uống.
Sở Lâm Lang nhất thời bị hắn quấn lấy rồi không tách ra được, mơ hồ như thể bị tà linh nhập vào người, cánh tay mảnh mai trong lúc bất tri bất giác như dây leo quấn lấy cổ hắn.
Tư Đồ đại nhân đúng là người giỏi tu luyện, dù là búi tóc hay là công phu miệng lưỡi, cho dù lần đầu có hơi vụng về nhưng đợi đến lần sau thi triển, nhất định luôn khiến người ta phải nể phục.
Bây giờ cũng chính là như vậy, so với lần trước thì Tư Đồ đại nhân càng khiến người ta cảm thấy hưởng thụ hơn.
Sở Lâm Lang chỉ cảm thấy mình dường như hóa thành một vũng nước, bị giam trong vòng tay của hắn như bị sườn núi bủa vây một cách bá đạo, như mãi bị giam cầm ở một chỗ mà không thể chảy đi.
Đợi sau khi nụ hôn triền miên kết thúc, Sở Lâm Lang chỉ cảm thấy tám phần tinh khí, mười phần khí lực của mình đã bị tên nam hồ ly này hút đi.
Cho dù không còn sức lực gì, nàng cũng phải giành phần lớn tiếng dọa người trước, vì thế nên sau khi ổn định tâm thần, đôi mắt to ướt át của nàng lại trừng Tư Đồ Thịnh: "Sao chàng còn..."
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại rất đỗi tự nhiên mà nói: "Nàng vu oan giá họa cho ta, nếu ta không thực hiện, nàng làm sao mà kết tội ta?"
Sở Lâm Lang cứng họng, được rồi, coi như tên Đại lý tự Thiếu khanh tiền nhiệm này có bản lĩnh, rất biết phán án.
Nhưng vừa khéo là Tư Đồ Thịnh được đằng chân lại lân lên đằng đầu, hắn còn nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, nàng còn thấy rất hưởng thụ..."
Sở Lâm Lang bị hắn bắt được một câu nói lỡ lời lúc trước của mình, một lần nữa hai má nàng như phủ than đỏ, nóng đến mức có thể pha trà được luôn!
Nếu hắn đã có thái độ như vậy, bản thân nàng thật sự không nên lưu lại đây lâu.
Nhưng nàng vừa mở lời nói muốn đi, Tư Đồ Thịnh lại đưa tay kéo nàng lại.
Hắn không trêu nàng nữa, ý cười trên mặt cũng dần biến mất nhưng ánh mắt vẫn khóa trên khuôn mặt nàng, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Trước kia ta vẫn luôn do dự, có nên giữ nàng lại hay không. Lúc đó ý định của ta là đưa nàng đi. Ta ở Lĩnh Nam còn có một trang viên, đó là... ngoại tổ để lại cho ta, nơi đó tuy bốn mùa nóng bức không thích hợp cho người ở nhưng may là trời cao hoàng đế xa, đó là một chỗ thanh tịnh. Ta đã sang tên cho nàng rồi. Sau này nếu nàng muốn, ta sẽ sắp xếp người đưa nàng đến đó. Nàng cũng không cần phải đi khắp nơi với mấy tên thô hán như Hạ Thanh Vân, đến đó rồi, phụ thân nàng cũng tìm không ra nàng."
Nói xong, hắn lấy địa khế từ ngăn kéo ra rồi đưa vào tay nàng.
Sở Lâm Lang không biết phải nói gì khi nhìn tờ khế ước điền sản phòng ốc không mỏng ở trong tay, cảm thấy hắn cứ vậy mà đưa toàn bộ cho mình, sao lại giống như đang... giao phó di ngôn vậy...
Phỉ phui, sao lại ví với cái không lành như vậy, sao hắn lại giống... giống như sống không nổi nữa mà an bài cho nàng như vậy?
Nhưng nàng cũng có nghe nói qua, Tư Đồ Thịnh dường như đã chọc vào tổ ong vò vẽ gì đó trên triều đình, mấy hôm nay đã có nhiều quan viên dâng sổ con buộc tội hắn, ngay cả một người không ở trên triều đình như nàng cũng đã nghe thấy qua.
Chẳng lẽ hắn cảm thấy mình sẽ bị mấy quan viên kia thanh toán, nên sớm đã tính toán cho nàng? Đúng là một chủ tử có tình có nghĩa mà!
Nghĩ vậy, nàng chỉ cảm thấy một trận bực bội khó tả trong lồng ngực, nàng đẩy mấy tờ khế đất phòng ốc vào tay hắn rồi lạnh giọng nói: "Biết mình sắp không trụ nổi ở Kinh thành, sao còn muốn trêu vào ta?"
Nụ cười trên mặt Tư Đồ Thịnh dần biến mất, hắn nhìn đôi mắt rạng rỡ của nàng rồi chậm rãi nói: "Bởi vì ta rốt cuộc vẫn không phải người tốt đẹp gì, nhẫn nhịn rồi nhưng vẫn không nỡ nhìn nàng rời đi với nam nhân khác trước mắt ta. Nếu có một ngày ta không còn nữa, cũng không có ai quấy rầy nàng nữa, chỉ mong thỉnh thoảng nàng sẽ nhớ đến ta, chớ có quên đi sạch sẽ..."
Sở Lâm Lang thật sự chịu không nổi sự u ám bất thình lình của tên nam nhân này, nàng đưa tay vỗ mạnh lên đỉnh đầu hắn: "Còn không mau phỉ phui đi, nói mấy lời âm phủ gì vậy! Cho dù chàng muốn ăn không ngồi rồi thì cũng phải có mấy phần khí phách nam nhân chứ, chẳng lẽ còn muốn giả làm một tên thư sinh yếu ớt lừa nữ nhân rủ lòng thương?"
Trực giác của Sở Lâm Lang cho rằng tên nam nhân này đang diễn trò, mong nàng sẽ thương cảm cho hắn, nhưng nàng hình như lại thật sự mắc cái mưu này.
Hơn nữa, khó khăn lắm nàng mới trà trộn được vào nữ học, đâu có lý nào nói đi là đi?
Bờ môi mỏng của Tư Đồ Thịnh lại mang một nụ cười nhạt, trong đôi mắt hắn không biết đang ủ một thứ cảm xúc gì mà nàng không hiểu.
Cuộc nói chuyện mới chỉ nói được một nửa đã bị cắt ngang.
Đông Tuyết gõ cửa như thường lệ rồi không đợi người ta ừ hử đã đi vào.
Trong nháy mắt, Sở Lâm Lang liền như có lửa dưới mông mà lập tức nhảy khỏi đùi Tư Đồ Thịnh, cầm cây phất trần bên cạnh rồi giả vờ phủi bụi trên giá.
Nàng không muốn người trong phủ nhận ra "gian tình" giữa hai người, nếu không thì sau này phải biết thu xếp thế nào?
Đông Tuyết không nhận ra sự khác thường trước đó của hai người, nàng ấy cúi đầu khiêng giấy viết được gửi đến phủ rồi còn nhắc nhở đại cô nương rằng cái giá đó sáng nay nàng vừa mới lau.
Sở Lâm Lang cười gượng rồi nói mình vừa mới nhớ ra, sau đó lại hắng giọng, lén trừng Tư Đồ Thịnh một cái.
Sắc mặt của Tư Đồ Thịnh dường như cũng không được tốt lắm, hắn hình như không hài lòng lắm với sự hoảng loạn không thể lộ ra của nữ quản sự nên dùng ánh mắt khó hiểu trừng lại nàng.
Sở Lâm Lang không mấy khéo léo xử lý mấy chuyện đầu đuôi tư tình như này nên chỉ biết vội vàng cầm cây phất trần rồi chạy như bay khỏi thư phòng.
Sau hôm đó, Sở Lâm Lang không gặp lại Tư Đồ Thịnh nữa vì hắn bận đến mức không về được phủ.
Tin tức chuyện chỉnh đốn và cải cách ruộng chức điền rất nhanh đã được truyền khắp trong ngoài Kinh thành, bất kể là quan Kinh hay quan ngoại nhiệm đều bàn tán chuyện biện pháp chỉnh đốn và cải cách lần này sẽ ra sao.
Nếu là quan sống ngay thẳng, không lợi dụng kẽ hở ruộng chức điền thì còn tốt, còn những kẻ vây ruộng vào chức điền thì lại đứng ngồi không yên.
Ngoài mấy kẻ có gan lớn mà kéo bè kết phái dâng thư cho bệ hạ, nói việc này dễ lay động đến sự ổn định triều đình thì còn có càng nhiều hỏa lực chuyển hướng về Hộ bộ Thị lang Tư Đồ Thịnh, người chủ quản việc chỉnh đốn và cải cách lần này.
Nhân duyên của Tư Đồ Thịnh chỉ vừa mới khá lên mà cũng như phân chó vậy, nóng hổi không được bao lâu rồi lại hoàn toàn nguội lạnh.
Lại nói đến Sở Lâm Lang gần đây cũng rất bận, vì nàng phải chuẩn bị để nhập học.
Nữ học này không giống như học quán cho mấy nữ đồng khác mà ngày nào cũng có lớp. Về cơ bản là cách hai ngày lại đi một lần để tiện cho các quý nữ có thời gian rảnh cho chuyện giao tế thường ngày.
Nhưng nghe nói là công khóa giao cho họ cũng không ít. Cho dù mấy quý nữ có ham chơi thế nào, nếu công khóa không làm xong thì đều sẽ bị phạt viết gấp đôi. Nếu lại không làm xong thì sẽ bị phu tử khuyên thôi học.
Vì thế mà nữ học này chú trọng chuyện ngoài lỏng trong chặt, mỗi nữ học sinh đều phải dụng tâm thì mới có thể hoàn thành việc học được.
Lần đầu Sở Lâm Lang vào nữ học, nàng dậy sớm rồi nghiêm túc trang điểm một phen.
Bình thường nàng thích mặc váy hồng, nhưng so với đám thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi kia, mình "cao tuổi" như vậy mà mặc váy hồng thì có chút cưa sừng làm nghé.
Vậy nên nàng cố ý mặc một chiếc váy trắng tinh, đồ đội đầu cũng càng đơn giản càng tốt, nàng chỉ đơn giản cài một cây trâm lên phần tóc búi cao.
May mà nàng có dung mạo thanh tú, vầng trán sáng bóng và đầy đặn lại rất hợp với trang phục đơn giản và thanh nhã như thế này.
Đám người Hạ Hà đều nhịn không được mà liên tục khen ngợi: "Đại cô nương, bình thường cứ thấy cô nương chỉ xanh đỏ lòe loẹt, không ngờ là cô nương lại khá hợp mặc quần áo màu nhạt và đơn giản như này, nhìn qua, giống như... gọi là từ gì nhỉ? Không nhiễm bụi trần!"
Sở Lâm Lang cảm thấy nàng ấy quá phóng đại, nàng một thân ngập tràn hơi thở con buôn, có gì mà "không nhiễm bụi trần"?
Một thân bạch y như này thì có gì đẹp chứ, giống như cái áo tang vậy, nếu không phải không muốn tranh nổi bật với mấy vị quý nữ kia thì nàng còn lâu mới mặc!
Nhưng khi sáng sớm nàng ra khỏi cửa lại thấy Tư Đồ Thịnh đã mấy hôm không thấy bóng dáng đâu đang đợi nàng ở cửa xe ngựa.
Thấy hắn thò đầu ra từ rèm xe rồi ngẩng con mắt nhìn thấy mình, đôi mắt kia dường như có chút sáng lên, đôi môi mỏng kia cũng nở một nụ cười nhẹ, Sở Lâm Lang đột nhiên cảm thấy thỉnh thoảng mặc áo tang cũng không tệ lắm.
"Đại nhân, sao chàng đã về rồi?" Sở Lâm Lang vừa lên xe vừa hỏi.
Hai hôm nay hắn đều không trở về phủ, giờ rõ ràng là sáng sớm nhưng mặt hắn lại đầy mệt mỏi, nhìn là biết đã thức đêm rồi.
Tư Đồ Thịnh vững vàng ngồi trong xe ngựa, cất giọng khàn khàn lười biếng đáp: "Hôm nay là ngày đầu nàng nhập học, ta đến đưa tiễn nàng."
Sở Lâm Lang vừa ngồi yên, hắn lại gục đầu lên đầu gối của Sở Lâm Lang, vừa xoa trán vừa nói: "Tối qua ta thức đêm, đau đầu, xoa xoa giúp ta."
Sở Lâm Lang mím môi, cuối cùng nàng vẫn đưa tay ra xoa huyệt đầu cho hắn, nàng nói đùa: "Cũng không phải là hài tử nhập học mà phải cần phụ huynh đi cùng đưa tiễn. Đại nhân đi tiễn ta, là lấy danh nghĩa gì?"
Tư Đồ Thịnh mặc cho ngón tay thon thả của nàng xoa bóp huyệt đầu cho mình, hắn lập tức cảm thấy cơn đau âm ỉ trên trán nhẹ nhõm đi không ít, hắn nắm lấy bàn tay trắng mảnh của nàng, hôn nhẹ lên lòng bàn tay nàng một cái: "Chỉ là muốn tìm một cái cớ, muốn về xem nàng mà thôi."
Lời này của hắn lại khiến gò má Lâm Lang ửng hồng như một thiếu nữ.
Trước kia sao lại có người nói nam nhân này là Liễu Hạ Huệ không dính chút nữ sắc? Hắn cũng quá giỏi rồi, tùy tiện mở miệng thôi cũng đã có thể chọc cho lòng nữ nhân xốn xang...
"Lát nữa ở cổng nữ học mới là tranh kỳ khoe sắc, ta... có gì đáng xem chứ?"
Tư Đồ Thịnh mỉm cười rồi ngồi thẳng dậy, kéo nàng vào lòng: "Quân tuy thanh ti bạch y (*), nhưng lại thắng vô số xuân sắc nhân gian..."
(*Thanh ti bạch y: tóc đen áo trắng)
Sở Lâm Lang bị một câu tâng bốc này khiến cho hai chân có chút mềm nhũn.
Nàng tuy trong bụng không có chữ nào (*) nhưng cũng không có sức chống cự với loại nam nhân văn vẻ như này.
(*Từ gốc là 胸无点墨, dịch nôm na nghĩa đen là trong lòng không dính chút giọt mực, tiếng Việt là trong bụng không có chữ, là không có văn hóa, chữ nghĩa, kiến thức á mấy bác.)
Nếu không phải là e ngại lát nữa phải xuống xe ngựa gặp mấy vị quý nhân, không chừng nàng sẽ lại mất kiểm soát mà xé áo nam nhân tuấn tú này, rồi lại tâng bốc bờ ngực rắn chắc của hắn một câu: "Vai rộng eo thon của quân, cũng thắng vô số xuân sắc nhân gian..."
Tất nhiên, trò suồng sã như vậy, nàng phải uống một bình rượu mạnh mới có thể càn rỡ như vậy.
Xem ra lời mà nàng cố gắng phủi sạch với Tư Đồ đại nhân hôm đó, hắn đều không để vào lòng, hoặc là hắn cố tình giả bộ hồ đồ.
Chuyện tư tình không có kết quả như này, thật sự khiến hắn nghiện đến vậy sao?
Một lát sau, xe ngựa đã đến cổng của nữ học viện Dung Lâm. Lúc này trước cổng đã dừng không ít xe ngựa, từng quý nữ đang xuống xe ngựa với sự dìu đỡ của thị nữ, tôi tớ.
Nữ học viện Dung Lâm này liền kề với thư viện Dị Lâm, hai thư viện chỉ cách nhau một bức tường thấp.
Lúc này chính là thời gian mà mấy học tử của thư viện Dị Lâm tốp ba tốp năm đến học đường sớm.
Mấy học tử kia từ xa đã nhìn thấy mấy quý nữ với tư sắc yểu điệu nơi này, cũng nhịn không được mà lén nhìn trộm, ghé tai nhau nói nhỏ.
Khi Sở Lâm Lang xuống xe ngựa, vừa lúc nàng nhìn thấy một đám thiếu nam thiếu nữ thanh xuân phơi phới, ai nấy đều cố gắng giả vờ một cách vụng về như không cố ý, lén liếc nhìn nhau.
Đã gần đến mùa xuân, trên cành cây ngoài tường, nụ hoa mai đã nhú lên trong nắng sớm, lộ ra chút ý xuân.
Nhìn mấy thiếu nam thiếu nữ đương tuổi này lén nhìn nhau qua bức tường thấp, Lâm Lang cũng không nhịn được mà cảm thán tuổi xuân đậu khấu vũ thước (*) thật tốt biết bao!
(*Đậu khấu(豆蔻) là ngụ ý cho "tuổi trăng rằm" (13–14 tuổi), bắt nguồn từ điển tích từ thơ của Đỗ Mục: "Đậu khấu sà đầu nhị nguyệt sơ" (nụ đậu khấu chớm nở đầu tháng hai), ví von cho thiếu nữ mới lớn.
Vũ thước(舞勺) (múa muỗng) là ngụ ý cho "tuổi cập kê" (13–15 tuổi), là thời niên thiếu của nam giới, xuất phát từ nghi lễ cầm muỗng (勺) múa trong lễ thành đinh thời cổ.)
Đúng lúc này, nam nhân phía sau nàng cũng xuống xe ngựa theo, ôn tồn cắt ngang thời gian nàng đương thưởng thức mấy thiếu niên thanh xuân kia: "Sở nương tử, nàng quên lấy hộp sách rồi..."
Khi Tư Đồ Thịnh mặc quan phục xuất hiện, mấy thư sinh còn non nớt kia liền lập tức bị lu mờ.
Ánh mắt của các quý nữ cũng không tự chủ được mà rơi trên người Tư Đồ Thịnh và Sở Lâm Lang.
Lúc này, một nam nhân cao lớn chắp tay sau lưng cúi đầu thì thầm với một nữ tử bạch y tố phát (*), bốn mắt nhìn nhau, nhìn đâu cũng thấy là một bức tranh tài tử giai nhân ôn nhu?
(*Bạch y tố phát: Mặc áo trắng, tóc để tự nhiên, không cầu kỳ)
Tư Đồ Thịnh thấp giọng dặn dò mấy câu, rồi ngẩng mắt về nhìn phía bên kia qua bức tường thấp.
Ánh mắt của hắn quá sắc bén, mấy học tử vốn đang chậm rãi tụ tập bên kia bức tường thấp không chịu được khi bị ánh mắt ấy quét qua nên liền ào ào chạy tán loạn.
Lúc này Tư Đồ Thịnh mới xoay người lên xe ngựa, lát nữa hắn còn phải quay lại Hộ bộ nên xe ngựa liền lăn bánh rồi phóng nhanh đi.
Nghi Tú quận chúa vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy cảnh này, nàng ta cười lạnh rồi nói với nha hoàn bên cạnh: "Vị Sở nương tử này rốt cuộc là có lai lịch gì vậy? Nàng ta cũng thi đậu sao? Còn để chủ tử của mình đích thân tới đưa, đúng là mặt mũi lớn mà!"
Mấy quý nữ thân thiết với Nghi Tú quận chúa ở bên cạnh liền lập tức tiếp lời: "Lúc đó ta liếc thấy bài thi của nàng, hình như là chỉ viết có một câu thôi! Như vậy mà cũng qua được sao? Ai cũng đều nói là Tề tiên sinh công chính vô tư, hóa ra là cũng biết mở cửa sau cho người ta!"
Một người khác lại nói: "Ôi chao, cũng đừng coi thường vị Sở nương tử này, người ta trước kia cũng đường hoàng là một phu nhân quan gia. Chỉ tiếc là nàng ta hình như là không thể sinh nở, vậy nên phu quân nàng ta không muốn nàng ta nữa mà cưới muội muội của Lục hoàng tử phi."
Lần trước khi Sở nương tử này dự thi đã chống cằm phát ngốc cả nửa ngày rồi lại nộp một tờ giấy gần như trắng không, mọi người đều cho rằng nàng nhất định sẽ không qua được, vậy nên cũng không quá chú ý đến nàng.
Nhưng giờ đây lại thấy nàng trở thành nữ đồng học của mình, ai nấy đều không khỏi bàn tán xôn xao, đoán già đoán non nữ tử thất hôn này rốt cuộc là đi đường tà môn nào mới vào được thư viện.
Nếu đổi lại là nữ tử khác, nghe mấy "lời thì thầm" to đến mức muốn nhét lỗ tai này, nhất định là sẽ xấu hổ mà tìm chỗ khóc lén.
Nhưng Sở nương tử nào phải là người khác? Nàng thấy mấy nha đầu này chỉ như giống như một đám trẻ ranh.
Nàng có thể bị đám hài tử chọc cho khóc được sao? Đợi kiếp sau đi!
Tất nhiên, cũng không phải ai cũng mang thái độ thù địch như vậy. Ví như tiểu thư Quan Kim Hòa từng nhờ Sở Lâm Lang bói toán kia rất nhiệt tình, nàng ấy cảm thấy Sở nương tử bị người ta bàn tán như vậy, nhất định sẽ rất ngượng ngùng, vậy nên nàng chủ động chạy qua chào hỏi Sở Lâm Lang: "Sở nương tử, ngươi cũng thi đậu rồi? Thật tốt quá! Ta đang nghĩ không biết thần quy của ngươi khi nào có thể tụ linh lực lần nữa, lát nữa tan học, có thể giúp ta bói thêm một quẻ nữa được không, hỏi chút tiền đồ phu quân tương lai của ta?"
Phụ thân của tiểu thư Quan Kim Hòa này là Chủ bộ Quốc tử giám thất phẩm, tuy chức quan không cao nhưng lại là môn sinh đường hoàng của Tề công.
Mà đối tượng bàn hôn của nàng ấy lại là Vương Liên Tửu, tam công tử Vương Ngự sử đài, cũng chính là lang quân như ý trước kia mà Tạ Thắng muốn tìm cho Tạ nhị tiểu thư.
Trước kia Tạ gia và Vương gia đều gần như đã bàn xong cả rồi, chỉ còn thiếu chút nữa là trao đổi bát tự sinh thần của con cái. Ai ngờ lại xảy ra chuyện Tạ nhị có tư tình với người đã có thê tử.
Vương Ngự sử lúc đầu không biết, chỉ tưởng là Tạ gia hối hôn. Đợi sau này mới biết nội tình, khiến vị Vương Ngự sử vốn luôn cao ngạo cảm thấy phẫn nộ hết sức, ông nói thẳng với phu nhân của mình, khi lại tìm con dâu, nhất định phải chọn người có gia thế, lai lịch trong sạch và nghiêm cẩn.
Chọn tới chọn lui, Vương gia liền định tam nữ của Chủ bộ Quốc tử giám gia.
Sở Lâm Lang trước kia ở Tịch Châu đã không ít lần nghe Tạ Du Nhiên than phiền với tỷ tỷ mình rằng tam công tử nhà Vương là một con cóc trong ao nước.
Nàng liền nghĩ đến dung mạo của vị tam công tử kia hẳn là rất xấu.
Mà tiểu thư Quan này tuy có hơi mập mạp, nhưng chiếc cằm nhọn kết hợp cùng với đôi mắt to, cũng là một thiếu nữ mỹ mạo, đẫy đà kiểu khác.
Chỉ là không biết nàng ấy đã gặp vị hôn phu tương lai hay chưa, liệu nàng ấy có chê bai ngoại hình của vị Vương công tử như Tạ Du Nhiên không nhỉ!
Trên đường đến giảng đường, Sở Lâm Lang uyển chuyển hỏi nàng ấy rằng có từng gặp vị hôn phu của mình hay chưa.
Quan tiểu thư mở đôi mắt to sáng long lanh gật đầu, còn khen không ngớt miệng: "Ta chưa từng thấy ai thông tuệ như chàng ấy, phụ thân ta đã khảo công khóa của chàng ấy, Vương công tử đều đối đáp như nước chảy. Không như ta, cứ nhớ mãi không nổi mấy điểm trọng yếu. Nghe phụ thân ta nói, văn chương chàng ấy viết mới là hay, nếu có cơ hội, ta sẽ lấy cho ngươi xem!"
Quan tiểu thư tuy có một người phụ thân tài học xuất chúng nhưng bản thân nàng lại không phải là một người giỏi chuyện sách vở, vậy nên với Vương công tử đọc sách giỏi như phụ thân mình, nàng ấy thật sự có một lòng sùng bái kính phục phát ra từ tận đáy lòng!
Còn về cái đầu dẹt dẹt, cái miệng to to, cùng với mấy cái mụn dầu nổi trên mặt Vương công tử, tất cả đều bị tài hoa tràn ngập che lấp, khiến Quan tiểu thư làm như không thấy.
Nói xong, nàng ấy lại nóng lòng muốn Sở nương tử bói cho nàng, sau khi thành hôn liệu nàng ấy và phu quân có phải sẽ cử án tề mi, đồng tâm đến khi đầu bạc hay không.
Sở Lâm Lang vừa cười vừa lắc đầu: "Còn cần bói toán sao? Quan tiểu thư huệ chất lan tâm như vậy, biết thưởng thức ưu điểm của phu quân tương lai, sau này nhất định có thể đồng tâm cộng thủ với Vương công tử, bạc đầu giai lão!"
Quan tiểu thư nghe xong, gương mặt bầu bĩnh liền như được thoa phấn hồng, tuy hơi thẹn thùng, nhưng nàng rất thích nghe Sở nương tử này nói chuyện.
Hai người quả thực là thấy mà như đã quen, vừa nói vừa cười đi vào học đường.
Nghi Tú quận chúa đi ở phía sau, nhìn hai người kia có nói có cười, nhịn không được lại cười khẩy một tiếng: Cả Kinh thành ai mà không biết Quan tiểu thư kia sắp gả cho tên nhi tử xấu xí nhà họ Vương? Lệnh của phụ mẫu lời người mai mối, nếu là chịu đựng thì cũng thôi. Vừa khéo con nha đầu ngốc nhà họ Quan kia lại như nhặt được của báu mà đi khắp nơi khoe khoang, còn kết giao ngay cả với một nữ hạ nhân của phủ Thị lang, thật đúng là thấy quỷ mà!
Nghĩ vậy, nàng ta liếc mắt nhìn Đào Nhã Xu cách đó không xa, vừa mỉm cười vừa nói: "Đào tiểu thư, ngươi thấy chưa? Một quản sự hạ nhân mà cũng muốn cùng ngươi và ta cùng tu tập. Hay là ngươi nhờ Vĩnh Ninh quốc công ra mặt, khuyên Tề lão một chút, nữ học này không thể mèo chó nào cũng thu chứ!"
Nàng ta nói câu này với giọng rất to, Sở Lâm Lang đi ở phía trước cũng nghe thấy.
Nhân lúc bước lên bậc thang, Sở Lâm Lang vừa giả vờ giúp tiểu thư Quan nhấc váy, vừa tiện thể liếc nhìn tình hình ở phía sau.
Nàng chỉ thấy tiểu thư Đào Nhã Xu kia đi mà mắt cũng không thèm liếc, ngay cả việc nhìn Nghi Tú quận chúa cũng chẳng buồn nhìn.
Mà Nghi Tú quận chúa kia nói xong lại thấy không có ai tiếp lời, nàng ta liền cảm thấy không còn chút mặt mũi nào, không nhịn được mà trừng mắt giận dữ nhìn vị Đào tiểu thư kia.
Sở Lâm Lang trong lòng thầm cười một cái. Đây chính là sự khác biệt giữa chắt nữ của huyện thừa và chắt nữ đích tôn của phủ quốc công.
Vị Nghi Tú quận chúa này nhìn có vẻ náo nhiệt và ồn ào, nhưng thực tế hình như cũng không có nhiều tâm cơ cho lắm, chỉ là một tiểu thư vốn đã quen được người ta nâng niu mà thôi.
Nàng ta cũng không nghĩ xem, hiện giờ Thái tử và Tứ hoàng tử đang đối lập nhau. Đào Nhã Xu với tư cách là biểu muội của Thái tử thì sẽ thèm để ý đến chắt nữ của Tĩnh phi nương nương sao?
Việc bắt người làm chim đầu đàn này, không phải là nên bắt con chim ngốc nào đó dễ sai bảo sao? Nghi Tú quận chúa lại đi xúi giục Đào Nhã Xu, thật đúng là tự chuốc lấy chuyện không vui mà.
Đợi đến giờ lên lớp, Sở Lâm Lang khéo léo từ chối ý tốt để nàng ngồi bên cạnh của Quan tiểu thư mà vẫn chọn chỗ ngồi ở góc của học đường.
Nàng với mấy nữ tử ở độ tuổi thanh xuân diễm lệ kia không giống nhau, nàng không mong đợi mình học được ngũ xa tài nghệ ở đây.
Hơn nữa, nàng căn bản là nông cạn, nếu chiếm chỗ tốt rồi lại không trả lời được câu hỏi phu tử, vậy thì quá kỳ cục rồi.
Vốn tưởng tiết học đầu tiên này không chừng là phải học mấy thứ như thơ từ ca phú, nhưng không ngờ lại có một vị phu tử trung niên tầm ba mươi tuổi đến để giảng sử của tiền triều.
Vốn là một đoạn lịch sử khô khan trong sách vở, đến miệng vị phu tử họ Liêu này lại giảng đến thú vị lạ thường, ai nấy đều nghe đến say sưa, kể cả Sở Lâm Lang vốn định lên lớp lén lút làm việc riêng.
Khó trách Tư Đồ Thịnh nói thư viện của Tề tiên sinh khác với chỗ khác, phu tử bên trong đây có nhiều người là ngọa hổ tàng long, chỉ là họ không thèm làm quan nên mới vào thư viện làm phu tử sống qua ngày.
Sau khi học xong ở nữ học, nhớ kỹ công khóa mà phu tử giao, các vị tiểu thư liền có thể rời khỏi thư viện.
Sáng sớm Sở Lâm Lang là ngồi xe ngựa Tư Đồ Thịnh đến, giờ đây tan học, nàng hoặc là dẫn theo Hạ Hà đi bộ về, hoặc là thuê một cỗ xe lừa trở về.
Đúng lúc Hạ Hà hỏi đại cô nương nên trở về thế nào thì bên cạnh liền đột nhiên có giọng nói quen thuộc và tức giận vang lên: "Sở Lâm Lang? Ngươi đang làm gì ở đây?"
Sở Lâm Lang quay đầu lại nhìn: Đen đủi thật đấy! Sao lại gặp Tạ Du Nhiên ở đây?
Nàng lại nhìn ra phía sau, thật náo nhiệt mà!
Hóa ra còn có bà bà cũ Triệu thị và tên trượng phu cũ Chu Tùy An của nàng. Còn tiểu cô cũ Chu Tú Linh thì mặt đầy khó xử mà trốn sau lưng người khác, e thẹn nhìn nàng.
Nhìn tiểu thị bên cạnh Chu Tùy An tay còn cầm hộp quà lớn, hình như là đến thư viện để tặng lễ.
____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko