Tuý Quỳnh Chi

Chương 56: Hưu mộc ở nhà



Trần viên ngoại nhất thời không nghĩ ra lời nào, chỉ có thể ngượng ngùng cười lớn, nói rằng ông ta tin tưởng vào con mắt của chính mình, cảm thấy Sở nương tử vừa nhìn đã biết là mệnh phát tài.

Lộ bài này cũng không đắt như nàng nói, còn về phần tiền thuê nếu như không hài lòng thì vẫn có thể thương lượng lại.

Lời cũng đã nói thẳng hết rồi, Sở Lâm Lang liền thu lại bàn tính, đứng dậy rồi mỉm cười nói: "Trần viên ngoại ngài có chắt nhi làm việc bên Thái tử, đương nhiên là có mối quan hệ rộng, chỗ dựa vững chãi, có thể gánh vác việc buôn bán số lượng lớn. Nhưng tỷ phu và ta đều là làm ăn nhỏ lẻ, làm sao đủ tư cách mà có lộ bài đó? Tỷ phu, huynh nói xem có phải hay không?"

Tỷ phu nàng nghe xong lời này càng lúc càng cảm thấy không đúng, đúng là có chút khiến Trần viên ngoại phải khó xử, hắn sợ quý nhân bị chọc giận rồi bỏ đi nên cứ nháy mắt ra hiệu với Sở Lâm Lang.

Nhưng Sở Lâm Lang ngay cả nhìn cũng không nhìn, chỉ mỉm cười rồi tiếp tục nói: "Trần viên ngoại ngay cả ta có mấy chiếc thuyền cũng đã điều tra rõ ràng rồi, hẳn cũng biết ta và đại tỷ này là tỷ muội cùng phụ khác mẫu. Tình tỷ muội này chẳng qua chỉ là lúc có thể giúp thì đỡ một tay, lúc không giúp được thì cũng không thể không biết lượng sức. Ta và đại tỷ vốn không làm ăn qua lại, nếu Trần viên ngoại và tỷ phu hợp ý nhau, vậy thì ta xin chúc các vị làm ăn phát đạt... Ta còn có việc, xin cáo từ trước!"

Nói xong, nàng cũng mặc kệ vẻ mặt ngượng ngùng của đại tỷ Sở Kim Ngân mà đứng dậy xuống lầu.

Nàng không phải là đang oán trách đại tỷ mình, chỉ là nhìn dáng vẻ chiếm lợi ích còn chưa đủ của tỷ phu kia, nếu nàng không kịp thời vạch rõ ranh giới, chỉ sợ tên Trần viên ngoại kia còn muốn ép tỷ phu nàng, mà đại tỷ cũng sẽ gặp họa theo tỷ phu.

Nếu đại tỷ trách nàng mà từ đây xa cách nàng cũng tốt.

Thái tử có thể phái người bày ra một cục diện lớn như vậy, mục đích đằng sau hẳn là không thể nói ra.

Cắt đứt lui tới, nếu có thể không liên lụy đến đại tỷ sẽ càng tốt hơn.

Trên đường về, lòng Sở Lâm Lang nặng trĩu tâm sự, nàng thật sự hy vọng mình có thể lập tức gặp Tư Đồ Thịnh, nói với hắn chuyện Thái tử phái người tiếp cận, định lôi kéo nàng.

Dù sao hắn cũng là người đứng trên triều đình, hiểu biết nhiều chuyện hơn nàng, nhìn mọi chuyện cũng xa hơn nàng.

Nhưng tiếc là Tư Đồ Thịnh đã đi xuống ruộng chức điền với mấy người của Hộ bộ, mấy ngày nay đều không thể trở về được.

Không ngờ rằng nàng vừa về đến phủ thì đại tỷ Sở Kim Ngân đã đuổi theo sau.

Sở Lâm Lang tưởng rằng tỷ tỷ sẽ trách mình làm tỷ phu khó xử, không ngờ Sở Kim Ngân lại mặt đầy vẻ áy náy nói: "Tỷ đều đã nghe hiểu rồi, Trần viên ngoại kia muốn kết giao là với Tư Đồ đại nhân! Khó trách một người làm ăn có tiền có thế như vậy lại muốn kết giao với loại thương nhân nhỏ buôn gạo như nhà tỷ. Tỷ phu muội chính là kiểu người nông cạn, trước kia suýt bị người ta lừa đến táng gia bại sản, vậy mà vẫn không nhớ đau. Muội ngàn vạn lần đừng nên để bụng."

Nghe đại tỷ mình nói vậy, Sở Lâm Lang trong lòng cũng được thả lỏng, nàng mỉm cười nói: "Đại tỷ thông cảm cho sự khó xử của muội, không trách cứ muội là tốt rồi, sao muội lại còn oán trách tỷ?"

Nghe nàng nói vậy, Sở Kim Ngân không những không thở phào mà ngược lại mắt còn rưng rưng, nàng nghẹn ngào nói: "Nhưng... nhưng tỷ phu muội không chỉ sớm đã ký một khế thuê với ông ta mà còn mượn thêm tiền của Trần viên ngoại kia để thuê thêm mấy chiếc thuyền, chất đầy hàng hóa, tự tin nói muốn làm ăn lớn một phen. Nhưng theo sổ sách của muội thì đây nhất định là một phi vụ thua lỗ! Muội đi rồi, Trần viên ngoại cũng trở mặt với tỷ phu muội, nói chuyện làm ăn phải rõ ràng, nếu đến lúc không trả được tiền, ông ta sẽ sẽ kiện lên quan! Tội nghiệp cho một đôi nhi nữ còn nhỏ của ta, sao lại gặp phải một tên phụ thân khiến người ta phiền lòng như vậy! Muội muội, muội phải cứu lấy tỷ phu!"

Nói xong lời này, Sở Kim Ngân cũng không nhịn được nữa mà nghẹn ngào khóc lớn.

Sở Lâm Lang không biết phải nên an ủi tỷ tỷ mình thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Ta cũng đã sớm nói với tỷ rồi, tỷ phu nếu muốn làm việc buôn bán gì thì nhất định phải bàn bạc với muội trước, vậy mà giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, tỷ mới nói cho muội!"

Sở Kim Ngân xấu hổ cúi đầu nói: "Chuyện trong nhà tỷ đều do tỷ phu làm chủ. Tỷ không quản được chàng ấy."

Sở Lâm Lang thở dài rồi lấy mấy tờ bạc đại tỷ vừa trả lại cho nàng ra, nhét lại vào tay đại tỷ: "Tiền này tạm thời không cần phải trả, tỷ cầm về tạm thời ứng phó trước đã. Tỷ về nói với tỷ phu rằng thà chịu lỗ cũng đừng chạy thuyền ra phương Bắc. Thế lực đằng sau tên Trần viên ngoại kia rất lớn, giết người cướp của chuyện gì cũng làm được. Chỉ là chuyện mất tiền thôi cũng không tính là gì. Có thể kịp thời tách rời mối quan hệ với Trần viên ngoại kia mới là quan trọng nhất... Tỷ cũng đã nói rồi, Trần viên ngoại kia hết sức muốn kéo muội vào nhập hội, tất cả đều là vì nhắm vào Thị lang đại nhân mà thôi. Người ta đã có ơn với muội, muội vạn lần không thể gây phiền phức cho ngài được. Tiền mà tỷ phu nợ ông ta, trước hết là trả lại chút hàng hóa rồi từ từ nghĩ cách, lỗ tiền lỗ bạc mà thôi, từ từ bù lại cũng được. Nhưng nếu bị họ nắm thóp rồi thì sau này không phải là chuyện mà tiền bạc có thể giải quyết."

Nói đến đây, Sở Lâm Lang dừng lại một chút rồi nhắc nhở đại tỷ mình: "Nếu nhà tỷ vẫn không chịu nghe lời muội thì muội thật sự bó tay rồi. Nếu sau này còn có mấy bữa tiệc như vậy, muội có lẽ là sẽ không cho tỷ phu thể diện được như ngày hôm nay nữa đâu. Nếu lại đợi muội buông ra lời mắng mỏ, tỷ tỷ ở giữa cũng sẽ rất khó xử."

Sở Kim Ngân biết tính tình của tam muội muội mình, nàng còn dám đối đầu với phụ thân mình, hôm nay việc nàng không trực tiếp trở mặt, đúng là đã rất cho đại tỷ là nàng đây thể diện rồi.

Sở Kim Ngân có chút xấu hổ mà gật đầu, nàng chỉ có thể trở về trước rồi đem lời Lâm Lang nói cho trượng phu mình nghe.

Đợi đến khi tiễn đại tỷ mình đi rồi, Sở Lâm Lang liền cảm thấy lồng ngực mình có hơi khó chịu, bụng cũng bắt đầu có chút đau.

Cơn đau này cũng đã trở nên quen thuộc rồi, từ khi sau lần bị cóng trên tuyết hồi mới gả chồng, mỗi lần đến những ngày khó chịu, nàng đều sẽ đau mấy hôm.

Lúc trẻ, nàng không để ý lắm, giờ bệnh đã sâu căn. Đặc biệt là khi có chuyện phiền lòng, phản ứng sẽ càng trở nên mãnh liệt.

Có khi đau quá, nàng sẽ không nhịn được mà muốn đập đầu vào tường. Đợi đến khi nàng về phòng xem, quả nhiên là quỳ thủy đã đến.

Hạ Hà chuẩn bị cho nàng túi vải dài đựng tro cây cỏ rồi trải giường, Lâm Lang thay quần áo xong liền quấn chăn, ôm bình nước nóng làm sưởi bụng rồi lại uống một bát nước đường gừng, sau đó nàng liền kiệt sức, nằm bẹp dí trên giường.

Theo thói quen mọi khi thì hai ngày đầu sẽ đau muốn chết người. Sở Lâm Lang cũng không làm được gì hơn, chỉ có thể nằm vậy.

Cứ như thế nàng ngủ đến nửa đêm, quả nhiên là cơn đau càng lúc càng tăng. Nàng dậy đi vệ sinh, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, đang đi trong tiểu viện liền đau đến mức không thẳng được lưng, chỉ có thể ngồi xổm xuống đất.

Nàng đang đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh thì trước mắt đã lờ mờ nổi lên sao trắng, đằng sau đột nhiên có người cất tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

Sở Lâm Lang mệt mỏi quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tư Đồ Thịnh không biết từ khi nào đã hồi phủ.

Một nữ quản sự bình thường vốn luôn lanh lợi giờ lại đau đớn đến mức cánh môi run rẩy, ngay cả chuyện chào hỏi cũng không làm được.

Tư Đồ Thịnh thấy vậy lập tức cúi người bế người đang co thành một cục là nàng lên, chỉ mấy bước đã đưa nàng vào phòng ngủ rồi hắn xoay người định gọi người chuẩn bị xe mời lang trung.

Sở Lâm Lang không muốn phải mất mặt giữa đêm hôm nên liền vội kéo tay áo hắn: "Không sao, chỉ là... bệnh thường có của nữ nhân thôi, qua mấy hôm rồi sẽ khỏe, không cần phải mời lang trung."

Tư Đồ Thịnh ngẩng đầu nhìn mấy cái túi đựng tro cây cỏ treo trên giá gỗ chậu rửa mặt rồi mới chợt hiểu bệnh mà Lâm Lang nói là gì. Hắn không nói gì nữa mà xoay người đi ra ngoài.

Sở Lâm Lang có hơi ngượng ngùng vùi mặt vào gối.

Nếu không phải bất đắc dĩ thì nàng cũng không muốn nói. Mấy ngày này của nữ nhân quá xui xẻo, nam tử thường đều vì né huyết quang xui xẻo này mà chủ động tránh đi.

Ví như trượng phu trước của nàng, mỗi khi gặp mấy ngày này, hắn đều sẽ tự động dọn đến thư phòng ở mấy hôm.

Tư Đồ Thịnh nhất định cũng cảm thấy xui xẻo nên mới im lặng bỏ đi như vậy.

Nàng mệt mỏi trở mình trong chăn nhưng dù thế nào cũng không điều chỉnh được một tư thế thoải mái.

Qua một lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng kẽo kẹt rồi mở ra. Sở Lâm Lang quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tư Đồ Thịnh đã thay một bộ đồ thoải mái, một tay bưng khay gỗ đặt một nồi cát nhỏ, tay kia thì kẹp gối của hắn đi vào.

Sở Lâm Lang từ trong chăn lộ ra cái đầu tóc rối bù, trợn mắt nhìn hắn rồi nhỏ giọng nói: "Chàng... định làm gì?"

Trước đó chuyện nửa đêm hắn xuất hiện trong viện của nàng còn dễ giải thích. Chẳng qua chỉ là đã làm công vụ cả ngày trời, muốn về phủ tìm chút hương thơm, xin chút an ủi từ nàng mà thôi.

Nhưng giờ nàng đã nói rõ với hắn rồi, ngày ấy của nàng đến rồi, sao hắn còn kẹp gối mà đến, bộ dạng như muốn qua đêm với nàng?

Chẳng lẽ, hắn có sở thích không thể nói nào đó? Nhưng, đúng là nàng có từng nghe nói một số nam nhân có sở thích đón máu...

Sở Lâm Lang lè lưỡi nghĩ, nếu hắn thật sự dám chơi lớn như vậy, vậy thì đừng trách nàng không khách khí mà đá hắn xuống giường rồi quét ra khỏi cửa!

Nhưng sau khi nàng dùng lời thăm dò, Tư Đồ Thịnh lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng: "Sở nương tử quả nhiên là kiến thức rộng, cái gì cũng biết..."

Nói xong, chàng mở nắp nồi cát hâm nóng, hóa ra bên trong có ba miếng cao dán nóng hổi.

"Lần trước ta mời thái y trong cung cho nàng, họ nói nàng thể hàn, chắc hẳn mấy ngày như vậy sẽ rất khổ sở. Ta liền nhờ ông ấy kê cho nàng mấy miếng cao dán. Chỉ là có mấy vị thuốc hơi khó bào chế nên mới lấy về hơi muộn. Thái y nói cao dán này đắp hai canh giờ thì phải thay miếng khác, nếu là ban ngày thì sẽ tiện hơn. Nhưng nàng cũng không đợi được nữa, nàng cứ yên tâm mà ngủ, đến lúc thay thuốc thì ta giúp nàng thay là được."

Ừm, hóa ra là vậy... Sở Lâm Lang biết mình đã nghĩ oan cho đại nhân đây, còn nói ra mấy lời lớn mật kỳ lạ, lại để cho Tư Đồ Thịnh ăn không một tràng cười.

Giờ nàng không chỉ đau bụng mà còn đau đầu, chỉ có thể cười gượng rồi rúc vào trong vỏ chăn không chịu ra.

Tư Đồ Thịnh lại kéo con rùa nhỏ rụt đầu không buông này. Hắn lấy một miếng cao dán đã mềm đưa cho Sở Lâm Lang, bảo nàng dán lên rốn trước rồi hắn đặt gối bên cạnh Lâm Lang, dựa ngồi sau lưng nàng, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa bóp huyệt Bát Liêu sau lưng nàng.

Đầu ngón tay quen với đánh quyền nên khi xoa bóp cũng có khuôn có phép, chậm rãi mà đúng chuẩn.

Cũng không biết là cao dán có tác dụng, hay là hắn xoa quá tốt, cơn đau vừa rồi còn nhói đến tận xương cốt từ từ đã được giảm đi rất nhiều.

Sau khi xoa bóp, Tư Đồ Thịnh cũng không rời đi, chỉ thuận thế ôm lấy Lâm Lang từ phía sau, để nàng nằm trong vòng tay rộng lớn của hắn.

Sở Lâm Lang nhỏ giọng giục hắn đi, nàng nói: "Chàng chẳng lẽ không biết, nam tử dính vào huyết quang xui xẻo của nữ tử sẽ gặp vận rủi sao, chàng vẫn nên tránh xa ta đi!"

Tư Đồ Thịnh im lặng một chút rồi nhàn nhạt tự giễu: "Ta đã thấy quá nhiều huyết quang... không thiếu chút này của nàng."

Nhưng Sở Lâm Lang lại tưởng hắn nói đến cảnh tượng đẫm máu hắn gặp khi thẩm vấn phạm nhân trong ngục. Cũng đúng, một tên trước kia từng là ác quan như hắn thì cảnh tượng máu me thịt nát nào mà hắn chẳng từng thấy.

Nằm trong lòng hắn như vậy, như được bao bọc trong lớp chăn bông phơi nắng, thực sự là thoải mái đến vô cùng. Sở Lâm Lang cũng lười đuổi hắn thêm, chỉ ngoan ngoãn nép vào lòng hắn.

Khi hai người đầu kề đầu, bùa bình an đeo trên cổ cũng không biết từ lúc nào đã quấn vào nhau, Sở Lâm Lang đưa ngón tay ra muốn tháo dây mảnh quấn rối nhưng hắn lại hôn mổ lên ngón tay nàng.

Sở Lâm Lang cười khúc khích, nhịn không được mà nghịch ngợm cắn lên chiếc cằm hơi lún phún râu của hắn, lại nghe nam nhân ậm ừ một tiếng rồi nói bên tai nàng: "Thật coi ta là người chết? Trêu thêm nữa xem, coi chừng ta đón máu..."

Sở Lâm Lang vội lùi ra phía sau, trừng mắt nhìn nam nhân đang tươi cười nhìn nàng, nàng chỉ cảm thấy người này dường như bị mình dạy hư mất rồi, sao cái gì cũng dám nói ra vậy?

Nàng cũng không dám đùa với hắn nữa, vội vàng nói sang mấy chuyện nghiêm túc.

Khi nói đến chuỵện thúc thúc đường đệ của Phó chỉ huy sứ Mã doanh kia dường như đang định gài bẫy nàng, cánh tay quấn quanh eo nàng cũng không tự chủ được mà siết chặt.

Sở Lâm Lang không phải là muốn than phiền với hắn chuyện bị liên lụy vì hắn mà là đang muốn nhắc nhở hắn: "Gần đây vì dọn trạch viện, chàng đã thuê rất nhiều người vào ngoại viện. Đã có người cố ý cài cắm người vào trong phủ chàng, chắc chắn là không chỉ nhắm vào mỗi mình ta... Hay là cứ giảm bớt người trong viện đi, tránh để lắm miệng nhiều lời."

Tư Đồ Thịnh vùi mặt vào cần cổ thon thả của nàng rồi mơ hồ nói: "Không cần, nếu hắn có thể cài được người vào cũng tốt, có tai mắt khác thì sẽ không cần quấy rối nàng nữa. Đây cũng không phải là đại nội thâm cung, không cần làm như tường đồng vách sắt, nước cũng không lọt nổi, lại càng khiến người ta tò mò hơn. Chỉ là đừng để cho mấy người mới thuê đi vào nội viện, cứ để họ lượn lờ ở ngoại viện là được."

Sở Lâm Lang bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng nếu có người muốn vu hãm chàng, tiện thể cũng tìm người muốn nhét đồ vào phủ viện của chàng thì sao? Muốn vu tội cho ai thì đâu thiếu cớ?"

Tư Đồ Thịnh cảm thấy lời quản sự của mình nói cũng có lý nên liền nói: "Vậy thì, mấy hôm nữa nàng ngồi thuyền đi Lĩnh Nam đi. Đợi tình thế ổn định thì ta lại đi đón nàng."

Sở Lâm Lang sắp bị hắn làm tức đến chết rồi, nàng cũng không phải là sợ bị liên lụy vì hắn, xem xem hắn đang nói mấy lời gì vậy?

Nàng định nói tiếp thì lại phát hiện ra nam nhân rúc vào cổ nàng không biết từ khi nào đã ngủ say rồi. Mấy hôm nay hắn đều không về phủ, cũng không biết là ở bên ngoài ăn uống thế nào.

Sở Lâm Lang cẩn thận dịch người rồi kéo chăn đắp lên người hắn, bên ánh nến nhảy múa, nhìn đường nét khuôn mặt như núi non trùng điệp của hắn.

Nam nhân này thực sự rất tuấn tú, làm cho người ta cảm giác cao không thể với tới. Nhưng lúc ở riêng lại chu đáo ân cần như vậy, là một nữ nhân, ai có thể chịu nổi mấy thủ đoạn dịu dàng và tỉ mỉ như này của hắn?

Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang liền cẩn thận hôn nhẹ lên khóe môi hắn.

Tuy đây không phải là nam nhân mà nàng nên đụng vào nhưng đã đưa đến trước mắt rồi thì hãy để nàng nếm thử một chút, phóng túng chiếm đoạt chút ái ân thoáng qua này của hắn...

Đợi đến khi đèn dầu đã cạn, Lâm Lang cũng rúc vào lòng hắn mà ngủ say.

Trong lúc đó, Tư Đồ Thịnh đã dậy hai lần để thay miếng cao dán được hâm nóng bên than lửa trong phòng cho nàng.

Lâm Lang trong cơn mơ màng muốn tự làm, lại bị giọng trầm thấp của nam nhân thúc giục đến mơ hồ: "Ta làm xong ngay đây, nàng không cần mở mắt, cjws ngủ đi..."

Đợi trời sáng, Sở Lâm Lang mới hoàn toàn được ngủ đủ, đêm đầu tiên thường đau đớn đến chết đi sống lại mà giờ nàng lại ngủ còn sảng khoái hơn bình thường.

Lúc này đến lượt Tư Đồ Thịnh trằn trọc cả đêm say ngủ.

Nhưng khi Sở Lâm Lang vừa động đậy, hắn cũng tỉnh. Vừa mở mắt liền phát hiện nữ nhân trong lòng như mèo nhỏ nhìn hắn.

Tư Đồ Thịnh nhịn không được mà cúi đầu, hôn nhẹ lên gò má mềm mại của nàng rồi lại nghe nàng dùng giọng điệu hơi khàn khi vừa ngủ dậy thì thầm: "Đừng đối xử tốt với ta quá, sau này ta rời bỏ không được thì phải làm sao?"

Vẻ buồn ngủ trong mắt Tư Đồ Thịnh biến mất, hắn nhìn chằm chằm nàng nhưng không trả lời, ý tứ sâu xa trong mắt hắn có chút khó hiểu.

Tư Đồ Thịnh này dường như không bao giờ nói lời ngon ngọt lừa gạt nữ nhân, Sở Lâm Lang nói xong câu đó cũng gần như đang tự nói với chính mình, nàng cũng không mong hắn sẽ nói gì đó như "bỏ không được thì mãi mãi ở bên nhau".

Kỳ thực thì trên đời có người nào mà bỏ không được chứ? Chỉ là phải xem khoảng cách và thời gian có đủ lớn hay không thôi.

Nghe thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng Hạ Hà nói chuyện, cơn buồn ngủ của Lâm Lang cũng hoàn toàn tan biến, nàng không kịp nói thêm mấy lời mộng tưởng của kẻ si tình mà vội vàng nhỏ giọng thúc giục Tư Đồ Thịnh mau ra ngoài.

Nhưng khi hắn vừa định ra cửa, Sở Lâm Lang lại vội vàng kéo tay áo hắn, ra hiệu hắn đừng ra từ cửa phòng mà nhảy cửa sổ phía sau.

Thấy Tư Đồ Thịnh trừng mắt nhìn nàng, Sở Lâm Lang vẫn kiên trì nói: "Danh tiết của ta đó! Bây giờ chúng ta là quan hệ gì? Chàng để nha hoàn thấy là muốn ép ta nhảy sông sao?"

Tư Đồ Thịnh giờ đã không tin chuyện nữ nhân này gặp chuyện sẽ nhảy sông, nhưng dáng vẻ nàng trợn mắt lên, mắt như muốn giết người nhưng má lại phồng lên như sắp khóc.

Thế là Thị lang đại nhân với dáng vẻ đoan chính nghĩ nghĩ rồi cũng thật sự nhấc cửa sổ sau lên, duỗi đôi chân dài nhảy ra ngoài, nhưng tiếc là trên khung cửa sổ có một cái đinh gỗ, xé toạc một tiếng liền rách luôn y phục mới may của đại nhân.

Ngay lúc Hạ Hà vừa bưng chậu nước vào vừa mở cửa, Sở Lâm Lang cũng vung tay ném chiếc gối của Tư Đồ Thịnh ra cửa sổ phía sau như ném túi cát.

Hạ Hà ngẩng đầu lên vừa lúc thấy đại cô nương đang đứng bên cửa sổ mở toang, tưởng nàng lại đang hóng gió, nàng ấy vừa đặt chậu nước xuống vừa nói: "Sao cô nương lại hóng gió, thật là không biết thương tiếc thân thể của chính mình!"

Sở Lâm Lang đứng bên cửa sổ, thấy nam nhân vừa bị gối đánh trúng sau gáy đang trừng mắt nhìn nàng.

Nàng giả vờ như không nhìn thấy, đóng sầm cửa sổ rồi cười với Hạ Hà.

Hạ Hà vừa ngẩng đầu liền thấy đại cô nương đang nở một nụ cười quái dị, nàng ấy liền sờ lên khuôn mặt mình, nghi hoặc hỏi: "Cô nương cười gì vậy? Trên mặt ta có gì à?"

Sở Lâm Lang cố nén cười, dáng vẻ thả lỏng rồi ngồi lại lên giường, có chút tiếc nuối mà nghĩ: Hóa ra chuyện vụng trộm tư tình mệt lòng đến như vậy, khó trách Chu Tùy An trước kia khi làm chuyện đó, đến khi về nhà đều mệt mỏi không muốn để ý ai.

Việc trộm người này, nàng thật sự có chút làm không nổi!

Giờ trạch viện rộng rồi, bàn cũng nhiều, không cần phải như lúc trước ở ngõ Tập Tụy, mọi người phải chen chúc ăn cơm trên một cái bàn nữa.

Nhưng vì lệnh của đại nhân hạ xuống nên người mới thuê về đều không vào được nội viện, vậy nên nội viện vẫn là mấy người cũ ở ngõ Tập Tụy.

Khi Đông Tuyết mang điểm tâm cho đại nhân, Sở Lâm Lang cũng vừa được gọi đến phòng đại nhân, giúp đại nhân vá y phục rách.

Đông Tuyết thấy vết rách trên áo còn cười hỏi: Đại nhân đây là trèo non vượt tường hay sao? Sao lại rách một vết lớn như vậy?

Nàng đùa giỡn, nhưng tiếc là hai người trong phòng đều không tiếp lời, một màn tĩnh lặng đến vô cùng.

Đông Tuyết cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nàng ấy vừa bỏ điểm tâm xuống liền vội đi ngay.

Đợi Đông Tuyết đi rồi, Tư Đồ Thịnh liền đi đến bên bàn ăn nói: "Đừng vá nữa, ăn cơm trước đi."

Sở Lâm Lang cúi đầu không nhìn hắn, nàng buồn bực nói: "Lát nữa ta còn phải đi bếp ăn với đám người Đông Tuyết, chàng từng thấy viện nào có quản sự ăn cơm cùng chủ tử chưa?"

Tư Đồ Thịnh nghe xong lời này liền buông đũa, nghiến hàm nói: "Nàng cũng từng thấy quản sự nào dám sai chủ tử nhảy qua cửa sổ chưa? Nếu không qua đây thì ta sẽ bế nàng qua đấy."

Sở Lâm Lang để kim chỉ vào rổ rồi đến ngồi trước bàn, Tư Đồ Thịnh gắp một cái bánh dầu củ cải đưa đến bên miệng nàng rồi hỏi: "Bụng còn đau không?"

Sở Lâm Lang cắn một miếng bánh rồi mơ hồ đáp: "Không đau nữa, đúng rồi, sao hôm nay chàng không đi chầu sớm?"

Tư Đồ Thịnh nói: "Hôm nay nghỉ hưu mộc... tiện thể tránh cơn gió đầu."

Gần đây hắn lại chọc vào tổ ong bắp cày lớn trên triều đình. Trong quá trình chỉnh đốn ruộng chức điền ở Hộ bộ, phủ Vĩnh Ninh quốc công ngoại tổ Thái tử vì sở hữu diện tích ruộng chức điền rất lớn mà cũng nằm trong danh sách thanh tra, hơn nữa còn tra ra không ít vấn đề lớn nhỏ.

Thái tử tức giận nên liền thay quốc công gia tấu với bệ hạ, yêu cầu nghiêm tra tên gian thần Tư Đồ Thịnh làm nhục thanh danh của bậc lão thần.

Bệ hạ trước mặt bách quan cũng quở trách Tư Đồ Thịnh một phen không nặng không nhẹ, còn hạ lệnh hắn ở nhà tự kiểm điểm ba ngày, sau này khi làm việc phải cẩn thận hơn.

Tuy nói rằng phạt Tư Đồ Thịnh nhưng lại không bảo hắn phải ngừng hay làm chậm tiến độ kiểm tra sổ sách bên đó.

Đây kỳ thực là cách làm tha nặng phạt nhẹ để hòa hoãn.

Bệ hạ lại thiên vị tên tiểu tử mới bước vào nghề này như vậy, điều này cũng thật sự vượt ngoài sự dự đoán của bách quan và cũng càng khiến mấy vị quan viên hiểu rõ, Tư Đồ Thịnh kiểm tra sổ sách của họ không nể nang gì như vậy, kỳ thực chính là ý của bệ hạ.

Nhưng đối với Tư Đồ Thịnh, bị phạt cũng chính là được thưởng. Hắn đã nhiều ngày không được nhàn rỗi, vừa khéo mượn ba ngày này ở nhà bầu bạn với nữ quản sự thân thể không khỏe này.

Ngày mai chính là tiết Hoa Triêu, một ngày lễ long trọng của tháng hai như vậy vốn là ngày cảnh đẹp ý vui của Đại Tấn.

Nhà nào cũng phải bày một sân đầy hoa bất kể quý tiện.

Lâm Lang bảo người hầu mua hai xe hoa về rồi nàng lại chỉ huy người hầu bày đầy sân, sai nha hoàn ra ngoài chọn mua mấy giỏ hoa quý.

Từ sau khi mẫu thân nuôi của Tư Đồ Thịnh mất, hắn đã không ăn mấy ngày lễ tết của thế tục một cách đàng hoàng.

Mấy ngày lễ ngắm hoa phàm tục này lại càng không có duyên với hắn.

Nhưng giờ trong phủ có một vị nữ quản sự thích hoa, mấy ngày lễ như này cũng không thể qua loa được.

Sở Lâm Lang chuẩn bị sáu giỏ hoa, lấy danh nghĩa của Tư Đồ Thịnh mà gửi cho quan trên và đồng liêu của hắn, kèm theo giỏ hoa tặng còn có đủ loại bánh hoa quả và lời chúc của người tặng hoa, cứ như vậy tặng qua tặng lại hoa thần, cũng coi như tạo ra một bầu không khí hài hòa.

Chỉ là thiếp mừng kèm theo giỏ hoa thì không phải do Tư Đồ Thịnh tự viết.

Khi hai người rúc trong thư phòng soạn thiếp, bất kể là Sở Lâm Lang nói gì thì Tư Đồ Thịnh đều lơ đãng nói được rồi lại bận việc của mình.

Cuối cùng Sở Lâm Lang bực mình mà đẩy mạnh Tư Đồ Thịnh ra, chỉnh lại cổ áo lộn xộn của mình, tức giận nói: "Bảo chàng viết tặng bánh hoa quả gì, ai mời chàng ăn... ăn hoa quả vậy!"

Nói xong lời này, mặt nàng cũng đỏ bừng.

Nếu trước kia có ai nói với nàng, Tư Đồ Thịnh là kẻ háo sắc, nàng thà chết cũng không tin, trước kia khi hai người ở riêng, hắn đều ra vẻ đoan chính.

Nhưng bây giờ... sao càng lúc càng bất chính?

Tư Đồ Thịnh bị nàng đẩy vào lưng ghế, hắn chớp hàng mi cong dài, có chút vô tội nói: "Mấy hôm trước còn nói với ta mấy lời hổ báo như đón máu, ta còn tưởng..."

Sở Lâm Lang không đợi hắn nói ra lời gì khiến người ta đỏ mặt đã đưa tay bóp miệng hắn rồi ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói: "Phải qua mấy hôm, chàng đợi đêm rồi hẵn qua..."

Lời như vậy, quả thực là đại nghịch bất đạo, muốn bỏ lồng heo nhưng lại khiến cho nam nhân nghe được liền có chút như được bơm máu, nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng nghĩ đến lời nàng vô tình để lộ ra trước đây, Tư Đồ Thịnh nghi ngờ nàng chỉ thèm muốn thân thể của hắn, chỉ muốn nếm xong vị rồi liền vỗ mông bỏ đi.

Nghe mỹ nhân mời gọi sau lúc hoàng hôn, hắn chỉ nheo mắt nhìn nàng rồi không nói gì.

Sở Lâm Lang vừa rồi cũng là bị hắn trêu chọc đến mờ mắt mới lấy ra can đảm mà mê muội nói ra lời mời gọi như vậy.

Ai ngờ nam nhân này vừa rồi còn như dính người không thôi, giờ lại như đã ăn no rồi mà bày ra dáng vẻ cao thâm khó dò nhìn nàng.

Ánh mắt hắn thâm thúy, khi nhìn người luôn khiến người ta không dò được đến đáy.

Khó trách đường đường là hoàng tử trước mặt hắn cũng sẽ hiền lành như cừu non.

Nhưng Sở nương tử không phải là mấy tên hoàng tử giá đậu kia, nếu tên Ôn sinh này không biết điều thì cô nương đây không chơi nữa!

Nàng có chút khó xoay người nên liền dùng sức vỗ cánh tay Tư Đồ Thịnh đang ôm nàng, định đứng dậy đi ra ngoài.

Tư Đồ Thịnh lại ôm nàng rồi hỏi bên tai nàng: "Sao lại giận rồi? Ta chỉ là đang nghĩ, lúc đó nên đi bằng cửa chính hay nhảy cửa sổ?"

Sở Lâm Lang tức giận đấm vào vai hắn: "Đâu cũng đừng nghĩ vào, ta khóa hết!"

____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko