Ngay cả khi đã nghe ra Sở Lâm Lang đang cố vạch ra giới hạn khi ở chung với mình, Tư Đồ Thịnh cũng không nói gì.
Hắn chỉ là kẻ lặng lẽ lội giữa dòng nước ngầm, không thể hứa cho nàng tương lai gì nên đương nhiên cũng không dám để nàng hoàn toàn lên thuyền của mình, cùng hắn chìm nổi.
Lâm Lang chỉ là một quản sự không ký khế ước sống trong phủ của Thị lang, đến sổ sách nhân sự còn không có tên nàng. Lâm Lang tính toán như vậy, kỳ thực cũng rất đúng với ý hắn.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng từng có thời khắc giữ ý nghĩ muốn chia tay với mình, lòng Tư Đồ Thịnh liền cảm thấy không được thoải mái.
Hắn không còn nắm tay Lâm Lang nữa mà thẳng tiến đi xuống núi trước.
Chỉ cần nhìn gáy hắn, Lâm Lang cũng có thể nhận ra hắn dường như lại đang giận dỗi. Nhưng Lâm Lang lại cảm thấy lời mình vừa nói đều là đang thể hiện sự quan tâm tới thanh danh của hắn.
Vậy nên giờ hắn đột nhiên nổi giận, có lẽ là liên quan đến việc hắn vừa gặp Thái tử, tên nam nhân này gần đây quan lộ không thuận, thỉnh thoảng tâm tình có chút sa sút cũng là điều khó tránh được.
Bởi thế mà nàng coi như hắn đã mặc nhiên đồng ý với ý định của nàng. Như vậy cũng rất tốt, sẽ không gây áp lực lên cho cả hai người, chỉ cần tương hỗ, nâng đỡ giúp nhau vượt qua khó khăn là được.
Còn sau này... thì đợi sau này rồi hẵn tính.
Khi ngồi trên xe ngựa đến dưới chân núi, Tư Đồ Thịnh dường như cũng đã khôi phục lại chút tâm tình, như không có chuyện gì mà đòi Lâm Lang bùa bình an.
Lâm Lang nhớ đến dáng vẻ hắn ở trong chùa mà ngay cả hương cũng không thắp liền hỏi hắn: "Chàng không phải là không tin sao? Nếu đã không tin thì bùa bình an làm sao có thể linh?"
Thế nhưng nàng vẫn lấy từ trong lòng ra một túi bùa nhỏ được buộc dây rồi đưa cho Tư Đồ Thịnh.
Tư Đồ Thịnh nhìn theo rồi đưa tay nhấc một lọn tóc mai của Sở Lâm Lang: "Có thể tặng ta một lọn tóc được không?"
Thân thể tóc da nhận từ phụ mẫu, nữ tử tặng tóc chính là có ý dâng hiến thân mình, gửi gắm cả đời, mang ý nghĩa vô cùng trọng đại?
Tư Đồ Thịnh đã được bùa bình an mà nàng cầu từ chân tâm còn chưa cảm thấy thỏa mãn mà lại đòi nàng tặng tóc cho hắn? Hắn... không thể không biết ý nghĩa của chuyện tặng tóc chứ?
Ngay lúc Sở Lâm Lang còn đang ngẩn người thì Tư Đồ Thịnh không biết đã lấy từ đâu ra một con dao găm, nhanh chóng cắt đi một lọn tóc xanh của nàng rồi cuốn lại một cách cẩn thận, nhét vào bên trong túi bùa bình an rồi đeo lên cổ, giấu vào trong cổ áo mình.
Sở Lâm Lang nhìn động tác thuần thục của hắn mà tức giận nói: "Chàng... sao có thể tự ý lấy như vậy? Khác gì đang cưỡng đoạt dân nữ chứ?"
Tư Đồ Thịnh nói: "Nàng không phải định sau này sẽ từ biệt ta sao? Đợi đến lúc đó tóc nàng hẳn là cũng đã mọc ra rồi, cần gì phải keo kiệt?"
Nói xong, hắn lại lấy từ trong lòng nàng ra một cái bùa bình an vừa cầu được nữa, hắn cũng cắt một lọn tóc của mình rồi bỏ vào trong rồi đeo lên cho Sở Lâm Lang.
"Ta cũng cho nàng, như vậy đã tốt hơn chưa?"
Ai muốn được tặng tóc hắn chứ? Sở Lâm Lang thật sự bó tay với hắn, nàng buồn bực nói: "Sao có thể tùy tiện tặng tóc xanh cho người? Ta... cũng không phải thê tử của chàng."
Tư Đồ Thịnh lại nghiêm túc nói: "Tặng đồ cho người khác, không phải là nên hỏi người ta muốn gì sao? Nàng chỉ lấy một tờ giấy vàng ba đồng một tờ trong chùa liền có thể đuổi ta đi rồi?"
Sở Lâm Lang mấp máy môi nhưng cũng không định nói tiếp gì nữa. Nàng cảm thấy Tư Đồ Thịnh chưa chắc đã thật sự hiểu rõ ý nghĩa của chuyện cắt tóc, hoặc là hắn chỉ cho rằng đây là thủ đoạn lãng mạn của một đôi nam nữ khi ước định.
Thôi vậy, trò ấu trĩ này nàng cũng đã sớm không còn tin nữa. Ngay cả kết tóc phu thê còn có thể đứt đoạn, huống chi là một đoạn duyên phận như nước chảy bèo trôi, không thể lộ ra ngoài ánh sáng như này?
Giống như lời hắn nói, đợi đến khi lọn tóc xanh này mọc lại rồi, bọn họ cũng nên vẫy tay từ biệt rồi mỗi người một ngả rồi.
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang cũng không tranh cãi với hắn nữa, nàng chỉ im lặng để mặc cho hắn nắm tay rồi nép vào lòng hắn, tận hưởng những đoạn triền miên ngắn ngủi không biết có thể kéo dài được bao lâu này...
Mấy hôm sau đó, Tư Đồ Thịnh lại bận rộn đến mức chân không chạm đất, Lâm Lang cũng bận đến mức không rảnh rang mà nghĩ đến hắn.
Tuy nữ học không bắt phải chăm chỉ lên lớp nhưng công khóa được giao lại rất nhiều, nàng mỗi ngày đều phải dậy sớm, như thường lệ mà dặn dò phó quản sự trong phủ làm việc rồi phải viết chữ một lúc, đọc vài tờ công khóa.
Đến trưa nếu nàng rảnh thì sẽ vào bếp xào một hai món nhỏ, đựng vào hộp cơm rồi bảo tiểu thị chạy việc đưa cho đại nhân đang bận rộn ở công sở.
Còn về chuyện kinh doanh, ngày hôm nay, thuyền hàng của Lâm Lang lại chất đầy hàng hóa mà nàng đã chọn mua rồi để cho Hạ Thanh Vân chuẩn bị chuyển đến Tây Bắc.
Chỉ là trên bến tàu, phần lớn các con thuyền buôn đều đi về phía Bắc, khiến cho thuyền hàng đi về Tây Bắc của Lâm Lang lại có vẻ có hơi khác biệt.
Có chủ thuyền nghe tin đội thuyền này sẽ đi đâu liền ở trước mặt Sở Lâm Lang cười nhạo là đúng là kiến thức phụ nhân.
Phải biết rằng vàvào mấy ngày qua, cuối cùng thì triều đình cũng ban chiếu chỉ cho phép mở thị trường ở phương Bắc.
Tin tức vừa truyền ra, mấy chủ thuyền sớm đã thông qua quan hệ mà lấy được lộ bài đã sớm đóng hàng để chuyển hàng đi từ tháng trước liền sớm đến phương Bắc, ngay ngày thứ hai sau khi chiếu chỉ được ban ra đã kiếm một món lớn. Thương nhân đuổi theo lợi ích như ruồi nhặng đuổi theo miếng thịt thối, giờ đây những chiếc thuyền bè đi phương Bắc đã đầy ắp cả bến tàu.
Nghe vậy, ngay cả Hạ Thanh Vân cũng có chút hối hận, hắn nhỏ giọng hỏi Sở Lâm Lang có muốn đổi ý không, nếu muốn thì hắn sẽ nghĩ cách, xem xem có thể treo danh nghĩa của đội thuyền khác mà dùng lộ bài của người ta hay không.
Hiện giờ cũng có rất nhiều người đều làm như vậy, cho dù không xin được lộ bài thì cũng có thể cùng thuê chung như vậy, chỉ là giá thuê không hề rẻ, nhưng chỉ cần hàng hóa có thể đến phương Bắc thì quả thực là vẫn có lời.
Tuy nhiên Lâm Lang vẫn không thay đổi ý định ban đầu, nàng không muốn nhập cuộc chuyện náo nhiệt này.
Nàng nhớ Tư Đồ Thịnh đã từng nói với nàng rằng, mở thị trường phương Bắc là Kinh quốc được lợi, nhưng với Đại Tấn thì lại là hại nhiều hơn lợi.
Riêng chuyện triều đình ân chuẩn mở thị trường cũng dây dưa mãi như vậy, sau này nhất định cũng sẽ có rất nhiều biến số.
Hơn nữa trên con đường tới phương Bắc đầy rẫy đạo tặc. Lâm Lang là người làm ăn, vốn luôn coi trọng người và của cải được bình an. Nàng không định để con thuyền rơi vào cảnh mạo hiểm mà thâm nhập vào phương Bắc.
Hạ Thanh Vân thấy Sở Lâm Lang kiên trì cũng nghe theo lời nàng mà đi ngược với phần lớn thuyền hàng, tiến về phía Tây Bắc.
Tiễn Hạ Thanh Vân đi rồi, Sở Lâm Lang lại dặn dò kỹ lưỡng chưởng quầy đến Kinh đưa sổ sách cho nàng về điều tra xem hai cửa hàng ở quê liệu có thể bán được với giá nào.
Nếu giá cả hợp lý, nàng còn phải tranh thủ về Giang Khẩu một chuyến mà bán hai cửa hàng đó đi, rồi lại để chưởng quầy và tiểu nhị vào Kinh tìm nàng.
Đến lúc đó tiền hàng của ba con thuyền đi Tây Bắc cũng được chuyển về, góp lại thì cũng gần đủ cho nàng mua sắm cửa hàng ở Kinh thành rồi khai trương chuyện buôn bán mới.
Chưởng quầy từ quê đến không chỉ đưa sổ sách mà còn mang theo thư của Sở gia gửi đến cho nàng.
Ngoài thư của mẫu thân Tôn thị thì còn có thư mà Sở Hoài Thắng viết cho Chu Tùy An.
Lúc trước Sở Lâm Lang không cho đại tỷ mình nói ra, vậy nên Sở gia vẫn chưa biết chuyện Sở Lâm Lang đã hòa ly với Chu Tùy An, trong thư vẫn lấy giọng điệu nhạc phụ muốn nhờ Chu Tùy An giúp đỡ.
Sở Lâm Lang lắc đầu, nàng thật lòng cảm thấy mừng cho Chu Tùy An, hắn cuối cùng cũng đã thoát khỏi gánh nặng nhà mẹ đẻ của nàng, không cần phải bị Sở Hoài Thắng khống chế nữa.
Đại nương Sở gia cũng viết thư cho đại tỷ Sở Kim Ngân rồi nhờ tiểu nhị của Lâm Lang mang qua, vậy nên Sở Lâm Lang cũng tranh thủ mà rủ đại tỷ ra ngoài uống trà, tiện thể đưa thư nhà cho Sở Kim Ngân.
Bình thường khi làm việc trong phủ, nàng không dám ăn mặc quá hoa lệ. Khi đi học viện lại càng phải mặc "áo tang" đơn giản và thanh nhã, hôm nay hiếm khi có dịp ra ngoài giải sầu, Sở Lâm Lang đã đặc biệt mặc chiếc váy được may từ vải mà Tư Đồ Thịnh vừa mua cho nàng mấy hôm trước.
Cũng không biết vì sao mà tuy đều là màu hồng nhưng màu vải mà Tư Đồ Thịnh chọn dường như lại đúng hơn. Đó là một sự khác biệt về màu sắc không nói ra được nhưng lại khiến gam màu vốn sặc sỡ ngay lập tức liền trở nên dễ nhìn hơn.
Ngay cả đám người Hạ Hà và Đông Tuyết cũng khen rằng màu này dường như lại càng tôn lên làn da trắng mịn của Lâm Lang.
Sở Lâm Lang nhìn mình trong gương, nàng biết đám nha hoàn này không phải là đang nịnh hót. Từ khi rời khỏi Chu gia, chuyện phiền lòng mỗi ngày của nàng thật sự đã ít đi rất nhiều.
Tư Đồ đại nhân còn dễ hầu hạ hơn Triệu thị nhiều, mỗi ngày Lâm Lang đều có thể ngủ đủ giấc, ăn đồ ăn cũng không cần quá để ý đến khẩu vị của cả nhà, bản thân nàng thích ăn gì thì làm đó. Tiêu tiền càng không cần tính toán đến mức tiếc rẻ, phải nhớ đến ăn mặc của cả nhà.
Một cuộc sống như vậy rất dưỡng nữ nhân, tuy mang danh là hạ nhân của nhà người khác nhưng Tư Đồ Thịnh lại luôn không có ở trong phủ, vậy nên nàng làm quản sự nhưng lại sống như một chủ tử vậy.
Nữ nhân nếu sống sung túc sẽ hoàn toàn thể hiện trên da dẻ và dung nhan, giờ nhìn Sở Lâm Lang còn đẹp và có sức sống hơn khi nàng làm thê tử của Chu gia.
Mỹ kiều nương chải chuốt đến thơm tho, sau khi hài lòng soi gương xong, cuối cùng cũng có thể ra cửa.
Lâm Lang cũng đã lâu rồi không gặp tỷ tỷ mình, sau khi ngồi xuống trà lâu, Sở Kim Ngân nhìn muội muội mình ăn mặc lộng lẫy, đương nhiên là sẽ khen ngợi nàng một phen trước.
Ai nấy đều nói cuộc sống của một thê tử bị ruồng bỏ sẽ rất khó khăn, nhưng sao nàng lại thấy muội muội của mình sống rất tốt, từ đó có thể thấy vị Tư Đồ đại nhân mang tiếng xấu kia lại là một chủ tử rất tốt, không hề ngược đãi muội muội nàng.
Nhưng làm tỷ tỷ sẽ khó tránh khỏi việc phải lải nhải đôi chút, đặc biệt là khi tên Tư Đồ Thịnh kia còn là trai tân, nàng không thể không dặn dò Sở Lâm Lang rằng nếu không muốn làm thiếp thì ngàn vạn đừng đi sai bước, tránh để cho lời đồn thổi gió, khiến cho nhà chồng sau này rèm pha.
Sở Lâm Lang giờ đang "gian tình" nồng nhiệt với chủ tử của mình, vậy nên khi nghe đại tỷ nàng lải nhải mấy điều này, nàng chỉ biết cúi mắt xuống, cúi đầu uống trà một cách chột dạ.
Nàng uống mấy ngụm mới phát hiện, trà bánh hôm nay dường như không hề rẻ. Hôm nay Sở Kim Ngân làm chủ, cũng là tỷ tỷ gọi trà nước.
Một bình trà quý giá hai lạng bạc, mấy bánh trái, hoa quả ăn kèm trà cũng được nặn cho có hình có dạng. Đây thường là trường hợp bày biện khi làm ăn, giao tế mà thôi!
Sở Lâm Lang thấy tỷ tỷ mình gọi mấy món rộng rãi như vậy, nhịn không được mà đùa: "Sao vậy? Chuyện kinh doanh của tỷ phu khởi sắc rồi à?"
Mặt Sở Kim Ngân đầy nụ cười: "Đúng vậy, tỷ phu bảo tỷ rằng muốn trả hết số tiền đã mượn của muội trước kia, này, tất cả đều ở đây này."
Nói xong, tỷ tỷ nàng đẩy một hộp gỗ nhỏ qua.
Sở Lâm Lang từ trước đến nay đều rõ ràng trong chuyện làm ăn chốn thương trường nên cũng không ngại ngùng gì mà trước mặt tỷ tỷ mình đếm lại tờ bạc rồi lại nghi ngờ mà hỏi: "Đại tỷ... tỷ có đếm nhầm không vậy, sao lại nhiều thế?"
Sở Kim Ngân rót thêm trà cho tam muội rồi mỉm cười giải thích: "Tỷ phu nói rằng không thể dùng tiền của muội không công được nên đã tính bù cho muội theo lãi suất cao nhất trên thị trường."
Nghe tỷ tỷ mình nói vậy, Sở Lâm Lang chỉ cười rồi nhận lấy không chút khách khí, nàng tò mò hỏi: "Trước kia tỷ phu không phải là buôn gạo sao? Cho dù làm ăn có thuận lợi thì cũng phải một năm mới hoàn vốn được, huynh ấy bất ngờ phát tài, chẳng lẽ là làm thêm một nghề khác?"
Sở Kim Ngân gật đầu, mặt mày hớn hở nói: "Đúng là thần tài thỉnh năm ngoái đã hiển linh, tỷ phu gần đây quen được một vị quý nhân giúp đỡ chàng xoay sở được lộ bài thông quan, chàng ấy lần trước đã chạy một chuyến, thật đúng là ăn nên làm ra. Vậy nên giờ chàng ấy lại thuê thêm mấy chiếc thuyền nữa, chuẩn bị sẽ chở gạo ra phương Bắc, giá ở đó sẽ được gấp ba lần chỗ khác!"
Sở Lâm Lang nghe mà có chút nhíu mày. Triều đình cuối cùng cũng ban chiếu chỉ khai thương, cho phép mở cửa thông thương ở phương Bắc.
Thế nhưng thương nhân muốn buôn bán đều phải có lộ bài thông quan do triều đình cấp, không phải ai cũng đi được.
Loại hàng hóa buôn bán cũng bị hạn chế một cách nghiêm ngặt, ngoài gạo trà, vải lụa và các loại vật phẩm dân sinh thì những thứ khác đều phải được quan viên biên quan phê duyệt rồi mới được chở đi.
Mà tỷ phu nàng trước kia cũng chẳng có mánh khóe thông thiên nào, sao giờ lại xoay sở mà có được lộ bài đầu cơ chuộc lợi kia?
Lời tiếp theo của đại tỷ lại giải đáp được phần nào nghi hoặc của nàng: "Đúng rồi, vị quý nhân kia nghe nói muội làm việc ở phủ Thị lang, trong tay còn có thuyền hàng, liền muốn mời muội uống rượu, tiện thể hỏi muội xem có hứng thú không, hắn cũng muốn cùng muội làm ăn."
Sở Lâm Lang uống cạn chén trà trong tay, nàng không đáp lại mà chỉ hỏi ngược: "Ông ta làm nghề gì, tên họ là gì?"
"Họ Trần, là một viên ngoại buôn trà, chuyên đi đến các phủ đệ lớn chốn Kinh thành, có nhân mạch sâu rộng vô cùng! Nếu muội kết giao với loại người này, sau này dù làm nghề gì cũng có thể mượn một phần nhờ vả."
Nghe vậy, Sở Lâm Lang cũng không nói gì nữa, trong giới thương nhân, việc trao đổi lợi ích, giúp đỡ lẫn nhau vốn cũng không có gì.
Nhưng tỷ tỷ nàng cũng đã nói rằng vị Trần viên ngoại này chuyên giao du với tầng lớp bên trên, mà tỷ phu của nàng thì chỉ là một tên thương nhân buôn gạo vô danh tiểu tốt, hắn có thể giúp đỡ vị Trần viên ngoại này cái gì?
Hơn nữa vị Trần viên ngoại còn không phải là hào phóng bình thường, vừa quen đã tặng món đại lễ như lộ bài phương Bắc.
Con buôn không được lợi thì không dậy sớm, vậy thì thứ mà ông ta nhắm vào nhất định hẳn là rất lớn.
Trần viên ngoại chỉ tên nói họ, nói muốn kết giao với nàng, Sở Lâm Lang không thể không cân nhắc tỉ mỉ.
Trước tiên, nàng dò hỏi tỷ tỷ mình, có phải tỷ phu muốn giới thiệu nhà chồng cho nàng không.
Sở Kim Ngân ngượng ngùng cười rồi uyển chuyển giải thích, tỷ phu nàng không phải là không nghĩ đến hôn sự của nàng, chỉ là xét theo điều kiện của Lâm Lang thì làm chính thất có hơi khó, nhưng nếu là một người quan phu (*) lớn tuổi thì sợ muội muội sẽ không thích.
(*Quan phu: Người góa vợ)
Trần viên ngoại này trong nhà đã có thê có thiếp, e là cũng không mấy thích hợp.
Sở Lâm Lang vừa nghe liền có thể loại trừ đi trường hợp tỷ phu lấy nàng ra làm ân tình. Vậy thì phần còn lại cũng dễ hiểu rồi, thứ mà Trần viên ngoại nhắm vào chỉ sợ là chủ tử của nàng - Tư Đồ Thịnh chứ?
Hắn gần đây chủ trì việc chỉnh đốn ruộng chức điền, liên lụy đến lợi ích của vô số phủ đệ cao môn. Mấy hôm nay cửa của trạch viện mới cũng suýt nữa đã bị người gõ mỏng đi ba phần.
Vào thời điểm mấu chốt này, Sở Lâm Lang không muốn gây ra phiền phức gì cho hắn.
Nghĩ vậy, nàng lấy mấy tờ bạc đã cất đi ra rồi chọn ra mấy tờ thừa, trịnh trọng trả lại cho đại tỷ mình: "Đại tỷ, mấy đồng bạc này muội không lấy. Tỷ cầm trước đi, dù sao thì trước kia tỷ phu đã lỗ của tỷ nhiều bạc như vậy, tỷ cũng phải để dành cho mình một chút. Còn vị Trần viên ngoại kia thì không cần thiết phải gặp mặt. Muội làm việc ở phủ Thị lang, trong tay cũng có rất nhiều việc, thật sự không rảnh để làm chuyện làm ăn khác, lòng tốt của tỷ và tỷ phu, muội xin ghi nhớ."
Sở Kim Ngân không ngờ Sở Lâm Lang lại nói như vậy, trong lúc nhất thời liền có hơi kinh ngạc: "Cũng không phải là gặp riêng, sao tam muội lại tránh né như vậy? Tỷ phu đã khoe với người ta, nói rằng trưa nay sẽ mời muội ăn cơm, giờ họ đang ở tửu lâu phía đối diện..."
Kỳ thực theo ý của tỷ phu là muốn Sở Kim Ngân trực tiếp rủ tam muội đến tửu lâu.
Nhưng Sở Kim Ngân cảm thấy làm như vậy có hơi đường đột, tam muội dù sao cũng là một phụ nhân bị ruồng bỏ, đâu có đạo lý tùy tiện dẫn nàng đi gặp nam nhân bên ngoài?
Thế là Sở Kim Ngân liền tự chủ trương, trước là hẹn muội muội ở trà lâu đối diện, định đem chút trà bánh mở đầu câu chuyện rồi sau đó cùng qua phía đối diện gặp gỡ một chút. Nào ngờ, Sở Lâm Lang lại không nể mặt mũi nàng mà không chút do dự liền từ chối.
Điều này khiến Sở Kim Ngân có chút khó xử, không biết phải nói sao với trượng phu mình phía bên kia.
Sở Lâm Lang nghe tỷ tỷ mình nói vậy liền nhíu mày nói: "Đại tỷ, nếu sau này tỷ phu lại sắp xếp mấy bữa tiệc như vậy, tỷ không cần phải hỏi muội, cứ trực tiếp từ chối là được. Muội là một phụ nhân bị ruồng bỏ, có gì đáng để người ta kết giao? Hôm nay muội còn có việc, xin được đi trước một bước. Để đại tỷ khó xử rồi, tam muội xin đại tỷ thứ lỗi..."
Nghe nàng nói vậy, Sở Kim Ngân càng không biết nói sao, đúng lúc Sở Lâm Lang xoay người định đi ra khỏi phòng thì lại nghe thấy tiếng cười từ cửa cầu thang truyền đến: "Sở đại quản sự đúng là khó gặp, nếu ta không tự mình đến một chuyến thì chắc còn không chặn được người của nàng đâu!"
Sở Lâm Lang nghe tiếng liền nhìn lại, có hai người đi lên, một người là tỷ phu của nàng, người còn lại là một nam nhân trung niên có dáng người trắng mập và tròn như một củ khoai lang.
Nghe tỷ phu nàng giới thiệu thì người này chính là quý nhân của hắn - Trần viên ngoại.
Hóa ra là vị Trần viên ngoại lâu không thấy trà lâu đối diện có người đi xuống, liền đề nghị muốn đi đón Sở quản sự.
Khi họ vừa đi lên, vừa khéo nghe thấy Sở Lâm Lang nói với tỷ tỷ mình rằng muốn đi trước một bước.
Giờ đây khi đã gặp người rồi, Sở Lâm Lang không khỏi đánh giá vị Trần viên ngoại này một phen.
Mấy hôm nay nàng đã được ngâm mình trong đám quý nữ ở nữ học nên cũng học được không ít kiến thức phú quý.
Ví như lụa là trên người của vị viên ngoại này là khảm tơ lụa hoa điểu mới được lưu hành trong cung. Nàng đã từng thấy trên váy của quận chúa Nghi Tú.
Mà vị viên ngoại này tuy chỉ khảm một vòng hẹp ở cổ áo và tay áo nhưng giá trị thì không nhỏ. Nếu không phải có bản lĩnh thông thiên thì dù có giàu sang đến đâu cũng không đào ra được thứ quý giá bậc này!
Trong lòng Sở Lâm Lang đã có chút khẳng định nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn nhu và hòa nhã, nàng chào hỏi Trần viên ngoại một cách không mặn không nhạt.
Lại nói đến vị Trần viên ngoại này chính là thúc thúc của đường đệ của tâm phúc Thái tử, Phó chỉ huy sứ Mã doanh Trần Phóng. Bình thường ông ta cũng giúp Thái tử âm thầm kinh doanh một ít sản nghiệp. Ông ta nhận sự ủy thác của chắt tử mình, Trần Phóng, tra ra mới biết Sở Kim Ngân là đại tỷ của vị nữ quản sự phủ Thị lang, liền nhờ một người dẫn đường giúp bắc cầu, trước tiên là kết thân với tỷ phu nàng ta rồi đến gặp vị Sở quản sự này.
Trần viên ngoại vốn là nhân vật giỏi giao tế, biết nhìn người rất chuẩn.
Tiểu sử của Sở Lâm Lang này, ông ta cũng đã điều tra rõ ràng. Nữ tử này chỉ là một thứ nữ nhà thương hộ, tâm cao khí ngạo mà mệnh thì còn mỏng hơn tờ giấy.
Khó khăn lắm mới được làm chính thê nhà người ta tám năm thì lại vì không sinh nở được mà bị tiểu thư Tạ gia thay thế, để nhà chồng đuổi ra khỏi cửa.
Đúng rồi, nghe nói nữ tử này còn ghen tuông vô cùng, thà chết cũng không chịu tự hạ mình làm thiếp. Đây chính là một kẻ ngu dốt không biết xem xét thời thế, lại còn tâm cao khí ngạo. Đường đường đang là quan quyến lại không muốn làm, cứ nhất định phải chạy đến phủ của tên ác quan căn cơ bất ổn kia làm hạ nhân.
Với sự chênh lệch thân phận lớn như vậy, sao phụ nhân này có thể cam tâm? Nhất định là đang muốn tìm một cái thang để có thể bắc lại lên trời!
Trần Phóng dặn dò vị thúc thúc của đường đệ, Trần viên ngoại rất rõ ràng rằng trước là để cho nữ tử này nếm chút lợi ích, rồi từ từ dụ dỗ nàng, để nàng trở thành tai mắt đắc lực của Thái tử.
Nhưng hôm nay gặp mặt rồi Trần viên ngoại mới phát hiện ra vị phụ nhân này sinh ra đúng là vừa kiều diễm đoan trang, vừa mơn mởn như trái chín mùa hè, khiến người ta nhìn liền có chút thèm thuồng. Khó trách tên Tư Đồ Thịnh kia không ngại mặt mũi đồng liêu mà thu nhận phụ nhân bị ruồng bỏ này vào phủ.
Chỉ là đáng tiếc cho dung sắc như vậy nhưng lại không gặp được một mệnh cách tốt. Tư Đồ Thịnh kia cho dù có dây dưa với nàng thì cũng chỉ là chơi đùa thôi.
Một nam tử đứng đắn thì ai sẽ cưới một nữ tử đã tái giá rồi mà nghe nói còn không thể sinh nở được như này? Một nữ tử như vậy, ngay cả làm thiếp thất cũng không có cửa, nắm bắt trong lòng bàn tay còn không dễ dàng sao? Chẳng qua chỉ là cần có tiền và có thế, chung quy sẽ có một thứ nào đó có thể đè bẹp được nàng ta.
Nghĩ vậy, Trần viên ngoại liền tự tin mà chắn ngay trước cửa phòng, ông ta muốn nói lý lẽ với nữ tử này, bắt lấy bảy tấc (*) của nàng.
(*Trong văn hóa Trung Quốc, "bảy tấc" (khoảng 23 cm) là một khái niệm thường được dùng để chỉ điểm yếu hoặc chỗ hiểm của một người hoặc một sự vật. Nguồn gốc của cụm từ này xuất phát từ việc săn bắt rắn. Theo kinh nghiệm dân gian, "bảy tấc" là vị trí cách đầu rắn khoảng 23 cm, tương ứng với tim của rắn. Nếu nắm được vị trí này, người ta có thể khống chế con rắn dễ dàng.)
Củ khoai lang lùn này chặn cửa phòng lại khiến Sở Lâm Lang nhất thời cũng không bước ra được, nàng liền mỉm cười đứng nghe tên Trần viên ngoại kia tự giới thiệu mình.
Khi nghe nói ông ta nói rằng mình có một chắt tử làm Phó chỉ huy sứ ở Mã doanh, trong lòng Sở Lâm Lang cũng đã hiểu rõ được phần lớn - ồ, người này chính là thúc thúc đường đệ của tâm phúc Thái tử - Trần Phóng.
Trước kia nàng đã chính tai nghe thấy Trần Phóng uy hiếp Tư Đồ Thịnh trên phố như thế nào, hắn ta diễu võ giương oai với Tư Đồ Thịnh, đây không phải một kẻ dễ đối phó.
Tỷ phu nàng không rõ ngọn ngành nên vẫn nhiệt tình làm nóng bầu không khí, hắn mời Sở Lâm Lang qua phía đối diện bồi Trần viên ngoại uống một ly.
Hắn còn nói rằng Trần viên ngoại có một lô hàng muốn vận chuyển, nếu đội thuyền của Lâm Lang có thể giúp đỡ thì tiền vận chuyển ông ta cũng sẽ trả hậu hĩnh hơn những thương nhân khác.
Sở Lâm Lang nhìn tỷ phu mình mặt đầy hưng phấn, cảm thấy có mấy lời răn dạy vẫn nên phải nói rõ ràng, còn về việc một nhà đại tỷ có nghe hay không thì xem ở họ thôi.
Nhưng nàng cũng phải để cho tên Trần viên ngoại này biết, tiếp cận tỷ phu nàng để dò la nàng là mất nhiều hơn được, không có tác dụng gì với nàng đâu.
Vậy nên không đợi tỷ phu mình lải nhải xong, Sở Lâm Lang đã không khách khí mà cắt ngang, nàng mỉm cười hỏi Trần viên ngoại: "Đông gia khác tìm thuyền đều là chọn nơi có phí vận chuyển hợp lý. Vì sao Trần viên ngoại ngài lại làm ngược lại, thà tốn gấp đôi tiền bạc cũng muốn đáp lên con thuyền không rõ gốc rễ của ta?"
Tỷ phu nàng nghe xong liền ngượng ngùng nháy mắt ra hiệu với Sở Lâm Lang.
Trần viên ngoại là người hào phóng, thích kết giao nhiều bằng hữu nên mới không tính toán chút bạc vụn như vậy, nàng hỏi thế thật quá thất lễ rồi.
Sở Lâm Lang căn bản là không để cho tỷ phu nàng có cơ hội hòa hoãn, nghĩ đến điều vừa rồi nàng đã hỏi tỷ tỷ, nàng lại hỏi: "Ngài giúp tỷ phu ta thuê được lộ bài phương Bắc, để huynh ấy có thể ra phương Bắc buôn gạo. Nhưng ta nghe nói, chỉ riêng làm ra lộ bài phương Bắc thôi cũng đã cần năm trăm lạng bạc, hơn nữa thời hạn còn chỉ có hai năm. Nếu không phải là mua hàng hóa với số lượng lớn thì căn bản sẽ không thể gánh nổi vốn liếng này. Vậy nên phần lớn lộ bài được làm ra cũng là cho mấy nhà cùng thuê để san sẻ chi phí. Lộ bài này của ngài không thu tiền thuê, chỉ bảo tỷ phu ký một tờ giấy nợ rồi nói đợi huynh ấy kiếm được tiền thì lại đưa tiền thuê lộ bài cùng với lợi tức cho ngài, giá là hai trăm năm mươi lạng."
Nói đến đây, Sở Lâm Lang vẫy tay bảo Hạ Hà đưa bàn tính qua, ngón tay thon dài của nàng nhanh nhẹn lướt nhanh trên bàn tính: "Theo giá gạo bây giờ, lại trừ đi giá thành, mấy chiếc thuyền của tỷ phu ta chở hàng có hạn, một năm qua lại, trừ thời gian cấm thuyền vào mùa đông thì nhiều nhất là chở được năm lần, còn phải trong điều kiện thuận buồm xuôi gió, gạo không mối mọt. Ôi chao, hình như đợi đến khi lộ bài hết hạn cũng không thể thu hồi nổi chi phí thuê lộ bài... Trần viên ngoại, cho dù ngài có thích kết giao bằng hữu thì cũng không nên tính sai sổ sách như này chứ, vì một bằng hữu mới quen chưa đến mười ngày như tỷ phu ta mà chịu bỏ ra hai trăm năm mươi lạng bạc ư?"
Sổ sách này được tính toán rõ ràng và minh bạch, đây đâu phải là tài lộc trời cho? Rõ ràng là một canh bạc đánh cược cả gia tài!
Tỷ phu nàng cũng sững sờ. Lúc đầu hắn chỉ mừng như điên vì có thể thuê được lộ bài, hơn nữa Trần viên ngoại còn rất hào phóng, không bắt hắn trả trước tiền thuê, Trần viên ngoại còn nói rằng nếu có thể kéo Sở Lâm Lang cùng nhập hội thì sẽ có thể chia sẻ được thêm phần lớn chi phí, thậm chí còn không đến một trăm lạng bạc, lợi ích cỡ này đương nhiên khiến hắn vội vàng đáp ứng.
Nhưng nếu Sở Lâm Lang không nhập hội thì dù với mấy chiếc thuyền có trong tay hắn, không mười tám năm thì không chắc sẽ kiếm lại được!
Nụ cười trên mặt Trần viên ngoại cũng đã dần khó để duy trì. Ông ta giúp Thái tử chuyển hàng ra phương Bắc đều là hàng hóa với số lượng lớn mà thương nhân bình thường đều không bán được, lợi nhuận thu lại nhiều đến mức kinh người, đâu cần phải chia sẻ chi phí lộ bài với kẻ khác?
Mà lúc đầu việc ông ta có thể hào phóng cho ra lộ bài đương nhiên cũng là để gài bẫy nữ tử này và người nhà của nàng.
Chỉ cần nàng tham lam chuyện buôn bán phía phương Bắc, cũng muốn góp vốn thì ông ta sẽ có thể lừa nữ tử này và tỷ phu của nàng cùng ký khế ước thuê lộ bài.
Đợi thuyền chở hàng của họ khởi hành, tự nhiên sẽ có người sắp xếp cho thuyền họ gặp "tai nạn" giữa đường.
Đến lúc đó, Sở nương tử này vừa mất cả thuyền lẫn hàng, lại vô cớ vướng vô khoản nợ tiền thuê lộ bài, sẽ bị ông ta nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đừng nói là bắt nàng làm tai mắt cho Thái tử, cho dù có bắt tiểu nương tử này phải vào lầu xanh, cởi quần bán sắc thì nàng cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời.
Chắt nhi của ông ta, Trần Phóng rất thèm khát sắc đẹp của Sở Lâm Lang, nếu bắt chẹt được nàng thì ít nhiều gì cũng phải để hắn ta giải thèm một chút!
Nào ngờ Sở Lâm Lang này lại không cùng một đường với tên tỷ phu ngu xuẩn kia, đầu óc nàng ta thật nhanh nhạy, ngay lập tức đã bắt được điểm mấu chốt, hỏi đến mức khiến ông ta á khẩu không biết nói sao.
____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko