"Sao lại không cần? Cậu rất cần! Tôi đã liên hệ xong cả rồi, một lát nữa tôi sẽ gửi số của bác sĩ Phương cho cậu. Ở trong nước thì cũng phải chữa trị tốt, đừng để mọi thứ thành ra tệ hơn."
"Tôi…" Quý Hồi định nói gì đó nhưng bị ngắt lời.
"Quý Hồi, hãy thử một lần đi, được không?"
Ngón tay Quý Hồi dần siết chặt lấy điện thoại. Cậu nói khẽ, giọng như nghẹn lại:
"Tôi chỉ cảm thấy… không đáng để anh phải làm nhiều thế này vì tôi."
Rốt cuộc… cậu sắp c.h.ế.t rồi.
“Cái gì mà có đáng hay không? Tôi chỉ muốn tốt cho cậu, chuyện này thì liên quan gì đến việc có đáng hay không?” Giọng nói bên kia điện thoại vừa sốt sắng vừa pha chút trách móc. “Quý Hồi? Cậu có nghe không? Hay lại ngủ mất rồi? Cậu giờ còn ngủ còn sâu hơn cả tôi nữa đấy.”
“Tôi đã hẹn cho cậu 10 giờ sáng mai. Không cần đăng ký, cứ đến thẳng phòng khám của bác sĩ Phương là được.”
Đến nước này, Quý Hồi không còn cách nào từ chối sự chân thành ấy. Cậu khẽ đáp:
“Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh, Ý Bội. Lại làm phiền anh nhiều quá.”
Sau khi ngắt máy, Quý Hồi nằm yên một lúc trước khi chậm rãi ngồi dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rèm cửa không kéo, bầu trời bên ngoài loang lổ những đám mây màu xanh và cam nhạt, trông như nét vẽ nguệch ngoạc trên một bức tranh sơn dầu.
---
“Ong… Ong…”
Tiếng rung của điện thoại kéo Quý Hồi khỏi dòng suy nghĩ. Cậu cầm lên, mở tin nhắn.
[Ý Bội: Bệnh viện Nhân dân thành phố Chu Thành, tầng 7, rẽ phải, phòng số 3.]
[Ý Bội: Đây là số điện thoại của bác sĩ Phương.]
Quý Hồi định trả lời “Cảm ơn.” nhưng ánh mắt cậu dừng lại trên màn hình. Dưới tên Ý Bội, dòng chữ “Đang nhập tin nhắn” hiện lên.
Quý Hồi dừng tay, quyết định chờ tin nhắn tiếp theo. Một đoạn văn dài, chiếm gần hết màn hình, hiện ra.
[Ý Bội: Quý Hồi, xin lỗi vì tôi đã tự quyết định thay cậu mà không hỏi trước. Tôi tự tiện liên hệ bác sĩ rồi còn viện cớ “vì muốn tốt cho cậu.” Điều đó quả thật giống như một kiểu áp đặt. Tôi thừa nhận, tôi có tư tâm của riêng mình. Cậu là người đầu tiên tôi cứu trợ khi tham gia tổ chức này, với tôi, cậu thực sự đặc biệt, ý nghĩa hơn rất nhiều so với những gì tôi có thể diễn tả. Tôi chỉ mong cậu có thể khỏe lại, để giúp tôi hoàn thiện lý tưởng về sự hoàn hảo mà tôi luôn theo đuổi. Có lẽ cậu là một Sư Tử sẽ không hiểu nổi suy nghĩ của tôi, một Xử Nữ, đôi khi, ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu được mình nữa.]
Quý Hồi khẽ nhắm mắt, cậu hiểu chứ.
Cảnh Việt, người mà cậu từng quen, cũng là một Xử Nữ. Anh ấy có thể ở trong phòng thí nghiệm cả đêm, lặp đi lặp lại những thí nghiệm giống nhau, chỉ để tìm ra con số hoàn hảo nhất.
Cảnh Việt yêu thích sự hoàn mỹ.
Còn cậu, thậm chí đến một con người “toàn vẹn” cũng chẳng được.
[Quý Hồi: Ý Bội, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi. Tôi không biết phải đáp lại thế nào, nhưng nếu sau này anh gặp khó khăn, nhất định hãy nói cho tôi biết.]
Xanh Xao
Trong cuộc đời này, cậu đã nợ quá nhiều người. Khi cậu rơi xuống vực thẳm, mỗi người xuất hiện, mỗi ánh nhìn thiện ý, mỗi sự giúp đỡ nhỏ bé, đều trở thành món nợ khắc sâu trong lòng Quý Hồi. Không ai có thể kéo cậu lên khỏi vực thẳm, nhưng tất cả những điều đó giống như những tảng đá, đè nặng trên vai cậu, khiến cậu càng thêm kiệt quệ.
[Ý Bội: Tôi không cần cậu báo đáp. Tôi cũng chẳng thiếu tiền, nếu không thì đã chẳng tham gia tổ chức phi lợi nhuận này. Cả đời này, ai chẳng nợ một vài người, cũng bị người khác nợ vài lần? Đừng nghĩ nhiều quá.]
[Ý Bội: Chờ ngày mai thấy cậu tốt hơn! Cố lên, Tiểu Sư Tử!]
Quý Hồi khẽ cười, nhấn “Thích” vào tin nhắn.
[Quý Hồi: Cảm ơn.]
Chào Ý Bội xong, Quý Hồi lại ngồi một lúc nhìn bầu trời. Mãi đến khi mặt trời lặn, bóng tối len qua khung cửa sổ tràn vào căn phòng, cậu mới đứng dậy.
Trong tủ lạnh, hộp phở xào tôm đã cứng lại sau nhiều giờ để lạnh. Những sợi phở dính chặt với nhau, như một khối đặc quánh, khó mà gắp được.
Quý Hồi nếm thử một miếng. Ngoài vị lạnh lẽo và mùi ẩm mốc thoang thoảng, tất cả vẫn ổn.