Hành lang ướt nhẹp, dấu chân bùn lấm lem khắp nơi. Quý Hồi men theo tường, bước nhanh về phòng mình.
Cửa phòng vẫn đóng chặt, y như khi cậu rời đi. Cậu lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh chụp trước lúc đi, phóng to từng chi tiết, đối chiếu kỹ lưỡng từng đường nét: khung cửa, tay nắm, chốt cửa, và cả từng viên gạch.
Như một nghi thức quen thuộc, khi chắc chắn không có gì bất thường, cậu mới mở khóa vào phòng.
Quý Hồi khóa trái cửa, đứng yên lặng ở lối vào, mắt dán chặt vào bức tranh lộ tuyến thoát hiểm dán trên cửa. Trong đầu cậu vang vọng câu hỏi của Tiết Việt:
“Mẹ em nói thầy nghỉ việc là để ra nước ngoài tìm người thân.”
Xanh Xao
Đúng là cậu đã tìm được. Nhưng kết quả thì chẳng giống như những gì cậu từng hy vọng.
Món phở xào tôm trên bàn vẫn còn ấm. Quý Hồi mở ra, ăn một miếng, nhưng bất ngờ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, ghê tởm đến mức không thể nuốt nổi. Cậu cố gắng nhai thêm vài lần, miễn cưỡng nuốt xuống, rồi đóng nắp hộp cất vào tủ lạnh.
Quý Hồi xoay người, ngã xuống giường. Chân giả còn chưa kịp tháo, cậu đã thiếp đi trong mệt mỏi.
---
Mẹ Quý Hồi rời bỏ cậu ngay sau khi sinh. Người cha không học vấn, không nghề nghiệp, lại qua đời vì bạo bệnh khi cậu còn học tiểu học.
Lúc đó, ở Chu Thành có rất nhiều tổ chức phúc lợi hỗ trợ trẻ vị thành niên. Nhờ học bổng cho học sinh giỏi, Quý Hồi đã vượt qua những năm tháng ấy, thi đỗ một trường đại học danh tiếng.
Vào đại học, cậu làm gia sư cho Tiết Việt để tạm thoát khỏi cuộc sống túng thiếu.
Cậu từng nghĩ mình có thể dành dụm đủ tiền, rồi sau đó tốt nghiệp sẽ tìm một công việc ổn định, bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng năm thứ hai đại học, một bức thư lạ bất ngờ được gửi tới từ một nơi xa lạ. Không có bất kỳ lời lẽ nào, chỉ kèm theo một thông báo chuyển tiền và địa chỉ ở Úc.
Người gửi tiền là một phụ nữ tên Tô Nhuận Thanh – một Omega.
Cái tên này, Quý Hồi đã nghe thấy rất nhiều lần từ miệng người cha say xỉn của mình. Mỗi lần say, ông ta lại cầm bức ảnh mờ nhòe duy nhất trong nhà, mắng nhiếc cả đêm. Người phụ nữ trong bức ảnh đó chính là mẹ cậu.
Nhìn tờ giấy báo chuyển tiền mỏng dính, một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu Quý Hồi: Mình phải đến Úc.
Ý nghĩ ấy trở thành một nỗi ám ảnh, bén rễ sâu trong lòng. Quý Hồi muốn tìm người phụ nữ đã bỏ rơi mình 18 năm trước, muốn hỏi bà vì sao lại rời đi như thế.
Nhưng ngay khi mọi thứ chỉ vừa bắt đầu, cậu đã bị từ chối visa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không còn cách nào khác, Quý Hồi tìm đến một công ty làm dịch vụ, nhưng họ chỉ lắc đầu sau khi xem hồ sơ.
“Hồ sơ của cậu khó lắm, không có tài sản, không có khoản tiết kiệm, sẽ bị đánh giá là không có ràng buộc ở trong nước. Xác suất được duyệt là 1%.”
Quý Hồi mờ mịt hỏi: “1% ấy thì phải làm thế nào?”
Người nhân viên đẩy gọng kính, bất đắc dĩ đáp:
“Tôi khuyên cậu nên đi du học trước, nhưng để làm được thì cậu phải chuẩn bị một khoản tiết kiệm lớn để chứng minh tài chính, thường là…”
Anh ta chậm rãi nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Quý Hồi:
“Khoảng 30 vạn.”
30 vạn, với Quý Hồi hiện tại mà nói, như một con số trên trời.
"Đương nhiên, còn một cách khác." nhân viên tư vấn tiếp tục: "chẳng hạn như phát minh sáng chế, đăng bài trên các tạp chí quốc tế, hoặc tham gia vào các dự án nghiên cứu trọng điểm toàn cầu. Nhưng đó là việc rất khó, xác suất thành công chỉ là một phần nghìn, thậm chí một phần vạn."
Các dự án nghiên cứu trọng điểm toàn cầu…
Đại học Chu Thành không hề có những dự án như thế.
Quý Hồi cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc quần jean cũ kỹ, bạc màu vì giặt quá nhiều, trên đó đã có vài vết rách. Những vết rách này gợi lên hình ảnh về cuộc đời cậu, gồ ghề, khấp khểnh, không biết bắt đầu từ đâu và cũng chẳng biết sẽ đi về đâu.
Quý Hồi ngồi im một lúc, rồi ngẩng đầu lên, nở nụ cười gượng gạo:
"Vâng, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh."
Ngày hôm đó nắng gay gắt. Khi bước ra khỏi văn phòng, ánh mặt trời đổ xuống người cậu, chỉ vài phút mà lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Tai cậu vẫn ong ong những tiếng rít, lâu lắm mới dịu lại. Điện thoại trong túi rung liên hồi, là bạn cùng phòng nhắn tin nhờ Quý Hồi mua cơm hộ.
---
"Ong… Ong…"
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Quý Hồi từ từ mở mắt. Cậu cứ nghĩ mình còn đang mơ, nằm yên lặng chờ đợi một hồi lâu, mới nhận ra âm thanh ấy phát ra ngay bên tai.
Cậu nhặt chiếc điện thoại lên. Khi nhìn thấy tên người gọi, ngón tay định nhấn nút nghe chợt khựng lại.
Chỉ vì giây phút chần chừ ấy mà cuộc gọi ngắt. Màn hình hiển thị ba tin nhắn chưa đọc từ cùng một người gửi. Chưa kịp phản ứng, điện thoại lại rung lên.