Nhớ lại hành lang ẩm ướt của căn chung cư mình thuê, cùng với cánh cửa tồi tàn dễ dàng mở ra dù không cần chìa khóa, khóe miệng Quý Hồi khẽ giật, bàn tay bỗng siết chặt: "Đúng vậy, tôi sống một mình."
Cảm nhận được sự căng thẳng từ bàn tay Quý Hồi, Phương Thanh Vũ chỉ khẽ nắm hờ rồi lập tức buông ra.
"Hiện tại cậu đang thiếu cảm giác an toàn, sống một mình chỉ khiến cậu chìm đắm trong không gian đóng kín ấy. Những hình ảnh về quá khứ và những nỗi sợ sẽ cứ thế lặp đi lặp lại, rồi phóng đại mãi trong đầu cậu."
Những lời nói của Phương Thanh Vũ khiến suy nghĩ của Quý Hồi lan man. Cậu nhớ đến vết sẹo sau cổ, đôi chân khuyết tật, cánh cửa yếu ớt dễ bị phá, hay cả căn phòng trống rỗng đầy lạnh lẽo. Nhưng cuối cùng, chẳng có ai mang lại cảm giác an toàn mà cậu hằng mong muốn.
Phương Thanh Vũ cuối cùng đưa ra lời khuyên: "Hãy thử giao lưu với người khác nhiều hơn. Liên lạc lại với bạn bè cũ, tham gia các buổi tụ họp. Đi ra ngoài, ngắm nhìn cảnh vật cũng là cách hữu ích để hỗ trợ việc điều trị."
Quý Hồi không muốn tiếp tục chủ đề "tôi không có bạn bè" nên chỉ gật đầu cho qua: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn." Phương Thanh Vũ tiễn Quý Hồi ra cửa, giúp cậu gọi thang máy. "Nếu cần gì, cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."
Rời khỏi bệnh viện, bầu trời lại đổ cơn mưa nhỏ. Quý Hồi đã xem dự báo thời tiết từ trước nên trong túi có sẵn một cây dù. Cậu mở dù ra, vừa cất điện thoại vào túi thì cảm nhận được vài rung động bên đùi.
Quý Hồi đoán Ý Bội đang nhắn tin hỏi kết quả buổi khám, nhưng hiện tại cậu không muốn trả lời nên tạm thời bỏ qua. Bước ra ven đường, vẫy tay gọi một chiếc taxi.
"Chung cư làng Đại học, cảm ơn."
Xe vừa rẽ qua một ngã tư, không gian yên lặng trong xe bỗng bị phá vỡ bởi tiếng rung "ong ong" của điện thoại.
Tài xế liếc mắt nhìn qua, nhắc nhở: "Đồng chí, điện thoại của cậu kêu kìa."
Quý Hồi nghe vậy đành rút điện thoại ra.
Người gọi đến không phải Ý Bội mà là một số lạ ở khu vực Chu Thành.
"Điện thoại quấy rầy à?" Tài xế taxi nhiệt tình nói: "Cậu thử xem dưới số đó có ghi 'điện thoại quấy rầy' không? Nếu có thì cứ tắt máy đi."
Quý Hồi nhìn màn hình, chẳng thấy dấu hiệu gì như thế.
"Chắc không phải đâu."
Tài xế vẫn tiếp tục lải nhải: "Mấy cái số này toàn là gọi mua bảo hiểm hoặc mời chào mua nhà, trước đây tôi cũng bị rồi…"
Cái tên này, chỉ là một cái tên giả mà Quý Hồi dùng khi cần, nhưng cậu nhanh chóng đáp lại, chỉnh người ngồi thẳng dậy, tay nắm chặt tấm lưới phía trước ghế. "Vâng, tôi đây."
"Chào cậu, Lý tiên sinh, hôm nay chúng tôi liên hệ để trao đổi về việc tham gia chương trình thí nghiệm lâm sàng. Cậu còn nhớ đã từng điền đơn xin tham gia nghiên cứu cấy ghép tuyến nhân tạo không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tôi nhớ." Quý Hồi cẩn thận hỏi: "Vậy nghĩa là, tôi được chọn rồi sao?"
"Hiện tại vẫn chưa thể xác định, quy trình của chúng tôi khá phức tạp, cần thông báo rõ về phương pháp thực hiện và các nguy cơ tiềm ẩn. Ngoài ra, tình nguyện viên phải qua kiểm tra sức khỏe, nếu đáp ứng đầy đủ yêu cầu, cậu mới chính thức được chọn."
Nghe đến cụm từ "kiểm tra sức khỏe" Quý Hồi có chút lo lắng. "Người khuyết tật có được tham gia không?"
Đầu dây bên kia ngừng lại một lát, sau đó vang lên tiếng lật giấy vội vàng.
Không tìm thấy thông tin gì về tình trạng "khuyết tật" trong hồ sơ, người gọi hỏi lại lễ phép: "Xin hỏi, cậu bị khuyết tật ở phần nào?"
Quý Hồi đáp: "Tôi bị mất hai chân."
Ánh mắt tài xế taxi, phản chiếu qua gương chiếu hậu, dừng lại ở đầu gối của Quý Hồi, tràn đầy ngạc nhiên.
Đầu dây bên kia cũng im lặng một lúc lâu.
"Xin hỏi, mất chân trái hay chân phải?"
Quý Hồi bình tĩnh trả lời: "Cả hai."
"A…" Đối phương có chút lúng túng. "Trong trường hợp này, chúng tôi cần gặp mặt để đánh giá cụ thể hơn. Cậu có rảnh vào ngày mai không? Chúng ta có thể hẹn gặp."
"Tôi rảnh." Quý Hồi nhanh chóng đồng ý. "Thời gian và địa điểm cứ để bên anh quyết định, tôi sẽ đến đúng giờ."
Xanh Xao
"Được, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu sau."
"Khoan đã!" Trước khi cuộc gọi kết thúc, Quý Hồi vội hỏi: "Xin hỏi, anh họ gì? Có phải thuộc nhóm nghiên cứu Chu Thành không?"
"Không, không phải. Tôi tên Tùng Hâm, thuộc Ủy ban Đạo đức. Chúng tôi là đơn vị phụ trách lựa chọn và bảo vệ quyền lợi của tình nguyện viên trong dự án cấy ghép tuyến nhân tạo."
Quý Hồi thở phào. "Cảm ơn anh, Tùng tiên sinh."
Ủy ban Đạo đức là một tổ chức độc lập, chịu trách nhiệm kiểm tra quy trình và bảo vệ quyền lợi của người tham gia thí nghiệm. Điều này đồng nghĩa với việc Quý Hồi có thể yêu cầu giữ bí mật thông tin cá nhân, không để Cảnh Việt biết.
Cuộc gọi vừa kết thúc, ánh mắt tài xế taxi đã chuyển từ ngạc nhiên sang thương hại.
Quý Hồi rất quen với loại ánh nhìn này – không chỉ là thương cảm mà còn kèm theo sự tò mò và suy đoán về những điều cậu đã trải qua.
Cậu cúi đầu, tránh ánh nhìn ấy, tập trung vào màn hình điện thoại, chờ đợi tin nhắn.
"Ong ——"
[Quán cà phê Soul-Soul, trung tâm thành phố. Gặp lúc 3 giờ chiều.]