Tuyến Thể Ngủ Say

Chương 13



Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của "Lý Cường" Tùng Hâm lập tức gọi điện thoại cho người khác.

"Giáo sư Cảnh."

"Xin chào." giọng nói trầm thấp vang lên, thoáng chút mỏi mệt.

Cảnh Việt vừa rời khỏi viện nghiên cứu, những cuộc gọi thúc giục liên tiếp từ mẹ Đàm khiến hắn bực bội, phải tạm ngưng công việc để nghe điện thoại.

"Chuyện là thế này, người tình nguyện tên Lý Cường mà anh đề cập lần trước, hôm nay tôi mới biết anh ta bị khuyết tật ở cả hai chân. Điều này có ảnh hưởng gì không?"

"Ảnh hưởng không lớn, nhưng với những tình nguyện viên như thế, cần đặc biệt chú ý đến trạng thái tâm lý. Có nhiều trường hợp trong quá trình thí nghiệm, tình nguyện viên từ chối tiếp tục điều trị giữa chừng, điều đó gây không ít trở ngại."

Cảnh Việt đã chuẩn bị cho dự án này rất nhiều năm. Hắn không muốn nó thất bại chỉ vì sự đổi ý bất ngờ của một người.

"Hiểu rồi, xin anh cứ yên tâm, tôi sẽ lưu ý."

"Nhờ cậu cả."

Vừa dứt cuộc gọi, mẹ Đàm lập tức nhắn tin tới.

[Mẹ: Con đừng làm khó mẹ được không? Thích hợp hay không thì gặp mặt mới biết. Mẹ đã hẹn với dì Duy rồi, tại quán cà phê Soul-Soul. Đừng có thả người ta leo cây, mẹ mất mặt lắm!]

Trước khi đến buổi hẹn, Quý Hồi đã về phòng thay đổi trang phục. Bộ vest đen làm cậu trông trưởng thành hơn vài tuổi, đồng thời cũng tăng thêm phần chững chạc.

Cậu đến quán cà phê trước giờ hẹn nửa tiếng. Không lâu sau, từ xa đã có người vẫy tay về phía cậu.

"Anh là Lý Cường phải không?"

Bất ngờ vì đối phương cũng đến sớm, Quý Hồi mất vài giây phản ứng, rồi nhanh chóng đứng dậy. "Đúng vậy, chào anh."

Người đàn ông tên Tùng Hâm tiến lại gần, ánh mắt liếc qua dưới bàn một cách tò mò. "Anh Lý đi một mình à?"

"Đúng vậy." Quý Hồi giải thích: "Tôi dùng chân giả, đi lại khá bình thường."

"À, thế thì không ảnh hưởng gì." Tùng Hâm ngồi xuống, mở cặp lấy ra một chồng văn kiện dày cộp. "Tôi sắp có cuộc họp, nên chúng ta vào thẳng vấn đề luôn nhé."

Quý Hồi ngồi ngay ngắn. "Được."

Văn kiện được chia thành ba phần, từng phần lần lượt được đặt trước mặt Quý Hồi. "Đây là bản kế hoạch thí nghiệm, đánh giá rủi ro, và phiếu chấp thuận của tình nguyện viên, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho anh."

"Không cần đâu." Quý Hồi bỏ qua hai phần đầu, lấy ngay phiếu chấp thuận định ký tên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Khoan đã!" Tùng Hâm nhanh tay giữ chặt văn kiện, che phần ký tên lại.

Quý Hồi ngạc nhiên nhìn anh ta.

Xanh Xao

Tùng Hâm cũng tỏ vẻ khó hiểu. "Anh Lý, để tôi giải thích trước về quy trình thí nghiệm và các rủi ro đã, ký tên không cần vội."

Quý Hồi lắc đầu. "Không sao, tôi không để ý, chỉ cần xác nhận rằng việc tôi bị khuyết tật không ảnh hưởng đến thí nghiệm, tôi sẽ ký ngay."

Cậu kéo tờ phiếu chấp thuận lại, không chút do dự.

Tùng Hâm nhìn Quý Hồi với vẻ bất lực. "Anh Lý, tôi hiểu cảm giác của anh, bệnh liên quan đến tuyến thể gây tổn hại rất lớn đến thể chất và tinh thần, anh muốn thoát khỏi tình trạng này và trở lại cuộc sống bình thường, nhưng anh đã nghĩ đến chưa, việc cấy ghép tuyến nhân tạo rất nguy hiểm."

Nói rồi, anh mở bảng đánh giá rủi ro, chỉ vào dòng đầu tiên. "Nếu tuyến nhân tạo được cung cấp từ phòng thí nghiệm gặp vấn đề, phản ứng đào thải nghiêm trọng có thể đe dọa đến tính mạng của anh."

Quý Hồi nhìn xuống. Dòng đầu tiên in đậm: Tử vong của tình nguyện viên.

Tùng Hâm tiếp tục, ngón tay trượt xuống dòng thứ hai. "Và đây, một khi tuyến cũ bị loại bỏ, nó sẽ hoàn toàn hỏng hóc, không thể cấy ghép lại."

Bảng đánh giá rủi ro liệt kê vài chục mục nguy hiểm. Nhưng Quý Hồi chỉ lướt qua, chẳng mấy bận tâm. Điều duy nhất cậu quan tâm là liệu thí nghiệm của Cảnh Việt có thành công hay không.

Tùng Hâm đề nghị: "Hay là tôi giải thích toàn bộ quy trình thí nghiệm trước, rồi chúng ta nói đến việc ký phiếu chấp thuận sau?"

Quý Hồi chỉ hỏi lại một câu: "Chắc hẳn có rất nhiều người tình nguyện tham gia dự án này, họ đều sẵn sàng ký tên à?"

"À…" Tùng Hâm lúng túng, chưa kịp trả lời thì nhân viên phục vụ xuất hiện, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Xin chào hai anh, hai anh có muốn gọi gì không?"

Tùng Hâm thở phào nhẹ nhõm. "Cho tôi một ly Americano." Rồi quay sang Quý Hồi. "Anh muốn uống gì?"

Quý Hồi gật đầu, gọi theo một ly Americano.

Khi cà phê được mang đến, Tùng Hâm nhấp một ngụm. Vị chua nhẹ của cà phê trượt qua cổ họng khiến anh cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Quý Hồi không uống cà phê, mà suy nghĩ kỹ cách diễn đạt, rồi chủ động mở lời:

"Thật ra, tôi đã tìm hiểu về dự án này từ lâu."

Từ rất lâu trước đây, khi nhân tạo tuyến thể chỉ là một ý tưởng sơ khai, cậu đã thấy nó xuất hiện trên tài liệu của Cảnh Việt.

Khi nhắc đến lĩnh vực chuyên môn, Quý Hồi ngay lập tức thay đổi vẻ ngoài ôn hòa ban nãy, trở nên tự tin và điềm tĩnh. Cậu nói:

"50 năm trước, chúng ta đã phát triển kỹ thuật cấy ghép nhân tạo cho các bộ phận sinh học. Nhưng do hệ thần kinh quá phức tạp và đặc thù, hiện tại chỉ có tuyến thể và não bộ là chưa thể phục hồi hoàn toàn."