Tuyết Lạc Biên Quan

Chương 1



Phụ thân ta - Tạ Trung Khuê, là Phiêu Kỵ Đại tướng quân, quanh năm trấn thủ biên cương.

Thế nhưng tháng trước, chiến báo từ tiền tuyến truyền về, nói rằng quân địch đang xâm lấn biên quan.

Khi Tạ lão Tướng quân dẫn binh phản kích thì lại bất ngờ thông đồng với địch, khiến đại quân trúng phục kích.

Ba vạn tướng sĩ m.á.u nhuộm sa trường.

Phụ thân ta chỉ còn nửa cái mạng, được Trình Tiêu liều c.h.ế.t cõng về.

Thương thế chưa kịp lành, người đã bị gán tội phản quốc, phụ thân và đại ca ta bị áp giải về đại lao ở kinh thành.

Lòng ta như lửa đốt.

Tạ gia ta một nhà trung liệt, từ thời tổ phụ đã trấn giữ biên cương, đổ m.á.u sa trường.

Ta không tin người phụ thân chính trực, liêm khiết của ta lại có thể làm ra chuyện thông đồng với địch quốc.

Nhất định là có kẻ hãm hại.

Ta muốn cầu xin Hoàng thượng khai ân, vì công lao và sự trung thành của Tạ gia mà tha cho phụ thân ta một mạng.

Thế nhưng, bốn ngày nữa là đến kỳ hạn hành hình, ta vẫn chưa được diện thánh.

Ta quỳ bên ngoài Dưỡng Tâm điện.

Dâng tấu thỉnh cầu bệ hạ điều tra rõ kẻ đã vu oan cho phụ thân ta, cứu lấy người.

Lý công công nhìn ta quỳ dưới bậc thềm, trong mắt lộ vẻ thương xót.

Nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa mà kiên quyết:

“Về đi thôi, Tạ Chiêu nghi. Hoàng thượng không muốn gặp người.”

Ta không đi, vẫn quỳ ở đó.

Sinh mạng của phụ thân chỉ còn trong gang tấc, ta nhất định phải gặp được Hoàng thượng.

Một bóng người phủ xuống.

“A, đây chẳng phải là Tạ Chiêu nghi sao? Vẫn còn quỳ ở đây à?”

Giọng nói âm trầm vang lên trên đỉnh đầu ta.

Ninh Như Ngọc lướt qua bên cạnh, dường như vô tình mà hất vào người ta một cái, khiến cả thân người vốn đã tê dại vì quỳ quá lâu của ta lảo đảo ngã ngồi xuống đất.

Nàng ta cười lạnh, ánh mắt độc ác, gằn giọng chế giễu:

“Con gái của nghịch thần còn vọng tưởng Hoàng thượng khai ân sao?”

“Nằm mơ đi! Không tru di cửu tộc nhà ngươi đã là khoan dung lắm rồi!”

Dứt lời, nàng ta nhấc váy, thảnh thơi bước vào Dưỡng Tâm điện.

Không bao lâu sau, bên trong truyền ra tiếng cười đùa vui vẻ.

Ta cắn răng, dùng tay bóp mạnh đôi chân đã tê cứng của mình, gắng gượng quỳ lại xuống đất.

Gió nổi lên.

Làn gió lạnh lẽo quét qua làm rối mái tóc ta, từng cơn gió như lưỡi d.a.o sắc, cứa vào mặt đau rát.

Qua giờ Ngọ, bầu trời bỗng chốc tối sầm, sấm sét đùng đoàng như thể ông trời bị xé ra một khe nứt lớn.

Cơn mưa như trút nước đổ xuống dữ dội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mà ta vẫn quỳ.

Mấy ngày chưa ăn một hạt cơm, cơ thể ta nhẹ bẫng như thể gió có thể cuốn đi bất cứ lúc nào.

Trên mặt, chẳng rõ là nước mưa hay nước mắt.

“Nàng ta vẫn chưa đi sao?”

Triệu Diên Tranh dời mắt khỏi chồng tấu chương, lạnh nhạt hỏi Lý công công đứng bên cạnh.

“Hồi Hoàng thượng, Tạ Chiêu nghi đã rời đi rồi.”

Lý công công cẩn trọng quan sát sắc mặt Hoàng đế, dè dặt đáp lời.

Triệu Diên Tranh vừa buông lỏng một hơi, liền nghe thấy giọng nói tiếp theo của Lý công công:

“Nhưng vừa rồi, Tạ Chiêu nghi đã ngất xỉu. Nô tài sai người đưa nàng ta về rồi.”

“Bịch!”

Tấu chương trên án bị ném mạnh xuống đất.

Triệu Diên Tranh cau chặt mày, cầm lại bút.

Thế nhưng, rốt cuộc lại chẳng viết nổi một chữ nào.

Đêm trước ngày hành hình của Tạ Trung Khuê, Triệu Diên Tranh lệnh cho Lý công công lén đưa ông ta đến Dưỡng Tâm điện

Vài ngày không gặp, Tạ Trung Khuê đã gầy đi trông thấy.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tấm lưng thẳng tấp ngày nào nay đã hơi còng xuống, chẳng còn chút uy phong lẫm liệt của vị Phiêu Kỵ Đại Tướng quân năm xưa.

Triệu Diên Tranh thoáng cảm thấy cay đắng trong lòng, phất tay bảo Lý công công rót rượu.

“Hối hận chưa? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.”

Hắn nhìn gương mặt tiều tụy của Tạ Trung Khuê, giọng bình thản hỏi.

Tạ Trung Khuê nâng chén, uống một hơi cạn sạch, ánh mắt sắc bén liếc qua hắn:

“Đến nước này rồi, còn nói những lời ấy thì có ý nghĩa gì?”

“Nhưng trẫm hối hận rồi.”

Triệu Diên Tranh cụp mắt xuống:

“Nàng vẫn y như thuở nhỏ, ta không muốn buông tay nữa.”

Tạ Trung Khuê biến sắc, đập mạnh tay hất văng chén rượu của hắn:

“Chó chết! Triệu lão tam, ngươi dám!”

“Dám to gan cãi lại trẫm?”

Triệu Diên Tranh trừng mắt, đôi con ngươi đỏ ngầu, mạnh mẽ đứng bật dậy.

Tạ Trung Khuê thoáng khựng lại, rồi lập tức quỳ xuống.

“Hoàng thượng, vi thần không dám.”

“Chỉ cầu Hoàng thượng giữ lời hứa, tha cho Quân nhi một con đường sống.”

Ông ta dừng lại giây lát, giọng trầm xuống, nói ra từng chữ một cách khó khăn:

“Đây là thỏa thuận của chúng ta. Tạ gia ta đời đời trung liệt, một lòng bảo vệ giang sơn này. Hiện tại, ta đã dùng chính mạng sống của mình để đánh đổi, Hoàng thượng không thể nuốt lời.”