Lồng n.g.ự.c như nghẹn lại, Triệu Diên Tranh nhắm mắt, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh cô gái ấy.
Ngày ngày hắn đều khắc khoải nhớ nàng, nhưng vẫn luôn ép mình phải giữ khoảng cách.
Không phải là để giữ lời hứa năm xưa hay sao?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt hắn bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Đúng vậy, hắn không thể thất tín.
Tạ Trung Khuê đã vì hắn mà dốc cả mạng sống, vậy mà hắn còn muốn nuốt lời, còn dám mơ tưởng đến nữ nhi duy nhất của ông ấy sao?
Như vậy, hắn còn xứng đáng là con người ư?
Năm đó, Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử cấu kết với ngoại thích, dồn hắn vào đường cùng. Chính Tạ gia đã dốc hết binh lực, tài lực, bất chấp tất cả để bảo vệ hắn, giúp hắn bước lên ngôi vị chí tôn.
Hắn không thể phụ lòng trung nghĩa ấy.
Rồi sau đó, thiên tai liên miên mấy năm liền, dân chúng lầm than.
Lại thêm địch quốc xâm lấn, chiến loạn không ngừng, quân lương ngày càng hao hụt, quốc khố sớm đã trống rỗng.
Thế lực cũ ngày trước cũng thừa cơ trỗi dậy, dã tâm âm ỉ, mưu đồ soán quyền.
Lại bộ Thượng thư liên kết cùng Hộ bộ, ngấm ngầm cấu kết với những cựu thần còn sót lại, từng bước từng bước làm suy yếu thực quyền trong tay hắn.
Hoàng quyền lay lắt như ngọn đèn trước gió, hắn đã không còn đường lui.
Bất đắc dĩ, hắn mới phải dốc hết canh bạc này.
Triệu Diên Tranh đứng dậy, đỡ Tạ Trung Khuê lên, tự tay rót đầy chén rượu cho ông, rồi nâng chén uống cạn trước.
“Hồi nàng một tuổi, ta từng bế nàng trong phủ của huynh, nàng còn túm lấy râu dưới cằm ta mà giật.”
Triệu Diên Tranh khẽ cười khổ.
“Nha đầu thối ấy còn tè một bãi lên người ta. Đến tận bây giờ, ta vẫn còn nhớ mùi của nàng.”
Hắn không xưng trẫm.
Giữa hắn và Tạ Trung Khuê, lúc này không có quân thần, chỉ có huynh đệ.
Tạ Trung Khuê cũng chìm vào hồi ức xa xăm.
“Đúng vậy, hồi nhỏ, Quân nhi còn từng bò lên lưng đệ nữa. Con bé biết cưỡi ngựa b.ắ.n tên cũng là do đệ dạy.”
Nghe vậy, Triệu Diên Tranh cay đắng nhìn ông, trong mắt thoáng ánh lên một tia ướt át.
Từ nay về sau, hắn sẽ không còn một đại tướng trung thành như Tạ Trung Khuê nữa.
“Không sao cả,” Tạ Trung Khuê như thể đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
“Ta còn ba đứa con trai, chúng vẫn có thể vì đệ mà tận trung.”
Hai người cứ thế uống rượu suốt cả đêm, bốn hũ lớn cạn sạch.
Đến sáng sớm, Tạ Trung Khuê bị áp giải đến pháp trường.
Thời gian đã đến, Triệu Diên Tranh không thể ngăn được nước mắt.
Qua từng lớp tấu chương trước mặt, hắn như thể tận mắt nhìn thấy đầu Tạ Trung Khuê rơi xuống.
Hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Là Hoàng đế đứng trên vạn người.
Vậy mà lại chính tay đưa người huynh đệ từng kề vai chiến đấu lên đoạn đầu đài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau này, nếu Quân nhi biết chuyện, nàng có hận hắn không?
…
Hoàng thượng từ đầu đến cuối chưa từng gặp ta.
Trước khi lão Tướng quân Tạ Trung Khuê bị hành hình, ta đến gặp ông lần cuối.
Ông bị trói chặt vào một cây cột gỗ. Khuôn mặt gầy guộc, bình thản không chút gợn sóng, dường như đã sớm chuẩn bị sẵn cái c.h.ế.t cho mình.
Chỉ là, khi nhìn thấy ta, đáy mắt ông chợt lóe lên một tia d.a.o động, tựa hồ ẩn chứa nỗi niềm khó nói.
Đôi môi khẽ động đậy, như thể đang nói:
“Sống… phải sống thật tốt.”
Nhưng ta không nghe thấy thanh âm của ông.
Nước mắt làm mờ đôi mắt ta.
Như thể có một lưỡi kiếm sắc bén xuyên thẳng vào tim.
Máu chảy đầm đìa.
Đêm đó, ta lên cơn sốt cao.
Ngự y trong Thái y viện đến bắt mạch, chỉ nói rằng ta vì bi phẫn quá độ, mấy ngày nay không ăn không uống, lại dầm mưa lạnh, khiến thân thể suy kiệt.
Chỉ có ta biết rõ.
Là cái c.h.ế.t của phụ thân đã hoàn toàn đè bẹp ta.
Hôn mê suốt năm ngày năm đêm.
Mơ mơ màng màng.
Ác mộng triền miên.
A Xuân, nha hoàn thân cận của ta, không rời ta nửa bước, từng chút từng chút dò hơi thở nơi chóp mũi ta.
Nàng sợ ta sẽ lặng lẽ rời đi, c.h.ế.t trong im lặng mà không một ai hay biết.
Đêm thứ sáu, cửa phòng bị đẩy mở, một luồng gió lạnh theo đó ùa vào.
Chiếc giường khẽ lún xuống.
Triệu Diên Tranh nghiêng người, vòng tay ôm lấy ta:
“Chỉ mấy ngày thôi mà đã gầy đến mức này rồi.”
Lặng đi một lúc, hắn khe khẽ thở dài.
“Quân nhi, trẫm cũng không muốn vậy, nhưng phụ thân nàng… trẫm không thể không giết. Trẫm phải cho bá quan một lời giải thích.”
Hắn cứ tưởng ta vẫn còn hôn mê, nên lặng lẽ ngồi bên ta, nói rất nhiều, rất nhiều.
Chỉ là…
Trong bóng tối mà hắn không nhìn thấy, ta mở mắt ra, lặng lẽ nhìn lên trần nhà đen kịt, ánh mắt trống rỗng.
Sáng ngày thứ bảy, cơn sốt của ta rốt cuộc cũng được đẩy lùi.
“A Xuân, đi nấu hai bát cháo trắng cho ta.”
Giọng ta khàn đặc, khó nhọc phân phó.
Trong những ngày ta phát sốt, Triệu Diên Tranh đã cho người sắp xếp một gian bếp nhỏ ngay trong cung này.