Nhìn thấy bàn tay ta sưng tấy, lở loét, hốc mắt huynh ấy đỏ ửng.
“Quân nhi, muội đã chịu khổ rồi.”
Phải, ta đã chịu rất nhiều khổ sở.
Nhưng ta đã vượt qua.
Sau này, đại ca kể cho ta nghe toàn bộ sự thật.
Phụ thân sớm đã phát hiện ra những điều bất thường trong quân ngũ.
Vì thế, người tương kế tựu kế, bí mật điều động ba vạn đại quân sang nơi khác, rồi cố tình tung tin rằng—
Ba vạn tướng sĩ đã bỏ mạng.
Sau đó, người lập tức dùng bồ câu đưa tin báo cho Hoàng thượng.
Từ lâu Triệu Diên Tranh đã biết Thái tử có dã tâm mưu nghịch.
Hắn cũng đã âm thầm điều tra những quan lại trong cung, chỉ là không biết phe cánh của Thái tử đã thâm nhập sâu đến mức nào.
Vậy nên, hắn và phụ thân quyết định liên thủ, dọn sạch toàn bộ phe cánh của Thái tử, nhổ tận gốc rễ, tránh hậu họa về sau.
Hai người họ đã cùng nhau bày ra một ván cờ che trời.
Hoàng thượng hạ chỉ xử trảm Tạ Tướng quân, khiến cho tất cả kẻ phản loạn tin rằng—
Hắn đã mất đi sự chống lưng cuối cùng.
Từ đó, bọn chúng càng thêm ngông cuồng, không còn kiêng dè.
Chờ đến khi biên cương lần nữa truyền về tin thắng trận—
Bọn chúng mới nhận ra đã rơi vào bẫy.
Ngay tại triều đình, Lại bộ Thượng thư đề xuất để Sở Phó tướng thay thế vị trí của đại ca, đồng thời đưa đại ca về kinh tiếp tục thẩm tra.
Nhưng bọn chúng không biết—
Sở Phó tướng từ lâu đã bị Nhị ca âm thầm đưa về kinh, bí mật giam giữ tại trang viên ngoài thành của Hình bộ Thượng thư - Trình Dục.
Bên ngoài, mọi người chỉ biết rằng hắn bệnh nặng, không thể vào triều.
Mà Trình Dục—là phụ thân của Trình Tiêu.
Cũng là kẻ thù trên danh nghĩa của phụ thân ta.
Ông ta luôn được coi là người thuộc phe Thái tử.
Nhưng thực chất, từ lâu đã âm thầm trung thành với Triệu Diên Tranh.
Khi ấy, các ca ca lo lắng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Hết lần này đến lần khác căn dặn ta đừng manh động.
Ta chỉ cần bảo vệ bản thân là đủ.
Tất cả những việc còn lại đã có bọn họ gánh vác.
Cuối cùng, phe Thái tử bị tiêu diệt hoàn toàn.
Rất nhiều đại thần có liên quan cũng bị liên lụy.
Đáng nhắc đến nhất chính là—
Toàn bộ gia tộc của Ninh Như Ngọc bị tru di cửu tộc.
Còn nàng ta, đã sớm c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm của ta.
…
Tại điện Kim Loan.
Ta cùng đại ca quỳ trên nền điện lạnh băng.
Triệu Diên Tranh nhìn ta hồi lâu, chậm rãi hỏi:
“Nàng muốn tiếp tục ở lại đây, hay theo Tạ tiểu Tướng quân quay về biên cương?”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên.
“Ta không muốn ở lại đây nữa.”
“Dĩ nhiên là ta muốn quay về biên cương rồi!”
“Choang!”
Chén trà trong tay Triệu Diên Tranh rơi mạnh xuống đất ngay trước mặt ta.
Ta giật b.ắ.n mình, vội cúi rạp xuống đất.
Đại ca nhìn ta, cười khẽ.
Nhưng sắc mặt Triệu Diên Tranh lại tối sầm, ánh mắt hắn sắc lạnh như lưỡi dao.
“Ở lại bên trẫm không tốt sao?”
“Thời tiết ở biên cương khắc nghiệt, đó không phải nơi dành cho nữ nhân”
Ta ngẩng đầu, lớn gan nhìn thẳng vào hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không tốt.”
“Vậy ở lại đây thì tốt sao?”
Ta giơ hai bàn tay sưng đỏ, lở loét ra trước mặt hắn.
“Hoàng thượng xem đôi tay này của thần thiếp đi, nó còn giống tay của con người không?”
“Thần thiếp không muốn lại có một ngày chọc giận bệ hạ, rồi lại bị đày đến Hoán Y Cục chịu khổ.”
“Nếu là Trình Tiêu ca ca, chắc chắn huynh ấy sẽ không nỡ để thần thiếp chịu những khổ sở này.”
Triệu Diên Tranh lặng thinh.
Không nói một lời.
Đại ca quỳ thẳng lưng, lại dập đầu một cái thật mạnh, trịnh trọng nói:
“Thần khẩn cầu bệ hạ cho phép thần muội rời cung.”
“Trước khi phụ thân qua đời, người đã giao muội ấy cho thần. Thần phải giữ lời hứa, chăm sóc tốt cho muội ấy.”
Sau nhiều ngày trời âm u, cuối cùng cũng hửng nắng.
Ta từ biệt Hoàng hậu, nhìn nàng lưu luyến không rời, rồi lên ngựa, theo đại ca rời khỏi hoàng cung.
Cùng đoàn quân đang trú ngụ ngoài thành, bước lên con đường dài trở về biên cương.
Cách thành mười dặm, có một tòa đình nhỏ.
Từ xa nhìn lại, có một bóng người lặng lẽ đứng nơi đó, dõi mắt nhìn theo đoàn quân của chúng ta.
Gió thoảng qua, long bào vàng nhạt bay phần phật trong gió.
Đại ca nhìn ta, khẽ hỏi:
“Muội không muốn qua đó từ biệt hắn sao?”
Ta lắc đầu.
“Không cần, không lẽ hắn còn hại muội chưa đủ thảm sao?”
Đại ca bật cười, giọng điệu vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Muội ngốc quá, đọc thư không biết tìm chỗ kín đáo hơn sao?”
“Muội ở ngay trong hoàng cung, trước mặt bao người, ôm thư của nam nhân khác mà đọc, Hoàng thượng không tức mới lạ. Hắn là thiên tử đấy.”
“Hơn nữa, hoàng thượng cũng chỉ muốn bảo vệ muội. Nếu không phải bị đày đến Hoán Y Cục, liệu muội có còn toàn mạng mà đứng ở đây không? Chưa biết chừng c.h.ế.t thế nào cũng không ai hay.”
“Nhưng hắn đã khiến muội mất đi phụ thân.”
Giọng ta trầm xuống, mang theo nỗi đau đớn đè nén.
“Muội hận hắn.”
Đại ca thở dài, giọng ôn hòa nhưng cứng rắn:
“Giữa gia tộc và quốc gia, bên nào nặng bên nào nhẹ, người Tạ gia ta hiểu rõ hơn ai hết.”
Thấy ta cố chấp, đại ca xuống ngựa, đi về phía hắn.
Hai người đứng đó nói chuyện hồi lâu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía ta.
Sau đó, đại ca trở về, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói với ta:
“Quân nhi, Hoàng thượng đối với muội là thật lòng.”
"Một năm nay, hắn cố tình xa cách muội, thực ra là sợ mang tai họa đến cho muội."
“Muội nghĩ đi, nếu không phải bị giam trong Hoán Y Cục, thì những t.h.i t.h.ể trên mặt đất ở hậu cung hiện tại, rất có thể cũng có muội trong đó rồi.”
“Muội ở trong cung, hắn nhìn thấy muội, còn có thể nhớ đến hình bóng của phụ thân.”
“Nhưng giờ đây, ngay cả muội cũng rời đi… Trong lòng hắn cũng không còn gì để mong mỏi nữa.”
Hắn cũng không dễ dàng gì.
Nhưng ta vẫn không thể tha thứ.
Chỉ cần nghĩ đến chính hắn là người hạ chỉ xử trảm phụ thân ta,