Tuyết Lạc Biên Quan
Ngày ngày, ta bám theo Trình Tiêu ca ca, tập võ, luyện đao.
Những lúc rảnh rỗi, ta còn tự tay may cho hắn một chiếc túi sưởi nhỏ.
Đại ca cười nhạo, nói rằng đường kim mũi chỉ xiêu vẹo kia còn thua xa vết cào của con ch.ó đen của huynh ấy.
Nhưng Trình Tiêu lại coi đó như bảo bối, lúc nào cũng để trong lòng giữ ấm.
Phụ thân nhìn ta, lại nhìn Trình Tiêu, cười tủm tỉm nói:
“Cũng chỉ có ngươi không chê Quân nhi ngốc nghếch. Hay là sau này để nó gả cho ngươi nhé?”
Đại ca và Nhị ca lại lên tiếng phản đối:
“Muội muội của chúng ta sao có thể để con lợn Trình Tiêu này cướp đi chứ? Há chẳng phải quá hời cho hắn rồi sao?”
Bọn họ đều nhìn ra được—
Ta đã đặt tâm tư lên người Trình Tiêu.
Phụ thân nói, dù sau này ta thành thân, cũng có thể ở lại biên cương.
Cả nhà chúng ta phải luôn bên nhau.
Nhưng mà…
Người đã không thể chờ đến ngày ấy nữa rồi.
…
Cơn sốt cao lui đi đã là hai ngày sau.
Ta bị tiếng động kinh hoàng đánh thức.
Cung nữ trong phòng co rúm lại, run rẩy sợ hãi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đậu Miêu ghé sát tai ta, thấp giọng nói:
“Phản quân đã phá cửa cung, g.i.ế.c thẳng vào hoàng cung rồi!”
Ta lao ra ngoài sân.
Phía cung điện lửa cháy ngùn ngụt, khói đen cuồn cuộn, mùi m.á.u tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Lòng ta chợt thắt lại.
Hoàng thượng, Hoàng hậu thế nào rồi?
Hoàng thượng có thị vệ bảo vệ, nhưng Hoàng hậu thì sao?
Trước kia, Hoàng hậu đã từng âm thầm giúp đỡ ta không ít.
Giờ đây đại loạn, nàng sẽ ra sao đây?
Ta lo lắng đến phát điên, lập tức lao về phía tẩm cung của Hoàng hậu.
Trên đường đi, tiếng hét thảm thiết vang vọng, tiếng binh khí va chạm chát chúa.
Phản quân như một bầy sói dữ, điên cuồng tàn sát, c.h.é.m giết, m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Ta cúi người, nhặt lên một thanh kiếm từ mặt đất.
Không chút do dự, vung kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ chặn đường.
Đến tẩm cung của Hoàng hậu, ta nhìn thấy—
Ninh Như Ngọc đã dẫn theo một toán phản quân xông vào.
Bọn chúng đang ép sát về phía Hoàng hậu.
Ta lao tới, chắn trước người nàng.
Rồi lập tức vung kiếm, liều mạng giao chiến.
Ninh Như Ngọc trốn sau đám phản quân, nhưng vẫn không tránh khỏi bị ta một kiếm cắt đứt yết hầu.
Máu tươi trào ra, nàng ta trợn trừng mắt, ngã gục xuống đất.
Nhưng càng lúc càng có nhiều phản quân tràn vào.
Ta còn phải bảo vệ Hoàng hậu, nên vừa đánh vừa lùi về sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trên mặt, trên người đều dính đầy máu, không rõ là của ai.
Càng đánh, thể lực càng suy kiệt.
Ngay lúc ta sắp chống đỡ không nổi nữa—
Tiếng hô g.i.ế.c vang dội trời đất.
Viện quân đã đến!
Thái tử mưu đồ soán vị, cấu kết với nghịch tặc và bí mật tập hợp tinh binh, tiến sát hoàng cung, c.h.é.m g.i.ế.c khắp nơi.
Ngự lâm quân dù liều c.h.ế.t chiến đấu, nhưng thế lực mỏng manh khó địch lại số lượng đông đảo.
Lúc nguy cấp nhất, Tạ tiểu Tướng quân phục kích ngoài thành lập tức dẫn quân xông vào hộ giá.
Nhờ vậy mà Hoàng thượng bình an vô sự.
Nhưng—
Triều đình rung chuyển, hậu cung nhuốm máu, khắp nơi đều là thi thể.
A Xuân c.h.ế.t rồi.
Tiểu Tước cũng c.h.ế.t rồi.
May mà Hoán Y Cục nằm ở nơi hẻo lánh, nên đám phản quân chưa kịp g.i.ế.c đến đó.
Những cung nữ trong Hoán Y Cục vì thế mà may mắn thoát nạn.
Chỉ có ma ma quản sự bị ta đá gãy xương, e là phải nằm bẹp một thời gian dài.
Mãi về sau, ta mới biết.
Từ một năm trước—
Mật thám đã bí mật báo về:
Ninh gia từ lâu đã âm thầm nuôi dưỡng hai vạn tinh binh ở vùng ngoại ô.
Triều đình cũng có không ít kẻ thuộc phe cánh của bọn chúng.
Tất cả những điều này, Triệu Diên Tranh đều biết.
Nhưng hắn lại không thể lập tức ra tay.
Phe cánh của Thái tử ngay dưới mắt hắn, từng bước từng bước bào mòn thực quyền trong tay hắn.
Chúng thậm chí ngang nhiên chặn đứng số bạc do Hộ bộ cấp, số bạc lẽ ra được dùng để mua quân lương và áo ấm cho biên cương.
Tất cả quan lại trong triều đều biết rõ—Tạ Trung Khuê chính là chỗ dựa lớn nhất của Triệu Diên Tranh.
Muốn giành quyền, nhất định phải trừ khử được vị Phiêu Kỵ Đại Tướng quân này.
Nhưng bọn chúng còn chưa kịp ra tay.
Vài ngày trước, Triệu Diên Tranh đã cùng Tạ Trung Khuê bày ra một ván cờ kinh thiên động địa.
Phe Thái tử bày kế hãm hại Tạ Tướng quân thông đồng với địch quốc.
Văn võ bá quan đồng lòng dâng sớ, yêu cầu nghiêm trị theo quốc pháp.
Mà Triệu Diên Tranh và Tạ Trung Khuê quyết định tương kế tựu kế.
Dùng cái c.h.ế.t của Tạ Tướng quân để bịt miệng thế nhân, đánh lừa toàn bộ triều đình.
Ngầm điều tra tất cả những kẻ thuộc phe Thái tử.
Nhưng Tạ Trung Khuê chỉ có một nhược điểm duy nhất—Chính là nữ nhi của ông, Tạ Quân.
Ông sợ bọn chúng sẽ xuống tay với con gái mình.
Nguyện vọng cuối cùng của ông là—
“Giữ lại mạng sống của nữ nhi ta. Đợi cục diện ổn định, hãy đưa con bé bình an trở về bên cạnh các huynh trưởng của nó.”
Thế nên, Triệu Diên Tranh lợi dụng kỳ tuyển tú đưa ta vào cung, rồi cố tình lạnh nhạt ta.
Giả vờ sủng ái Ninh Như Ngọc, nhưng thực chất chỉ là một lớp màn che mắt người đời.
Như vậy sẽ không có ai chú ý đến ta.
Cũng là cách bảo vệ ta tốt nhất.