Lời nói chân thành ấy vừa dứt, đám đông huyên náo chung quanh bỗng chốc rơi vào im lặng quỷ dị.
Đám đệ tử vừa rồi còn tức giận gào thét đòi x ử t ử ta, lúc này chỉ biết trợn to mắt, cơn phẫn nộ hóa thành kinh ngạc cứng đờ, không ai nói được lời nào.
Không một ai tin nổi, một tu sĩ lại có thể dứt khoát yêu cầu bị hủy diệt trong Tru Hồn trận.
Tru Hồn trận là cơn ác mộng của vô số kiếm tu trong tu chân giới.
Trận pháp vừa khởi động, chỉ trong nửa khắc, cơ thể sẽ bị linh lực cuồng bạo x é n á t, đến cả hồn phách cũng không còn.
Muôn đời muôn kiếp không được chuyển sinh.
Dốc hết sức hô lên lời ấy, ta như một con diều giấy tả tơi, lơ lửng lay động trên không trung của Tru Hồn trận, khoé môi rỉ m á u, m á u tươi thấm đẫm toàn thân, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống tâm trận đỏ rực dưới chân.
Trên cao đài, Thẩm Uyên đứng khoanh tay, sắc mặt ngưng trọng, âm trầm như nước:
“Diệp Thanh Ngâm, vi sư thật đã xem nhẹ ngươi. Không ngờ ngươi lại học được chiêu ‘lùi để tiến’ này. Ngươi tưởng nói như vậy thì hôm nay sẽ được tha tội sao?”
Dứt lời, để buộc ta mở miệng cầu xin tha thứ, hắn vung tay đánh ra một đạo linh lực xuyên thẳng n.g.ự.c ta.
Cơn đau kịch liệt khiến ta phun ra một ngụm m á u lớn, thân thể bị treo cao không thể co lại theo bản năng, chỉ biết bất lực chịu đựng.
Thế nhưng, khóe miệng ta lại nhếch lên một đường cong đến cả nắp quan tài bật dậy cũng không đè nổi.
Không gì khiến người ta thấy an lòng hơn sự rút cạn của sinh mệnh.
Dù sao thì kể từ lúc bị truyền nhầm tới thế giới này, nhiệm vụ đã bắt đầu đếm ngược.
Ở nơi không ai nhìn thấy, trên đầu ta hiển thị thời gian còn lại của nhiệm vụ:
1 năm 364 ngày 23 giờ 57 phút.
Chút thời gian này để hoàn thành nhiệm vụ hiện đại còn phải chật vật chớ đừng nói chi là tu chân giới – nơi mà một lần bế quan đã mất cả ngàn năm.
Trong khi hiện đại, người ta đã từ dùng giáo mác đ.â.m c.h.é.m tiến hóa thành đầu đạn hạt nhân đánh nhau rung trời chuyển đất.
Ta chỉ muốn rời khỏi đây sớm, hoàn thành nhiệm vụ, về nhà ăn cơm ngủ một giấc.
Liếm vệt m á u ở khóe môi, mùi tanh nồng tràn ngập khoang miệng, ta ngẩng khuôn mặt mong chờ, từ lời của hắn vừa rồi tinh tế bóc tách ra quan hệ giữa hai bên:
“Nếu sư tôn vẫn còn cảm thấy chưa đủ, vậy tội của cả tông môn, ta đều nhận hết.”
M á u từ người ta nhỏ tí tách không ngừng, ta cảm nhận rõ ràng từng khắc sinh mệnh đang tuột khỏi cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không gian càng lúc càng tĩnh mịch.
Thẩm Uyên vận bạch y, tiên phong đạo cốt, đứng cao nhìn xuống ta như đang khinh miệt một con kiến hôi m á u me be bét:
“Đến nước này rồi mà vẫn ngoan cố bày trò, vọng tưởng trốn tránh hình phạt.”
“Phải đấy phải đấy, nàng ta chỉ là đang diễn trò để né trách nhiệm, tưởng rằng cả tông môn không ai dám thật sự khởi động Tru Hồn trận à?”
“Sư muội Vãn nhi ngoan ngoãn là vậy, thế mà nàng ta cũng ra tay hạ độc hủy kim đan người ta.”
“Phải khiến cô ta hồn phi phách tán, răn đe kẻ khác!”
Câu cuối được hô lên vang dội, khiến ta gật đầu đồng tình trong lòng, bất chấp vết thương rách rưới, vẫn âm thầm cảm ơn vị sư đệ vô danh ấy một tiếng.
Sau đó ta dồn hết khát vọng nhìn về phía Thẩm Uyên, ánh mắt lấp lánh rưng rưng, thành khẩn tha thiết, sốt ruột mong hắn ra tay càng sớm càng tốt.
Trên cao, đôi mắt phượng sắc bén của hắn ánh lên vẻ lạnh lùng như nhìn thấu vạn vật, hắn khẽ cười nhạt, lòng bàn tay cuộn linh lực, trong phút chốc xuất hiện một viên đan dược màu đen sẫm.
Giọng nói băng giá vang lên lọt vào tai ta:
“Đây là Thổ Chân hoàn. Người uống vào sẽ chỉ có thể nói thật.”
“Diệp Thanh Ngâm, hôm nay vi sư muốn ngươi khai ra hết tội trạng, c h ế t cũng phải c h ế t trong tâm phục khẩu phục.
2
Chỉ cần Tru Hồn Trận khởi động, ta còn tâm phục khẩu phục hơn ai hết.
Nhưng ta đâu có ký ức của nguyên chủ, làm sao mà khai tội?
Một canh giờ trước, ta vẫn còn là một nhân viên quèn trong xã hội hiện đại, sáng chín tối tám, ôm mức lương còm cõi chạy đôn chạy đáo mỗi ngày.
Sau một tai nạn giao thông đột ngột, ta chết, và bị hệ thống cưỡng chế ràng buộc.
Nó vỗ n.g.ự.c cam kết chắc như đinh đóng cột:
【Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta đảm bảo ngươi sẽ sống lại trong thế giới thực.】
Chỉ cách một bức tường, chính là thân xác mềm yếu của ta đang nằm bất động trên giường bệnh, và cha mẹ ta đang quỳ gối trước mặt bác sĩ, bật khóc đến tan nát ruột gan, họ kéo lấy áo blouse trắng mà cầu xin thảm thiết:
“Bác sĩ, làm ơn cứu lấy con gái tôi, tôi với ông ấy chỉ có một đứa con gái duy nhất thôi mà…”
Vị bác sĩ trẻ tuổi khó xử đỡ lấy mẹ ta:
“Chúng tôi đã cố hết sức rồi. Có tỉnh lại hay không, phải xem vào tạo hóa của cô ấy.”
Sau câu trả lời ấy, hành lang trắng toát trống trải liền vang vọng tiếng khóc ai oán khiến lòng người đứt đoạn.