Tuyệt Lộ Hoa

Chương 2



Ngay lúc đó, ta quay phắt lại, kiên quyết nói với hệ thống:

 

【Ta nguyện ý nhận nhiệm vụ.】

 

Nào ngờ vừa bước một bước trên con đường sống lại, đã rẽ ngay sang ngã rẽ c.h.ế.t người.

 

Ta sốt ruột gọi:

 

【Thống Tử!】

 

Hệ thống lau mồ hôi trên trán, ném cho ta một đoạn cốt truyện sơ sài:

 

【Đây không phải thế giới ta phụ trách, chỉ lấy được chừng đó cốt truyện, ngươi ráng xem tạm đi.】

 

Cốt truyện chỉ vỏn vẹn vài dòng.

 

【Trước khi hiến tế cho tông môn, nàng là thiên chi kiêu nữ, là ánh trăng trong lòng mọi người. Mười năm ngủ say tỉnh lại, tông môn có thêm một tiểu thế thân thay thế nàng. Còn nàng trở thành một hạt cơm nguội quá hạn, bị mang tiếng ác độc, từ vầng trăng thanh khiết hóa thành bùn lầy, cuối cùng chôn thân trong Tru Hồn Trận.】

 

Ta lật lại bản spoil:

 

【Chỉ có vậy thôi sao? Hết rồi à?】

 

Hệ thống nhún vai:

 

【Hết rồi.】

 

【Vậy đến lúc xét xử, ta làm sao biết phải trả lời thế nào để được hồn phi phách tán đây?】

 

【Cứ nói thật đi, ta không có điểm nào, lấy đâu ra kỹ năng né Thổ Chân Đan.】

 

【Nói thật? Nói ta làm việc từ chín giờ sáng tới tám giờ tối, mà sếp còn nợ lương ba tháng? Nói ta vay nợ khắp nơi, nợ tín dụng ngập đầu? Nói ta lần đầu đặt chân đến thế giới này, chẳng quen biết ai ở đây hết sao?】

 

Hệ thống giữa việc giả điên và giả ngu, dứt khoát chọn giả chết.

 

Cổ tay ta bị dây trói tu sĩ thô ráp cứa đến tóe máu, ta ra sức giãy dụa, muốn tự mình nhảy vào Tru Hồn Trận dưới chân, nhưng không sao thoát nổi.

 

Nguyên chủ cầu sinh mạnh mẽ, ta thì chỉ muốn c.h.ế.t nhanh gọn.

 

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ta liếc nhìn đồng hồ đếm ngược nhiệm vụ lần cuối.

 

Lại lãng phí mấy phút quý báu nữa rồi.

 

Dòng chữ đỏ như m.á.u trên đồng hồ điện tử như chiếc lưỡi dài của ác quỷ, ẩm ướt, nhớp nháp, l.i.ế.m dọc theo má ta, thì thầm bên tai:

 

【Nếu không hoàn thành nhiệm vụ đã ràng buộc, ngươi sẽ không thể sống lại trở về thế giới ban đầu.】

 

Cương phong vẫn gào thét không ngừng, xé rách thêm vài đường trên chiếc áo trắng đã nhuốm đầy máu.

 

Ta hoàn hồn, cố gắng kéo cốt truyện về đúng hướng:

 

“Không cần Thổ Chân Đan đâu, tội gì ta cũng nhận, mau mau khởi động Tru Hồn Trận đi!”

 

“Ta thật sự đang vội đi đầu thai!”

 

Vẻ sốt ruột trong mắt ta rơi vào mắt người khác, trông chẳng khác gì đang sợ tội bị phát hiện, ra sức chối tội một cách hoảng loạn.

 

Thẩm Uyên hiện rõ dáng vẻ “quả nhiên là vậy”, nhếch môi cười khinh miệt:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi chẳng qua là sợ uống Thổ Chân Đan vào sẽ lập tức nhận hết tội lỗi.”

 

“Hôm nay, bản tôn nhất định sẽ để tất cả đều biết những việc xấu ngươi đã làm, rồi sẽ xử lý ngươi theo môn quy!”

 

3

 

Trong khi ta còn đang ra sức giãy giụa, một viên đan dược nhỏ xíu bay thẳng vào miệng, hóa thành dòng linh lực trượt xuống cổ họng.

 

Bốn chi trăm mạch chợt dâng lên một luồng ấm nóng, não bộ vốn đang tỉnh táo dần trở nên mơ hồ, nhìn thế giới xung quanh cũng trở nên mờ mịt, hoa mắt chóng mặt.

 

Đôi mắt vốn đỏ hoe bỗng trở nên trong suốt, ánh nhìn ngơ ngác lại ngây thơ.

 

Khí tức căng thẳng vây quanh ta cũng dần tan biến.

 

Một giọng nói nghiêm nghị vang lên bên tai:

 

“Diệp Thanh Ngâm, ngươi có từng ghen tị với Vãn nhi không?”

 

Hệ thống hoảng sợ chui tọt vào góc, co lại thành một quả cầu trong suốt, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.

 

Nó sợ ta buột miệng nói ra mấy câu như “ta có hệ thống”, làm náo loạn tu chân giới mất.

 

Bộ não mơ hồ của ta chật vật suy nghĩ một lát.

 

Vãn nhi là ai?

 

Trong số đồng nghiệp ở chỗ ta, không ai tên như vậy cả.

 

Không lẫn chút dối trá, ta mở miệng trả lời:

 

“Ta chưa từng ghen tị với Vãn nhi.”

 

Xung quanh lập tức xôn xao.

 

Ngay cả Thẩm Uyên trên đài cao cũng cứng mặt lại.

 

Trong tưởng tượng của hắn, ta hẳn nên như ngày trước, gào khóc rống giận:

 

“Đúng! Ta ghen tị với sư muội Vãn nhi! Ta ghen vì các ngươi ai cũng yêu thương nàng, nên ta phải hủy hoại nàng!”

 

Sau đó lại khóc lóc cầu xin:

 

“Nàng chỉ là thế thân của ta, tại sao các ngươi lại thích nàng? Nàng cướp hết tất cả những gì thuộc về ta…”

 

Thế mà bây giờ, ta nhẹ nhàng buông ra một câu “chưa từng ghen tị”, khiến ai nấy trong tông môn đều biến sắc.

 

Đứng trong đám đông, thân thể Lâm Vãn Nhi khẽ run lên, sắc môi trắng bệch, nghe vậy thì loạng choạng sắp ngã, như một đóa bách hợp nặng trĩu sương mưa, khiến người ta sinh lòng thương xót.

 

Nàng rưng rưng nước mắt, lắp bắp biện hộ cho ta:

 

“Thân phận ta thấp kém, chỉ là một cô nhi mà sư tôn nhặt được từ phàm giới, hiện giờ cũng chỉ mới tu luyện đến tầng chín Trúc Cơ, sao có thể so được với Diệp sư tỷ? Làm sao sư tỷ lại ghen tị với ta chứ…”

 

“Thì ra là xem thường sư muội Vãn nhi đấy mà!”

 

“Diệp sư tỷ đã mất đi tu vi, còn tưởng mình vẫn là Nguyên Anh tu sĩ sao? Chẳng phải cũng chỉ là một kẻ Trúc Cơ nhỏ bé thôi ư?”

 

Thẩm Uyên dịu dàng vỗ lên bờ vai gầy guộc của Lâm Vãn Nhi, ánh mắt lẫn lộn đau xót và một cảm xúc khó gọi tên, khẽ dỗ dành:

 

“Vãn nhi, đừng tự hạ thấp mình.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com