Đó là ngày đầu tiên ta đặt chân đến tu chân giới.
Hệ thống tức tối:
【Cái tiểu thế thân này thật đáng ghét, chỉ biết giả vờ đáng thương, rõ ràng ngươi mới là—】
【Không,】 ta cắt lời, 【ta nghĩ Lâm Vãn Nhi làm rất đúng. Ngươi không thấy sao? Trong đám đệ tử này, nàng ta sống chật vật giữa kẽ hở mà vẫn tu luyện đến Trúc Cơ đại viên mãn.
Khi bạch nguyệt quang và thế thân cùng tồn tại, điều đó chỉ chứng minh sự đa tình và bạc bẽo của đám nam nhân kia – chẳng liên quan gì đến các cô gái cả.】
Ta thậm chí còn có chút khâm phục tiểu thế thân này.
Trong thế giới của ta, nếu có ai như Lâm Vãn Nhi, chăm chỉ đến cùng cực như một “Chiêu Đệ” vùng núi, thì có thể ngẩng đầu bước vào đại học danh giá, nghịch thiên cải mệnh.
Nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm.
Ta bắt đầu bám riết lấy tất cả nam nhân trong truyện, cố tạo ra hình ảnh “kẻ bám riết không buông”, chỉ mong họ ngoái lại nhìn ta một cái.
Tất cả đều nhìn ta bằng ánh mắt giễu cợt.
Họ thích thú với việc có thể biến một thiên chi kiêu nữ năm xưa trở thành chim sẻ trong lồng, để mặc họ sai bảo, nhìn ta đánh mất cao ngạo, khom lưng cúi đầu.
Họ tận hưởng cảm giác khống chế ấy.
Ta bị đuổi vào tiểu phòng ở.
Đã kiên trì suốt hơn ba trăm ngày.
Cuối cùng, chỉ còn lại nhiệm vụ cuối cùng để rời khỏi thế giới này.
Theo kịch bản, “cơm nguội” sẽ chết, còn thế thân tiểu sư muội sẽ được tất cả yêu thương.
Nhưng ta lật đến phần ngoại truyện, lại phát hiện — Lâm Vãn Nhi cũng không sống lâu.
Ma tộc tấn công, nàng lại giống như ta năm xưa, tự hiến thân tế trận để bảo vệ tông môn.
Hai cô gái từng tranh giành sự yêu thích của mọi người…
Cuối cùng đều trở thành bệ đỡ cho con đường vinh quang của đám người kia.
Bình minh xuyên qua sương mù phủ kín đất trời, ta đột nhiên bật dậy.
【Hệ thống, ta muốn viết lại kết cục của quyển sách này!】
【Sao viết lại được? Ngươi nhất định phải c.h.ế.t mà.】 hệ thống kinh ngạc
【Theo kịch bản, ngươi sẽ vì ghen tị mà hạ độc Lâm Vãn Nhi, rồi bị xử tử trong Tru Hồn Trận vào sáng mai.】
Ta ngồi trầm mặc trong phòng, bóng sáng nơi cửa sổ dịch dần theo ánh nắng.
Toàn tông môn đã sớm quên hi sinh của ta mười năm trước.
Ta ở đây gần một năm, không một ai luyện đan giúp ta chữa thương.
Bọn họ, một lũ chó qua cầu rút ván, đứng trên cao mà rao giảng đạo lý với kẻ rơi vào bùn lầy.
Nguyên chủ đã hi sinh vì đại nghĩa như thế…
Nàng xứng đáng là ánh trăng sáng treo cao, không nên bị viết thành một nhân vật ác độc, rồi bị kết án bằng danh “ghen ghét độc ác”.
Khi trời chiều lụi tàn, ta đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc bí mật bỏ thuốc vào bữa tối của Lâm Vãn Nhi như kịch bản yêu cầu, hệ thống nhắc ta:
【Thuốc sắp phát tác. Sáng mai, ngươi sẽ bị bắt xử trong Tru Hồn Trận.】
Ta bình tĩnh dặn dò:
【Một năm ở đây, ta đã hiểu rất rõ bọn họ rồi. Sáng mai, khi ta bị treo lên Tru Hồn Trận, hãy xóa sạch ký ức ta có được tại thế giới này.】
【Tại sao? Mất ký ức thì được gì?】
【Đừng hỏi.】 Ta ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi hỗn loạn, nơi Tống Cẩn Dư đang hô to:
“Chắc chắn là do Diệp Thanh Ngâm làm!”
Bởi vì—kể từ khi ta bị truyền nhầm tới thế giới này, nhiệm vụ đã bắt đầu đếm ngược.
【Nếu có thể sống sót sau Tru Hồn Trận, làm rối loạn cốt truyện này, hãy chỉ cho ta biết một chút thôi.】
Hệ thống kinh ngạc gật đầu.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên – họ đến bắt ta đi thẩm tra.
【Ta làm nhiệm vụ – để được về nhà.
Ta không làm theo – để trả lại công bằng cho nguyên chủ.
Nhiệm vụ yêu cầu “chết rời đi”, nhưng không nói phải c.h.ế.t như thế nào. Đây là điểm yếu duy nhất mà ta có thể lợi dụng.】
【Thẩm Uyên gần đây có được viên đan nói thật, hắn chắc chắn sẽ cho ta uống. Nếu hắn muốn nghe sự thật… vậy thì ta sẽ cho hắn một sự thật hoàn toàn ngoài mong đợi.】
……
Bình minh lên, ánh sáng đầu tiên chiếu qua đỉnh núi.
Tay ta bê bết máu, bị treo lơ lửng trên Tru Hồn Trận.
Một giọng nói già cỗi, phai tàn theo năm tháng thì thầm bên tai ta:
【Sau khi ta chết, đã nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn người xuyên đến đây, lặp lại đúng con đường mà ta từng đi.
Bọn họ lần lượt đến, rồi lần lượt rời đi, mang theo tiếng xấu, chưa từng có ai nghĩ đến việc thay đổi kết cục này.
Nhưng chỉ khi có người giúp ta hoàn thành tâm nguyện, ta mới có thể thực sự siêu thoát, thoát khỏi gông cùm của cốt truyện, quay về vòng luân hồi.
Vậy thì — chúc ngươi thành công.】
Ta còn chưa kịp hỏi thêm, toàn bộ ký ức về tu chân giới đã hóa thành bụi mù, tản mác vào hư vô.
Gió lốc từ Tru Hồn Trận gào thét, khiến ta nhíu mày.
Một giọng mắng nghiêm khắc vang lên bên tai:
“Diệp Thanh Ngâm, ngươi có nhận tội không?!”
Ta ngơ ngác quan sát xung quanh.
Hệ thống hoảng hốt la lên:
“Ký chủ! Chúng ta truyền nhầm chỗ rồi! Mau rút lui khỏi đây!
Ta sẽ đưa ngươi — đến thế giới nhiệm vụ thật sự!”
(HOÀN)