Sau nhiều lần thất vọng, sợ thế giới nhỏ rối loạn, hệ thống đành giả làm linh thể của Đăng Chiêu Hồn, nghiêm túc nói:
“Kẻ đã khuất đã trở về nơi vốn thuộc về nàng ấy. Nếu ngươi còn nhớ, hãy gửi chút gì đó làm kỷ niệm.”
Lâm Vãn Nhi rưng rưng nhìn lên:
“Nơi nên trở về? Sư tỷ… sau khi rơi vào Tru Hồn Trận dường như thay đổi hoàn toàn, chẳng lẽ tỷ ấy thật sự là một linh hồn từ thế giới khác?”
Hệ thống gật đầu.
“Ngươi muốn gửi gì thì gửi, nhưng chỉ có một ngày thôi.”
Tu Cục có thể kết nối hai thế giới, quy đổi vật phẩm thành tiền gửi đi – như tỷ giá ngân hàng vậy.
Ánh mắt Lâm Vãn Nhi trở nên kiên định, chẳng còn vẻ yểu điệu ngày nào:
“Sư tỷ vì ta mà chịu khổ ăn cát, còn âm thầm chuẩn bị cho ta đường lui. Ngay cả ngày tế trận cũng là tỷ âm thầm giúp ta.
“Ta nhất định phải giúp tỷ ấy một tay.”
22
Thái Hạo Tông đã lụi tàn, sớm muộn sẽ có tông môn mới thay thế.
Đỉnh Vân Lộng thương vong vô số, Lâm Vãn Nhi nắm trong tay hàng loạt pháp khí, tu vi viên mãn Độ Kiếp, bước vào Kim Đan – trở thành nhân vật trọng yếu.
Đến cả Thẩm Uyên suy sụp kia cũng không phải đối thủ của nàng.
Tại đại điện trên đỉnh núi, Lâm Vãn Nhi lau mồ hôi, vác từng chồng sách đưa cho hệ thống:
“Đây, đều đổi thành tiền hết đi.”
Tiên thú linh thảo sau núi bị nàng bán sạch, con linh hạc không nghe lời cũng bị tát ngất rồi bán, đổi được cả túi linh thạch, dứt khoát ném cho hệ thống:
“Còn nữa, tất cả cái này.”
Sau cùng, nàng đỏ cả mắt vì bán quá nhiều tài sản.
Hệ thống gào thét:
“Tha mạng! Ngươi ngay cả quần áo của Thẩm Uyên cũng không tha sao?”
Lâm Vãn Nhi đá một cú:
“Ta để lại cho hắn cái quần lót rồi mà!
“Nếu không phải kỹ viện không nhận tu sĩ, ta đã bán hắn đi hầu rượu lâu rồi!”
Sau khi vét sạch mọi thứ, nàng lại xuống núi tìm công tử họ Lăng.
Lăng Hạc Chi đã bị nhà họ Lăng bỏ rơi, héo úa như tôm khô.
Thấy Lâm Vãn Nhi mang kiếm đến, chỉ cười khổ:
“Vãn Nhi, bây giờ ta mới biết, người ta yêu là Thanh Ngâm… một người dám hi sinh thân mình tế trận… trái tim chân thành như thế… sao ta lại mù mắt mà hủy hôn chứ?
“Ngươi đi đi, ta sẽ không yêu ngươi đâu.
“Ngươi không bằng nàng ấy.”
Mặt Lâm Vãn Nhi lạnh tanh như băng.
Nàng giống như một nữ kiếm tu chân chính, hành lễ nhẹ nhàng, rồi nói đầy sát khí:
“Ta đến đây không phải để nghe ngươi sám hối.
“Ta đến để cướp hết pháp khí và tài sản trên người ngươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lâm mỗ… thất lễ rồi.”
Vài phút sau, truyền ra tiếng kêu thảm thiết của công tử họ Lăng:
“Ta chỉ còn chút ít pháp khí thôi! Trả lại cho ta!
“Lâm Vãn Nhi, ngươi là độc phụ! Ngươi… ngươi… sao lại lột cả quần áo ta?!”
Hình ảnh gương mặt méo mó ấy dần biến mất khỏi màn hình.
Dù ta không hiểu sao ai cũng nghĩ ta ăn cát, nhưng thấy 5 triệu chảy vào tài khoản, ta vẫn hưng phấn lăn lộn trên giường.
Hệ thống hỏi:
【Chúng ta đã hủy liên kết. Sau này sẽ không gặp lại.
【Ký chủ có muốn gửi lời nào cho Lâm Vãn Nhi không?
【Ví dụ như: "tu luyện chăm chỉ", "đừng quên đạo tâm", "diệt yêu trừ ma không quên bản ngã"…】
Ta nước mắt lưng tròng, ôm lấy hệ thống:
【Nói với nàng ấy: Ta mê tiền.
【Đồ lót của Thẩm Uyên – không cần chừa cái nào, đổi hết ra tiền giùm ta!】
【???】
Hệ thống đứng đơ vài giây, rồi… biến mất vĩnh viễn.
20 phút sau, Alipay báo thêm: "Tài khoản nhận: 2.5 tệ."
Ta vung tay hào sảng, mở cửa hét xuống dưới nhà:
“Mẹ ơi, tối nay khỏi nấu cơm!
Con đi ăn tối trên cơ bụng tám múi đây!”
…….
Ngoại truyện – kết thúc
Lúc ta từ trong băng quan bò ra, xung quanh lạnh đến mức khiến ta nổi da gà, chậm rãi đón lấy phần kịch bản mà hệ thống đưa cho.
【Ký chủ, nhiệm vụ lần này là diễn vai bạch nguyệt quang đã bị thay thế.
Ngài chỉ cần dây dưa không dứt với mọi người, thể hiện sự đố kỵ với tiểu sư muội được cưng chiều là đủ.】
Ta xoa xoa tay vì lạnh, cau mày lật qua toàn bộ kịch bản.
【Hệ thống, ta không hiểu... Tại sao một người từng hy sinh vì đại nghĩa như bạch nguyệt quang lại bị viết thành nhân vật ác độc đến vậy? Cô ấy chẳng qua chỉ là một con rối bị kịch bản trói buộc.】
【Nhưng cô chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể trở về nhà.】
Ta lặng im không nói.
Với ta, về nhà là điều quan trọng nhất.
Ta học cách cầm lấy thanh kiếm mà mình chưa từng dùng đến, cố gắng hòa nhập vào Thái Hạo Tông.
Nguyên chủ vì tế kiếm mà từ Nguyên Anh rơi xuống Trúc Cơ, vinh quang năm xưa chẳng còn.
Phong chủ lại nhận thêm một tiểu sư muội mới, cô gái rụt rè đứng bên mọi người, mở miệng nói:
“Đại sư huynh, giờ sư tỷ trở về rồi… mấy huynh có định đuổi muội đi không?”
Tống Cẩn Dư ngay lập tức quát lớn:
“Diệp Thanh Ngâm, đừng hòng đuổi Vãn Nhi đi!
Mười năm qua, chính Vãn Nhi đã luôn ở bên chúng ta, khiến cho đỉnh phong thêm phần ấm áp.”