Từ trước đến nay, hắn chưa từng như vậy với Nhan Sơ Tịch. Nhưng đối diện sự yếu đuối và bất lực của Nhan Tịch Lam, hắn ngày càng lún sâu, không thể tự thoát.
“Bệ hạ... tối nay, người có thể ở lại với thiếp một đêm được không?”
Tạ Quân nghe nàng thì thầm cầu xin, hơi thở lập tức rối loạn, siết chặt lấy nàng, cúi đầu đáp khẽ bên tai:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Cả ngày hôm nay , trẫm đều ở bên nàng.”
Nghe được câu ấy, Nhan Tịch Lam cuối cùng cũng mỉm cười, khẽ nghiêng đầu tựa lên vai Tạ Quân.
Tạ Quân quả không thất hứa, cả một ngày đều ở bên nàng.
Đế phi cùng nhau dùng bữa trưa trong điện Tuyên Chính, đến xế chiều thì về điện Hợp Hoan, cùng chơi đùa với Chi Ninh suốt buổi.
Bên ngoài điện Hợp Hoan, điện Phi Hương và phủ Đại tướng quân thay nhau phái người đến cầu kiến, nhưng chẳng cung nhân nào dám truyền lời với Tạ Quân.
Bạch Ức Tiêu và Bạch Lĩnh Võ chỉ đành cắn răng chịu đựng, thấp thỏm trong chờ đợi suốt một ngày dài.
Cảm giác đó, chẳng khác nào bị thiêu đốt giữa địa ngục vô biên, khổ sở đến cùng cực.
Trời tối, Nhan Tịch Lam và Tạ Quân cùng nhau dỗ Chi Ninh ngủ.
Những ngày gần đây, Chi Ninh hiếm khi được gặp phụ hoàng, nên càng lưu luyến, cứ níu lấy áo hắn không chịu buông.
Tạ Quân vừa dỗ vừa trách yêu, nhưng nét mặt thì tràn đầy yêu thương.
Chi Ninh thuở nhỏ nhút nhát, rất ít khi làm nũng với hắn.
Nhưng từ khi được Nhan Tịch Lam chăm sóc, con bé ngày càng hoạt bát lanh lợi, tình cảm với phụ hoàng cũng thân thiết hơn, khiến hắn càng thêm thương yêu không nỡ rời xa.
Nhan Tịch Lam mỉm cười nhìn cha con bọn họ vui đùa, nhưng ánh mắt lại luôn dõi về phía cửa.