Tuyết Phủ Cung Tâm

Chương 38



20.

“Tránh ra! Đừng chạm vào bổn cung! Bổn cung phải gặp bệ hạ!”

 

Bạch Ức Tiêu gào lên, vừa xô đẩy đám cung nhân đang ngăn cản, vừa liều lĩnh lao vào trong điện Hợp Hoan. Nhưng người của điện này đã sớm vây chặt lấy nàng, chẳng để nàng tiến thêm lấy một bước.

 

Nhan Tịch Lam đứng lặng bên trong, yên tĩnh quan sát Bạch Ức Tiêu. Chỉ thấy nàng kia đầu tóc rối tung, sắc mặt nhợt nhạt, áo váy xộc xệch, chân trần không tất. Trên đôi bàn chân vốn trắng ngần đã chi chít vết xước, nhìn đến xót xa.

 

“Nhan Tịch Lam, đồ yêu nghiệt mê hoặc lòng người, để bổn cung vào! Bổn cung phải gặp bệ hạ!”

 

Giọng nói của Bạch Ức Tiêu đầy dữ tợn, sắc mặt méo mó. 

Nhan Tịch Lam hiểu rõ — nàng ta đã bị dồn đến đường cùng, muốn trốn khỏi điện Phi Hương e đã tốn rất nhiều công sức, đến được đây trong bộ dạng như thế, là đã đánh cược tất cả.

 

Vu cổ là đại kỵ trong hậu cung. 

Một khi chuyện bị vạch trần, đủ khiến nhà họ Bạch bị tru di. 

Bạch Ức Tiêu sao có thể cam tâm chịu chết? Dẫu là kháng chỉ, nàng ta cũng muốn tự mình đối chất với Tạ Quân.

Nhưng Nhan Tịch Lam lại không định để nàng ta có cơ hội đó.

 

“Yêu nữ! Ngươi cả ngày quấn lấy bệ hạ, rốt cuộc có mưu đồ gì? Bản cung nhất định sẽ khiến người đuổi ngươi khỏi cung!”

 

Lời nói như d.a.o cắt tai, nhưng Nhan Tịch Lam chỉ quay đầu, nhàn nhạt dặn dò một tiểu cung nữ:

“Không nghe thấy sao? Thục phi tỷ tỷ muốn gặp bệ hạ, mau đi thỉnh người đến đây.”

 

Cung nữ được lệnh vội vã chạy đi. 

Bạch Ức Tiêu nghe thấy vậy thì im lặng giây lát, ánh mắt như muốn xuyên thấu nội điện, dán chặt vào nơi nàng nghĩ rằng Tạ Quân đang ở đó.

 

Nhan Tịch Lam khẽ nhấc tà váy, ung dung bước ra, dừng lại bên cạnh Bạch Ức Tiêu. 

Khóe môi nàng khẽ cong, nụ cười dịu dàng mà lạnh lẽo:

 

“Tỷ tỷ, chẳng phải xưa nay tỷ luôn tin tưởng bệ hạ nhất sao? Cớ sao hôm nay lại hoảng loạn đến thế? 

Bộ dạng đầu tóc rối bời thế kia, chẳng hợp quy củ diện thánh đâu.”

 

Bạch Ức Tiêu không đáp, chỉ hừ lạnh, ánh mắt không rời nội điện. 

Nhan Tịch Lam cười càng rạng rỡ, rồi lại tiến thêm một bước:

 

“Tỷ có biết vì sao hôm nay bệ hạ chẳng gặp ai, suốt một ngày ở bên muội không? 

Không phải vì muội quyến rũ gì, mà vì chuyện của Bạch phu nhân quá bất ngờ. 

Bệ hạ còn chưa nghĩ ra nên xử lý tỷ ra sao... xử lý Bạch gia thế nào.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Lời vừa dứt, Bạch Ức Tiêu lập tức quay đầu trừng mắt nhìn nàng. 

Đám cung nhân xung quanh kinh hãi, muốn ngăn lại nhưng chưa kịp hành động, đã bị Nhan Tịch Lam quát lớn:

 

“Dừng tay! Nàng ấy vẫn là Thục phi được ban tước, các ngươi dám động thủ? Không sợ lát nữa bệ hạ nổi giận, liên lụy tới các ngươi sao?”

 

Cung nhân đành thu tay lùi xuống. 

 

Bạch Ức Tiêu liền xô mấy người chắn trước, lao tới, vươn tay túm lấy vạt áo của Nhan Tịch Lam.

Nhan Tịch Lam không ngờ nàng ta mạnh đến thế, bị kéo đến lảo đảo. 

Đám người xung quanh kinh hô, nhưng không ai dám tiến lên cản. Nào ngờ hành động ấy lại rơi trúng bẫy của nàng.

 

Nhan Tịch Lam vờ vùng vẫy vài cái, rồi từ từ buông xuôi, mặc cho Bạch Ức Tiêu kéo giật. 

Trong lúc ấy, nàng khéo léo dẫn Thục phi từng bước từng bước tới sát bậc thềm dài trước điện Hợp Hoan.

 

Chỉ cách mép thềm một bước, nàng bất ngờ ngẩng đầu, nụ cười lặng lẽ hóa lạnh lùng. Giọng nàng rất khẽ, chỉ để hai người nghe thấy:

 

“Bệ hạ chẳng cần nói gì, ta vẫn biết ngài nghĩ gì. 

 Chính vì chưa quyết được cách xử lý ngươi nên đêm nay, ta cố ý đưa ngươi đến đây. 

 Ngươi đã đến rồi, ngài sẽ không còn do dự gì nữa. 

 Bạch gia, từ nay tuyệt đường sống.”

 

Lời dứt, Nhan Tịch Lam không cho Bạch Ức Tiêu thời gian phản ứng. Nàng lùi mạnh một bước, thân hình đột ngột đổ nhào, lăn xuống từng bậc thềm đá lạnh lẽo.

Phía sau, tiếng hét kinh hoàng vang lên. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bạch Ức Tiêu đứng c.h.ế.t lặng, trơ mắt nhìn Nhan Tịch Lam ngã ngay trước mặt. 

 

Trong màn đêm, vang lên âm thanh như vải lụa bị xé toạc, sắc lạnh đến chói tai.

 

Một mảnh lụa xanh lục rơi khỏi tay Bạch Ức Tiêu, cánh tay nàng vẫn còn đưa ra phía trước nhưng chẳng nắm lấy được gì. 

Mệnh nàng, mệnh của cả nhà họ Bạch... dường như đã tuột khỏi tay trong khoảnh khắc ấy.

 

Từng bậc đá đập mạnh vào thân thể Nhan Tịch Lam. Nàng biết cú ngã này sẽ rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến mức ấy. 

Khi lăn tới chân thềm, toàn thân nàng đã rã rời, chẳng còn cử động được nữa.

 

Trong tiếng ong ong bên tai, nàng cố mở mắt. Mùi m.á.u tanh xộc lên nồng nặc. Thế nhưng—trong lòng nàng lại thầm dâng lên một nỗi khoái trá, đến mức muốn bật cười thành tiếng.

Trên trời, một vầng trăng tròn xuyên mây hiện ra, ánh trăng như nước đổ xuống mặt đất. 

Nhan Tịch Lam muốn ngẩng đầu nhìn thêm chút nữa, nhưng bóng tối đã phủ lấy tầm mắt nàng.

 

Tạ Quân cuối cùng cũng đến.

 

Hắn gầm lên, đẩy mạnh đám người ra, chạy đến bậc thềm. 

Thứ hắn thấy—chỉ là thân ảnh trong bộ áo màu trúc non, lặng lẽ nằm đó như ngủ quên dưới ánh trăng.

Hắn vịn tay nội thị, từng bước run rẩy đi xuống bậc thềm, chưa bao giờ thấy những bậc đá này lại dài đến thế.

 

“Thần phi, tỉnh lại đi... thần phi…”

 

Tạ Quân cố nén sợ hãi, quỳ xuống, ôm lấy nàng vào lòng. Cơ thể nàng vẫn còn ấm, nhưng nặng nề lạ thường. 

Hắn càng muốn bình tĩnh, mồ hôi lại càng tuôn ào ạt.

 

“Thần phi, trẫm ra lệnh cho nàng tỉnh lại, mau tỉnh lại!”

 

Hắn vươn tay muốn vén tóc nàng, nhưng chạm vào lại là cả bàn tay dính đầy m.á.u. 

Máu từ đầu ngón tay rơi xuống gò má tái nhợt, như tạo nên một lớp trang điểm, đẹp đến rợn người.

 

Ký ức bất ngờ trào về — về Sơ Tịch, về Tịch Lam. 

Mọi hình ảnh, mọi lời nói đan xen, rối loạn. Hắn không còn phân biệt được ai là ai.

 

Tạ Quân bế nàng lên, bước từng bước nặng nề lên bậc thềm. 

Dưới chân, những vệt m.á.u loang như hoa sen đỏ, từng đóa từng đóa yêu dị trải dài khắp nền đá.

 

“Lam nhi... nàng mở mắt ra nhìn trẫm một lần thôi. Chỉ một lần, trẫm cầu nàng...”

 

Hắn cúi đầu thì thầm, tựa như nói với chính mình, hoàn toàn quên mất xung quanh còn rất nhiều người.

Nhưng dường như, chẳng còn điều gì quan trọng nữa, hắn chỉ muốn ôm nàng, ôm đến khi nàng tỉnh dậy.

 

Nội thị thân cận mặt tái đi, lập tức hạ lệnh truyền ngự y đến ngay, dù cửa cung đã đóng cũng không được phép chậm trễ. 

Ông ta lại đích thân bắt giữ Bạch Ức Tiêu, giam vào tịnh điện chờ bệ hạ xử trí.

 

Ánh mắt Bạch Ức Tiêu vẫn dõi theo Tạ Quân, tuyệt vọng đến cùng cực. Nhưng... Tạ Quân chưa từng liếc nhìn nàng lấy một lần.

 

Khi bị dẫn đi, nàng ta lại rất ngoan ngoãn, không kháng cự, chỉ lặng lẽ nói:

 

“Công công... có thể giúp ta nói với bệ hạ một câu không? 

Ức Tiêu bị oan... là thần phi vô ý bước hụt, mới ngã xuống thềm.”

 

Nội thị nhìn nàng, ánh mắt dừng lại ở bụng đang nhô lên. Một lúc lâu sau mới chậm rãi đáp:

 

“Thục phi nương nương... đến nước này rồi, oan hay không cũng chẳng còn quan trọng. 

Điện Hợp Hoan có mười mấy cặp mắt chứng kiến. Người khó thoát khỏi bị liên lụy. 

Tình hình đã không thể cứu vãn. Nghe lão nô khuyên một câu... nương nương sớm liệu tính đường lui.”

 

Bạch Ức Tiêu cúi đầu, hai tay ôm lấy bụng. Một luồng khí lạnh lẽo từ tim tràn ra khắp cơ thể.

 

“Công công... ta còn có thể tính gì nữa? Ta chỉ là... thấy có lỗi với đứa nhỏ trong bụng thôi.”

 

Gió đêm lùa qua, cuốn đi giọng nàng.

Chiếc đầu từng ngẩng cao kiêu ngạo ... Giờ... đã cúi xuống.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com