Ta và tỷ tỷ tuy xuất thân hèn mọn, nhưng đều mang dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn.
Năm ấy, trong hội hoa đăng đêm Nguyên Tiêu, cả hai bị Thế tử nhìn trúng, cùng lúc được thu nạp vào phủ làm thiếp.
Sau khi nhập phủ, tỷ tỷ một lòng tranh sủng, quyến rũ mê hoặc khiến Thế tử lạnh nhạt với chính thê, suốt mấy tháng trời chỉ lui tới viện của nàng.
Tỷ ấy phong quang vô hạn, rực rỡ như ánh trăng trên cao.
Còn ta lại không tranh không đoạt, lặng lẽ như chim sẻ nép mình.
Ngày ngày thu mình trong viện, hoặc ngoan ngoãn đến thỉnh an Thế tử phi.
Tỷ ấy khinh thường ta, đắc ý nói:
“Lòng nam nhân ở đâu, tiền tài sẽ đặt ở đó. Nếu chỉ biết làm kẻ an phận, ở thời đại này là thứ vô dụng nhất.”
Không lâu sau, kinh thành rộ lên lời đồn Thế tử sủng thiếp diệt thê…
Chương 1:
“Hôm qua, Thế tử lại ở suốt một đêm trong viện của Vệ di nương. Sáng sớm nay, lễ vật ban thưởng đưa vào viện ấy ào ào như nước chảy. Quả là một yêu phụ mặt dày vô sỉ.”
Tiểu tỳ thân cận tên Tiểu Phù tức giận nói thay ta, vẻ mặt bất bình.
“Nô tỳ rõ ràng thấy di nương người còn đẹp hơn nàng ta nhiều.”
Ta lập tức ngắt lời nàng:
“Câm miệng, lời nói phải cẩn trọng. Ta và tỷ tỷ tình thâm nghĩa trọng, tỷ ấy được sủng ái, ta cũng vui mừng trong lòng.”
“Về sau không được nói những lời như thế nữa, bằng không ta nhất định sẽ phạt nặng.”
Tiểu Phù tuy đáp lời, nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ không phục.
“Vệ di nương căn bản chưa từng xem người là muội muội gì cả…”
Kỳ thực ta hiểu, cũng chẳng thể trách nàng.
Ta và tỷ tỷ đều mang dung mạo khuynh thành, quốc sắc thiên hương.
Ba hôm trước, trong hội hoa đăng đêm Nguyên Tiêu, chúng ta tình cờ gặp Thế tử Tống Hoài Ngọc.
Hắn vừa nhìn đã say mê, liền cùng lúc thu nhận cả hai chúng ta vào phủ làm thiếp.
Bởi dung mạo không tệ, hắn sảng khoái ban cho mỗi người một viện riêng, còn phân cả hạ nhân.
Đêm đầu tiên, Tống Hoài Ngọc đến viện của tỷ tỷ trước.
Sáng hôm sau, trên đường đến viện ta, lại vô tình gặp tỷ ấy.
Tỷ tỷ mặc bộ y phục màu đỏ, ngồi dưới rừng mai, nức nở rơi lệ.
Tỷ tỷ vốn đã xinh đẹp đến động lòng người, sắc đỏ càng khiến vẻ yêu kiều ấy thêm phần diễm lệ.
Thêm vào cảnh sắc rừng mai lay động theo gió, càng khiến tỷ tỷ như tiên nữ hạ phàm.
Khoảnh khắc đó đã khiến Thế tử kinh diễm.
Lại thêm mấy lời than thở nhẹ nhàng:
“Muội muội dung mạo quá đỗi xuất chúng…Thiếp… trong lòng rất sợ. Sợ rằng Thế tử nhìn thấy muội muội rồi, sẽ không cần thiếp nữa…”
Tống Hoài Ngọc trong khoảnh khắc ấy, lòng đã mềm nhũn như nước.
Lập tức quay đầu trở về, đích thân đón tỷ tỷ quay lại viện của nàng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hắn cũng từng sai người truyền lời, nói đêm đó sẽ đến chỗ ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng ta đợi mãi đợi mãi, chẳng thấy người đâu, chỉ nghe các nha hoàn mặt mày đỏ bừng thì thầm:
“Tối qua viện của Vệ di nương gọi nước tới bốn năm lượt…”
Thế là ta hiểu, Tống Hoài Ngọc e là sẽ chẳng đến nữa.
Quả nhiên, ba ngày tiếp theo, hắn đều lưu lại trong viện của tỷ tỷ.
Chuyện truyền lời, cũng chưa từng nhắc lại.
Toàn bộ mọi chuyện đều rơi vào mắt Tiểu Phù, nàng lo lắng đến mức đi quanh quẩn không yên.
“Người ta nói tỷ muội là một thể, tâm cơ của nữ nhân trong phủ sâu tựa biển, thứ có thể dựa vào chỉ có sự sủng ái của Thế tử. Vậy mà Vệ di nương cứ độc chiếm mãi chẳng buông.”
Tiểu nha đầu vừa nói vừa rơi nước mắt:
“Mấy hôm nay, trù phòng đưa tới toàn là cơm canh nguội ngắt, chẳng thấy một miếng thịt nào. Về sau sống thế nào cho nổi đây chứ…”
Tiểu Phù vừa khóc, má phập phồng, trông như một con chuột nhỏ, lại thấy thật đáng yêu.
Ta không biết nên an ủi ra sao, đành rút một miếng bánh điểm tâm nhét vào miệng nàng, chặn tiếng khóc lại.
“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng thôi mà.”
Hiện giờ, cuộc sống này… đã là tốt lắm rồi.
Ta và tỷ tỷ từ nhỏ đã xinh đẹp nổi bật, sau khi cập kê lại càng yểu điệu thướt tha, người dòm ngó không ít.
Phải nhờ phụ mẫu liều c.h.ế.t bảo vệ, mới không bị kẻ khác cướp đoạt đem đi.
Thế nhưng, không lâu trước, phụ thân và mẫu thân đều qua đời vì tai nạn, chúng ta chẳng còn ai để nương tựa.
Vị viên ngoại họ Vương kia – kẻ đã đánh c.h.ế.t ba người thiếp – muốn cưỡng ép thu nhận ta và tỷ tỷ làm thiếp thất.
Chúng ta liều mạng chạy trốn, giữa đường lại va phải Thế tử.
Tuy Thế tử là công tử ăn chơi nổi danh chốn kinh thành, nhưng làm thiếp trong vương phủ, vẫn còn tốt hơn gả cho hạng người như Vương viên ngoại.
Không thích thì cũng thôi vậy.
Chỉ cần có nơi đặt chân, không bị ức hiếp… là đủ rồi.
Có lẽ mấy lời lải nhải của Tiểu Phù đã linh nghiệm, không lâu sau đó, vận mệnh thực sự đã có chuyển biến.
…
Hôm nay là ngày Thế tử phi Thẩm Vân Tước hồi phủ.
Ta dậy từ rất sớm, chuẩn bị đến dâng trà kính chủ mẫu, làm tròn lễ nghi của thiếp thất.
Thực ra, việc này lẽ ra nên làm từ trước.
Chỉ vì mấy ngày vừa rồi, Thế tử phi đi chùa cầu phúc, nên đành dời đến hôm nay.
Sớm đã nghe danh Thế tử phi xuất thân từ phủ tướng quân, tổ tiên lập được công trạng hiển hách, quả là bậc nữ nhi đứng đầu danh môn thế gia.
Tưởng rằng sẽ là hình mẫu của giới khuê các, nào ngờ khi diện kiến mới phát hiện hoàn toàn khác biệt.
Trong Vân Tịch các, Thẩm Vân Tước ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí chủ mẫu.
Trên người nàng là y phục thanh nhã, nhưng khí độ lại khác người.
Ngũ quan rực rỡ sắc sảo, thần thái đoan chính cương nghị, giữa đôi mày không có vẻ yếu mềm của nữ nhi thường tình, ngược lại mang theo phong thái kiên cường, như một nữ tướng nơi sa trường, chứ chẳng phải nữ tử được nuôi dưỡng chốn khuê phòng.
Ta kính cẩn cúi đầu quỳ xuống:
“Thỉnh an phu nhân.”