Trong lòng có chút thấp thỏm bất an.
Trong những quyển thoại bản ta từng đọc, các quý nữ thế gia xưa nay đều không thích việc phu quân nạp thiếp, động một chút là tìm cách trừ bỏ tiểu thiếp cho hả giận.
Vậy nên… ta phải thật ngoan ngoãn mới được.
Nào ngờ, phu nhân chẳng những không làm khó, ngược lại còn ban thưởng cho ta một đôi vòng ngọc.
Ta mừng rỡ vô cùng, vui vẻ ngồi xuống một bên.
Thế nhưng chờ mãi chờ mãi, vẫn chưa thấy tỷ tỷ tới.
Ma ma bên cạnh phu nhân lạnh giọng khinh thường nói:
“Một tiểu thiếp không có thân thế bối cảnh, lại dám bày ra dáng vẻ của một chủ mẫu!”
Mãi đến khi mặt trời đã lên cao quá ba sào, tỷ tỷ mới bước vào, dáng vẻ ung dung chậm rãi, không hề vội vàng.
Nàng ăn vận xiêm y diễm lệ, y phục trang sức đều cực kỳ xa xỉ, khiến cả người toát ra khí thế cao quý lấn át, thậm chí còn áp cả vị chủ mẫu đang ngồi ở thượng vị.
Tỷ tỷ cười nhẹ, giọng từ tốn:
“Đêm qua Thế tử cứ quấn lấy thiếp, mãi đến nửa đêm mới ngủ, vì vậy mới lỡ mất giờ thỉnh an. Thật là thất lễ.”
“Phu nhân e rằng chưa từng nếm qua mùi vị này đâu nhỉ…A, ta suýt quên mất, Thế tử từng nói với ta, từ khi thành thân đến nay, vẫn chưa từng viên phòng với phu nhân.”
Bề ngoài, trông lời nói đó có vẻ khiêm nhường, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý thách thức không che giấu.
Thẩm Vân Tước chưa kịp mở miệng, ma ma bên cạnh đã giận dữ quát lớn:
“Vô lễ! Chỉ mới được sủng ái vài ngày mà đã vọng tưởng trèo lên đầu chủ mẫu?”
Hoàng ma ma là nhũ mẫu đi theo phu nhân xuất giá, đương nhiên không thể để kẻ khác khinh nhục chủ tử của mình.
Bà bước nhanh tới trước mặt tỷ tỷ, vung tay tát thẳng một cái thật nặng.
Khuôn mặt xinh đẹp của tỷ tức khắc sưng đỏ hẳn lên.
Phu nhân không ngăn cản, chỉ khẽ xoay xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay, đối với màn kịch này không mấy bận tâm.
Uy nghi của chủ mẫu… tuyệt đối không được phép bị khiêu khích.
Hoàng ma ma còn định tát thêm lần nữa, thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Tống Hoài Ngọc bất ngờ xông vào.
Tống Hoài Ngọc vừa bước vào cửa, tỷ tỷ liền nhanh chóng nhào vào lòng hắn, vừa khéo để lộ nửa bên mặt sưng đỏ, nước mắt lưng tròng, vẻ uất ức khiến ai nhìn cũng động lòng thương xót.
Thế nhưng chuyện này, vốn là lỗi của tỷ tỷ trước.
Huống hồ, phu nhân là đích nữ của tướng phủ, mà tỷ tỷ chỉ là một tiểu thiếp không thân phận, không xuất thân.
Trong thế gia đại tộc, thể diện là điều quan trọng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ai nặng ai nhẹ, hẳn là Thế tử phải phân định được rõ ràng rành mạch.
Nào ngờ… hắn lại hồ đồ đến như vậy.
Việc kế tiếp khiến ta không khỏi kinh ngạc.
Tống Hoài Ngọc ôm chặt tỷ vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, rồi khi quay sang nhìn phu nhân, sắc mặt đã đổi hẳn:
“Quả nhiên là nữ tử lớn lên nơi biên cương, hoàn toàn chẳng có chút giáo dưỡng nào! Nàng ganh ghét đến mức ấy sao? Ngay cả một tiểu thiếp cũng không dung nổi, vậy làm sao ta yên tâm giao việc trong phủ cho nàng quản lý?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu tướng phủ đã không dạy dỗ nàng tử tế, vậy để vương phủ thay họ dạy! Người đâu! Đưa phu nhân đến từ đường, phạt chép 《Nữ giới》, không có lệnh của ta, cấm bước ra ngoài nửa bước!”
Phu nhân tức đến mức ôm n.g.ự.c không thốt nên lời.
Hoàng ma ma bên cạnh cũng giận đến sắc mặt trắng bệch.
“Thế tử vì một tiểu thiếp mà trách phạt chính thê, truyền ra ngoài không sợ thiên hạ chê cười hay sao!”
Là thiếp thất như ta, nghe đến đây cũng cảm thấy Thế tử thiên vị quá mức.
Chuyện còn chưa tra rõ, đã vội kết tội cho phu nhân, chẳng hỏi han điều gì.
Ta từng nghĩ rằng được làm chủ mẫu sẽ là phúc phần bậc nhất trên đời.
Nay mới hiểu, nữ tử trên thế gia… ai cũng có nỗi khổ riêng.
Thế tử còn muốn phạt đánh Hoàng ma ma, may mà bị phu nhân cản lại.
Phu nhân đẩy tay bọn bà tử muốn dìu đỡ, ngẩng đầu, tự mình bước về phía từ đường.
Thân hình thẳng tắp, dáng vẻ không hề khuất phục.
Còn tỷ tỷ thì nép trong lòng Thế tử, khóe môi mỉm cười đắc ý, nào còn nửa điểm dáng vẻ đáng thương khi nãy?
Trận chiến không khói s.ú.n.g này…tỷ tỷ đại thắng.
Sau trận náo loạn ấy, ta trở về viện của mình.
Tiểu Phù buồn bã không thôi:
“Thế tử thật sự sủng ái Vệ di nương đến mức chẳng thèm để phu nhân vào mắt. Phu nhân rõ ràng là một nữ tử rất tốt…”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Tỷ tỷ vừa ngân nga hát vừa vui vẻ bước vào viện ta.
Nàng đến, là để khoe khoang.
Khoe sự sủng ái mà Thế tử dành cho nàng.
“Viện của muội quả thực hoang vắng, ngay cả người quét dọn cũng chẳng thấy bóng dáng. Không giống ta, Thế tử sợ ta mệt mỏi khổ sở, chỉ riêng hạ nhân trong viện cũng đã mấy chục người.”
“Không chỉ thế, mọi chuyện chàng ấy đều đích thân lo liệu, ngay cả điểm tâm cũng phải tự tay đút cho ta ăn đấy.”
Tỷ tỷ đảo mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt ngập tràn đắc ý.
Kỳ thực, thuở mới vào vương phủ, ta chưa đến nỗi thê lương thế này.
Dù lần đó tỷ tỷ đã dẫn dụ Thế tử đi, nhưng dẫu sao ta vẫn là mỹ nhân dung nhan diễm lệ.
Có một nữ tử như vậy trong phủ, thử hỏi có nam nhân nào nhịn được chứ?
Thế nhưng… có lẽ vì tỷ tỷ thường xuyên thì thầm bên gối, nên ánh mắt Thế tử nhìn ta không còn tha thiết như xưa nữa.
Người đời vốn khéo nhìn sắc mặt, quen thói nâng cao đạp thấp, cuộc sống của ta… dĩ nhiên chẳng dễ chịu gì.
Ta thầm nghĩ như thế, nhưng bề ngoài không hé răng một lời.
Tỷ tỷ đang được sủng ái, ta không muốn chọc giận nàng.
Có lẽ bộ dáng nhu thuận này khiến nàng càng thêm hài lòng.