Chỉ chốc lát sau, tin tức Thế tử phi bị tỷ đẩy xuống hồ, hôn mê bất tỉnh đã lan khắp nơi, gây chấn động toàn phủ.
Tin đồn Thế tử sủng thiếp diệt thê, bao che thiếp thất hãm hại chính thê, lập tức như mọc cánh, lan truyền khắp kinh thành.
Thậm chí… đến cả lão tướng quân nơi biên ải xa xôi cũng đã nghe được.
Phu nhân là tiểu nữ của tướng môn, lão tướng quân thương nàng như trân châu trong mắt.
Vừa hay tin con gái bị làm nhục đến mức này, ông liền lập tức phi ngựa suốt đêm trở về kinh, tự mình dâng biểu xin từ quan.
“Ta chinh chiến nơi tiền tuyến, chẳng phải vì muốn nhi nữ mình được sống tốt hơn ư? Thế mà đứa con gái ta thương yêu hết mực…lại bị người ta sỉ nhục đến mức này. Chức quan này… không làm cũng được!”
Lão tướng quân tuổi đã gần bảy mươi, tóc trắng như sương, quỳ giữa đại điện, nước mắt tuôn như suối, từng tiếng nấc nghẹn khiến ai trông thấy cũng không khỏi chua xót.
Cảnh tượng ấy khiến người người cảm động.
Thánh thượng tức giận đến tím mặt, long nhan đại nộ.
Tức khắc hạ chỉ: lệnh Thế tử đích thân đánh c.h.ế.t Vệ di nương, lấy đó làm lễ vật dập tắt cơn giận của nhà họ Thẩm.
Mà đúng lúc này, những “nước cờ” phu nhân đã âm thầm sắp xếp từ trước bắt đầu phát huy tác dụng.
Trăm quan đồng loạt dâng sớ, thay phu nhân kêu oan, đòi lại công bằng.
Lòng người phẫn uất, triều đình xôn xao, một khi ý dân đã bùng lên thì đâu dễ dập tắt.
Thánh thượng cũng chẳng còn cách nào, đành phải ban thánh chỉ hòa ly.
Phu nhân rốt cuộc được rời khỏi vương phủ.
Còn chuyện nàng ngã xuống hồ hôm ấy — tất nhiên là cố ý.
Tất cả những gì xảy ra…đều là nàng cố tình tạo ra, gây ồn ào, ép sự việc đến mức không thể cứu vãn.
Để rồi, giữa dư luận cuồn cuộn và lòng dân khó lòng dẹp yên, thánh thượng dù về tình hay về lý… cũng chỉ đành buông tay.
Sau này, phu nhân theo phụ thân nàng trở lại biên ải.
Nơi ấy, chính là giấc mộng tự do mà nàng hằng khao khát.
Ngày hành hình, ta đã đến thăm tỷ tỷ.
Nàng bị trói chặt trong phòng, vậy mà chẳng hề hoảng loạn, ngược lại còn tỏ ra thong dong tự tại.
Thấy ta tới, nàng hung hăng nhổ nước bọt về phía ta:
“Muội tới để xem trò cười của ta sao? Vậy thì muội phải thất vọng rồi. Phu quân nhất định sẽ bảo vệ ta.”
Nàng còn giơ tay đếm ngón, đắc ý nói:
“Đợi mấy hôm nữa gió yên sóng lặng, phu quân sẽ đón ta ra ngoài. Hừ, lần này không g.i.ế.c được tiện nhân Thẩm Vân Tước coi như ả may mắn, nhưng lần sau nếu ta tìm được cơ hội…ta nhất định sẽ khiến ả sống không bằng chết. Không có sự sủng ái của phu quân, ả tính là cái thá gì?”
Tỷ tỷ thật sự… vẫn ngây thơ đến đáng yêu.
Chỉ là, nàng sắp phải thất vọng rồi.
Khi bị kéo ra khỏi phòng như một con ch.ó chết, mặt mũi dính đầy đất, tóc tai tán loạn, lúc ấy nàng mới bắt đầu sợ hãi.
Trước mặt là người nam nhân từng ôm nàng thề thốt, từng dịu dàng dỗ dành nàng mỗi đêm, tỷ tỷ vẫn ôm hy vọng cuối cùng.
Nàng gắt gao túm lấy vạt áo Thế tử, giọng run rẩy:
“Hoài lang, cứu thiếp… thiếp không muốn chết…Chàng từng nói sẽ yêu thiếp, che chở thiếp cả đời, những lời đó… chẳng lẽ đều là giả sao?”
Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt như mưa, khiến dung nhan kia càng thêm khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng lần này, nam nhân luôn chiều chuộng nàng mọi chuyện, lại thờ ơ quay mặt.
Từng trượng rơi xuống, m.á.u văng tung tóe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ mười mấy trượng, nàng đã tắt thở, một xác hai mạng.
Thế tử ném gậy xuống đất, ôm mặt gào khóc.
Có lẽ, trong lòng hắn, thật sự có phần nào thương tiếc nàng.
Nhưng qua một thời gian nữa thôi, mọi thứ rồi sẽ bị lãng quên.
Sẽ lại có những bóng hồng khác vây quanh hắn, ríu rít không dứt.
Còn tỷ tỷ — nữ nhân ngu ngốc ấy — đã vĩnh viễn dừng lại ở quá khứ.
Tỷ ấy chưa bao giờ hiểu…
Tình yêu là thứ vô dụng nhất trong cái thế đạo này.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thuở còn bé, chúng ta từng ngưỡng mộ những di nương phồn hoa trong phủ lớn trên trấn.
Tỷ tỷ chỉ thấy được bọn họ đeo vàng mang ngọc, bước đi yểu điệu kiêu sa.
Nhưng chưa từng nghĩ đến — làm thiếp thất… thì lấy đâu ra lựa chọn?
Người mới cười, người cũ khóc.
…
Phu nhân chuộc thân cho ta, lại còn cho một khoản bạc lớn.
Cầm lấy số bạc ấy, ta cùng Tiểu Phù rời kinh, đến vùng sông nước Giang Nam.
Thuê một gian cửa tiệm nho nhỏ, ngày ngày bán những món điểm tâm mà ta yêu thích.
Buôn bán cũng xem như thuận lợi, trừ đi chi phí vẫn có thể dành dụm một ít.
Sáng sớm làm bánh, chiều đến đọc thoại bản, cùng Tiểu Phù cười cười nói nói, thỉnh thoảng chí chóe vài câu, cuộc sống như thế… chính là bình yên mà ta từng hằng mơ ước.
Giữa chừng, cũng có nam tử ngưỡng mộ dung mạo, tới dạm hỏi cầu thân.
Nhưng ta không dám gật đầu.
Bởi lẽ — tình yêu, thật sự quá đáng sợ.
Đời này, ta nguyện cùng Tiểu Phù nương tựa nhau mà sống, bình thản mà già đi.
Còn về phu nhân — sau khi trở về biên ải, nàng sống vô cùng tốt.
Thì ra phu nhân là nữ tử mạnh mẽ như thế, mỗi ngày thúc ngựa giương roi, tung hoành chiến trường, dáng vẻ cưỡi ngựa còn gọn gàng lanh lẹ hơn cả những công tử nhà quyền quý.
Sinh ra trong tướng môn, nàng vốn dĩ không nên bị giam cầm nơi khuê phòng.
Những tháng ngày chôn chân trong phủ đệ kia… thật sự đã uổng phí nàng.
Biên ải rộng lớn… mới là nơi nàng thuộc về.
Phu nhân gả cho Thế tử… đúng là viên minh châu rơi vào vũng bùn lầy, đóa hoa quý cắm ở bãi phân trâu.
Nhắc đến Thế tử…
Từ sau khi chính tay hành hình tỷ tỷ, hắn như người phát điên, cả ngày sa sút, rượu chè be bét, không còn ý chí sống.
Một ngày kia, hắn uống say ngã xuống hồ, c.h.ế.t đuối.
Khi được phát hiện, t.h.i t.h.ể đã trương phồng, thối rữa.
Nhưng tất cả những điều đó…đã chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa.
Những ngày tháng về sau, chúng ta nhất định sẽ sống rực rỡ và an yên, sống vì chính bản thân mình.
Hết.