Lấy cớ thiên tai, nàng bắt đầu cắt giảm chi tiêu trong phủ — từ y phục đến thức ăn đều tiết kiệm hơn trước.
Tỷ tỷ vốn đã quen sống trong cảnh xa hoa đầy đủ, đương nhiên không chịu nổi sự “khắc khổ” này.
Liền gây náo loạn trong phủ, không ngừng cãi cọ, đúng lúc bắt được hạ nhân đang ăn cắp đồ trong kho đem đi cầm bán.
Nắm được “sai lầm” của phu nhân, tỷ tỷ lập tức mượn cớ nổi giận, mắng phu nhân không biết quản gia, không trị được người dưới, rồi ra tay đoạt lấy quyền quản lý nội vụ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thế tử bị dỗ ngọt đến đầu óc choáng váng, tất nhiên thuận miệng đồng ý.
Tỷ tỷ trong khoảnh khắc lại phong quang như xưa, đắc ý không thôi.
Nhưng quản lý sổ sách trong phủ đâu phải chuyện dễ?
Một người xuất thân thôn dã, chỉ đọc được vài chữ như tỷ tỷ, sao có thể so được với phu nhân — nữ nhi nhà quan gia, từ nhỏ đã đọc sách viết chữ, sống trong lễ nghi của danh môn khuê các!
Vậy mà ngay ngày đầu tiếp quản sự vụ, tỷ tỷ đã làm ra một chuyện ngu xuẩn đến kinh thiên động địa.
Nàng ngang nhiên đem toàn bộ các di nương thông phòng không được sủng ái, gửi… thẳng đến kỹ viện!
Không lâu sau, thân nhân của các nữ nhân ấy lần lượt kéo đến vương phủ đòi lại công đạo:
“Con gái nhà ta đường đường chính chính gả vào phủ, vậy mà bị vương phủ làm nhục đến mức ấy, không thể không cho chúng ta một lời giải thích!”
“Cái gì? Một tiểu thiếp quản gia?”
“Một phủ vương gia to như vậy mà lại để một tiểu thiếp lên nắm quyền?”
…
Sự việc gây chấn động cả kinh thành.
Đối diện với phong ba, phu nhân chỉ điềm nhiên không đáp, người nào hỏi đến thì nàng chỉ nhẹ nhàng thở dài:
“Haiz… đừng nhắc đến nữa.”
Dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng ấy, rơi vào mắt người ngoài lại càng khiến người ta đau lòng thương xót.
Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc bằng việc Thế tử cúi đầu thay mặt phủ nhận lỗi. Nhưng tỷ tỷ chẳng những không biết thu liễm, lại càng ngày càng càn rỡ.
Nàng bắt đầu khấu trừ tiền công của hạ nhân, ngang ngược khắp phủ, một lời không hợp là quát mắng chửi bới.
Có khi còn giương tay định đánh, ai ai cũng phải nhịn nhục mà sống.
Người trong phủ khổ không nói nên lời, dám giận mà không dám mở miệng.
Dần dần, cả kinh thành đều biết — vương phủ có một vị di nương hung hãn, lại được sủng ái cực kỳ, đến mức… có thể một tay năm quyền quản lý nội vụ.
Bước đầu tiên — tạo dựng hình tượng — đã hoàn thành.
Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Chúng ta… còn phải đẩy nàng lên cao hơn nữa.
Từ đó về sau, phu nhân bắt đầu thường xuyên xuất hiện tại các yến tiệc.
Các công phủ, hầu phủ, phủ bá tước…nối tiếp nhau gửi thiệp mời — mà những yến hội chính quy như thế, thiếp thất như tỷ tỷ lại không có tư cách tham dự.
Còn ta, nhờ vào hào quang của phu nhân, cũng được theo hầu hạ nàng vài lần.
Tỷ tỷ ghen tị đến phát điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta lại cố tình tới trước mặt nàng khoe khoang:
“Chiếc vòng trên tay muội là do hầu tước phu nhân tặng đấy, còn cây trâm vàng cài trên tóc này là của quận chúa ban tặng, đẹp thật đấy.”
“Ơ? Sao tỷ không đi? Chẳng lẽ… không muốn đi à? À mà ta nghe nói, con cái do thiếp thất sinh ra, sau này đều phải gửi cho chủ mẫu nuôi nấng đó~”
Nghe đến đây, sắc mặt tỷ tỷ đanh lại, vặn vẹo gầm lên:
“Thẩm Vân Tước đừng mơ! Đó là con của ta!”
Ta chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn nàng:
“Nhưng sau này, đứa bé cũng phải chơi với các công tử tiểu thư khác chứ. Tỷ không thể dự tiệc, đến lúc phu nhân nói vài lời, lỡ đâu…người khác lại tưởng đó là con của nàng ấy thật thì sao?”
“Dù sao, người làm chủ mẫu… vẫn là phu nhân mà.”
Một câu ấy như đổ thêm dầu vào lửa, ánh mắt tỷ tỷ chợt lóe lên tia độc ý sâu cay.
Xem ra — ngọn lửa này… đã bốc đến nơi cần đến.
Ta hài lòng rời đi, trong lòng dâng trào khoái ý.
Phu nhân hầu tước mở tiệc khai phủ, bái thiếp gửi khắp kinh thành, những nhà quyền quý ai nấy đều có tên trong danh sách.
Tin tức truyền đến, viện của tỷ tỷ lập tức loạn thành một mối tơ vò.
Nàng vừa năn nỉ, vừa làm loạn, khóc lóc ầm ĩ đòi đi theo cho bằng được.
Thế tử bị làm phiền đến nhức đầu, rốt cuộc cũng phải gật đầu đồng ý.
Tỷ tỷ đắc ý tưởng mình đã chính thức chen chân vào giới quyền quý, nào ngờ… lại là tự mình đào hố chôn mình.
Đối với hành vi mang thiếp thất đến yến tiệc chính quy của Thế tử, vì thể diện hoàng thất, không ai tiện lên tiếng ngay tại chỗ.
Nhưng sau lưng thì lời đồn truyền đi rầm rộ.
Thậm chí… còn mơ hồ lọt vào tai Thánh thượng.
Mà tỷ tỷ – từ nhỏ đã được nuông chiều – làm sao chịu nổi sự gò bó?
Giữa yến tiệc, nàng cố tình kề tai thì thầm thân mật với Thế tử, nói năng vô lễ, từng câu từng chữ đều là khiêu khích phu nhân.
Nàng nghiêng người, tựa sát vào Thế tử, nhướn mày cười:
“Phu nhân và phu quân thành thân đã nhiều tháng, vậy mà vẫn chưa từng viên phòng. Cho nên mới nói, dù xuất thân tôn quý đến đâu, cũng không giữ được trái tim của phu quân đâu.”
Lời này vừa buông ra, đến cả Thế tử cũng chưa kịp ngăn lại.
Trước mặt bao người, bí mật phòng the giữa phu thê chính thất lại bị lôi ra bêu rếu, thể diện của phu nhân… mất sạch.
Phu nhân cố gắng giữ vẻ bình thản, giả vờ không để tâm.
Nhưng Hầu tước phu nhân không nén nổi giận, trừng mắt nhìn Thế tử:
“Yến tiệc long trọng thế này lại dẫn thiếp thất đến, còn ra thể thống gì chứ? Đã vậy còn để nàng ta buông lời khinh miệt, nhục mạ chính thê, vương pháp ở đâu? Đem con hồ ly tinh đó đến xin lỗi Vân Tước ngay!”
Những người khác cũng đồng loạt phụ họa.
Thế tử không chịu nổi áp lực, đành phải thúc ép tỷ tỷ đi xin lỗi.
Không ngờ… nàng lại rơi đúng vào bẫy.