Uyên Ương Mộng Điệp

Chương 13



10

“Các ngươi đang nghi ngờ kết quả điều tra của Đình Úy phủ sao?”

Phó Ký lúc này tựa một con báo mất kiểm soát, toàn thân như dựng ngược lông, răng nghiến chặt, hơi thở mang theo sát khí đầy nguy hiểm.

Hắn vốn luôn là người nho nhã ôn hòa, phong thái thanh tao, đối nhân xử thế lễ độ. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tức giận đến mức này.

Tạ Chinh cùng thê tử nhìn thoáng qua ba người trước mặt, ánh mắt phức tạp.

“Bây giờ mọi chứng cứ đều chỉ ra rằng người c.h.ế.t chính là Triều Nhan. Các ngươi còn ở đây bôi nhọ nàng. Chẳng lẽ đợi đến khi ta tìm được thủ cấp của nàng, ném thẳng trước mặt các ngươi, các ngươi mới chịu khóc sao?”

“Vạn Triều Nhan đối với các ngươi rốt cuộc là gì? Là thân nhân? Hay là kẻ thù?”

“Các ngươi vì hạnh phúc của một nữ nhi mà hi sinh nữ nhi còn lại, vì một đạo sĩ đoán mệnh vô căn cứ mà bỏ mặc, chèn ép nàng. Các ngươi luôn nói nàng vô lễ, ngỗ nghịch. Ta muốn hỏi, ‘Tử bất giáo, phụ chi quá’ há chẳng phải lời Thánh nhân sao? Các ngươi từng dạy dỗ nàng bao giờ chưa?”

Lời của Phó Ký khiến phụ mẫu ta cứng họng, ngay cả Trưởng tỷ miệng lưỡi sắc bén cũng không thể phản bác.

Tạ Chiêu hừ lạnh, cười nhạt.

“Phó Ký, ta biết ngươi tức giận. Chuyện Triều Nhan gả cho ta vốn là một trò hề. Ta hoàn toàn có thể bỏ nàng, đợi nàng trở về rồi gả cho ngươi. Ngươi không cần ở đây làm càn.”

“A Chiêu! Câm miệng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Chinh kéo mạnh tay hắn, quát lớn một tiếng, ngay cả đại tẩu cũng hung hăng lườm hắn một cái.

Phó Ký như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, sắc mặt tái nhợt, bật cười thành tiếng.

“Tạ Chiêu, ngươi vẫn còn là người sao? Triều Nhan thật sự bị mù mới có thể thích một kẻ mù lòng mù mắt như ngươi. Ngươi đúng là vô phương cứu chữa!”

Nói xong, Phó Ký chỉnh lại y quan, trở về dáng vẻ nghiêm túc của quan chức Đình Úy phủ.

“Thân phận người c.h.ế.t đã xác định, hung thủ còn đang truy bắt, t.h.i t.h.ể trước mắt chưa thể trao trả.”

“Đương nhiên, các ngươi cũng chẳng cần. Chân ta không tiện, cổng lớn của Vạn gia, Tạ gia, ta không bước vào được, cũng chẳng có ý định đến.”

Ta thấy Phó Ký xoay người rời đi, trong mắt hắn đã đỏ hoe, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt thanh tú của hắn.

Nước mắt ta cuối cùng cũng như lũ vỡ đê, tuôn trào không ngớt.

Ta biết, hắn đang nhớ ta, đau lòng vì ta.

Thế gian này, người đối xử tốt với ta nhất chính là hắn, cũng chỉ có hắn.

Ta không rõ rốt cuộc mình đã làm gì sai để bọn họ đối xử với ta như vậy.

Ngay cả khi ta đã chết, bọn họ vẫn không tin, thậm chí còn bôi nhọ thanh danh của ta.

Ta rõ ràng không làm gì sai, nhưng lại bị đối xử như một kẻ tội đồ ác độc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com