Dưới bao ánh mắt dõi theo, Tạ Chiêu gật đầu đồng ý.
Trưởng tỷ vẻ e thẹn, dáng điệu yêu kiều bước lên xe cùng hắn.
Ta lơ lửng trên không trung, không nhịn được mà 'phi' một bãi nước bọt (trong tưởng tượng) về phía hai kẻ đó.
Làm cha mẹ có thiên vị cũng là lẽ thường tình.
Nhưng thiên vị đến mức này, ta đúng là lần đầu được chứng kiến.
Ta cảm thấy vành mắt mình cay xè, nước mắt muốn rơi nhưng không thể, trái tim như bị một bàn tay sắt vô hình siết chặt, đau đớn khôn cùng.
10
“Các người đang nghi ngờ kết quả điều tra của Đình Úy phủ sao?”
Phó Ký lúc này tựa một con mãnh thú mất kiểm soát, toàn thân bừng bừng sát khí, răng nghiến ken két, ánh mắt lộ rõ vẻ nguy hiểm.
Hắn vốn là người ôn hòa nho nhã, phong thái lịch thiệp, chưa từng mất bình tĩnh đến thế này.
Tạ Chinh cùng phu nhân đưa mắt nhìn đám người trước mặt, ánh mắt đầy phức tạp.
“Mọi chứng cứ hiện tại đều cho thấy người c.h.ế.t chính là Triều Nhan. Vậy mà các người còn ở đây bôi nhọ nàng. Chẳng lẽ phải đợi đến khi ta tìm được thủ cấp của nàng, ném thẳng trước mặt các người, các người mới chịu nhỏ một giọt nước mắt sao?”
“Chúng tôi sơ bộ nhận định, t.h.i t.h.ể vô danh ở ngoại thành chính là Vạn Triều Nhan.”
“Không thể nào! Đình Úy phủ các người không có bằng chứng xác thực, sao dám ăn nói hồ đồ! Ta muốn tố cáo các người!”
Người phản ứng dữ dội nhất chính là Tạ Chiêu.
Vừa nghe xong, hắn lập tức xông tới, túm cổ áo Phó Ký, lôi ra ngoài.
Tạ Chinh vội vàng bước lên ngăn cản.
Mà người nhà của ta vẫn một mực im lặng.
Phó Ký hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho thuộc hạ mang tới một bọc vải dính máu, trên đó loang lổ những vết m.á.u đã thâm đen.
“Những mảnh vải này đều được thu thập từ t.h.i t.h.ể nạn nhân. Trước khi Triều Nhan rời Tạ phủ, người cuối cùng nàng gặp chính là Đại phu nhân Tạ gia. Phu nhân hẳn là nhận ra chúng chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phu nhân của Tạ Chinh cẩn thận xem xét, rồi khẽ gật đầu.
Trưởng tỷ chợt cao giọng, ngữ khí đầy vẻ lo lắng xen lẫn hoài nghi.
“Chỉ dựa vào mấy mảnh vải rách này, có thể xác định người c.h.ế.t chính là Triều Nhan sao?”
Phó Ký liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên đáp:
“Đình Úy phủ điều tra án, tất nhiên phải có chứng cứ đầy đủ. Ngoài những mảnh vải này, chúng tôi còn tìm thấy vài mảnh vỡ của một chiếc vòng tay ngọc bích. Loại ngọc này, thường dân không thể nào mua nổi. Ta nhớ rõ, Triều Nhan có một chiếc vòng như vậy, trên đó chạm khắc hoa văn uyên ương. Những mảnh vỡ tìm thấy trên thi thể, vừa hay cũng có hình uyên ương.”
Nghe đến đây, chị dâu của Tạ Chiêu đã khóc đến mức gần như ngất đi, Tạ Chinh cũng lộ rõ vẻ đau đớn khôn cùng.
Mà phụ mẫu của ta thì lại như đang nghe chuyện của một người xa lạ nào đó, trên gương mặt không hề có lấy nửa điểm bi thương.
Trưởng tỷ vẫn luôn quan sát sắc mặt Tạ Chiêu, dường như muốn thăm dò xem hắn có thực sự động lòng vì đứa em gái này của mình hay không.
Nàng ta mím môi, lạnh lùng nói:
“Vạn Triều Nhan từ nhỏ đã ngang ngược, thích trêu đùa người khác, chỉ dựa vào mấy thứ này, làm sao có thể chắc chắn người c.h.ế.t là nó? Biết đâu nó đã đổi y phục với người khác, rồi nhân cơ hội bỏ trốn, cũng không phải là không có khả năng!”
Phó Ký đột nhiên quát lớn, trừng mắt nhìn Tạ Chiêu: “Tạ Chiêu! Nàng ta nói vậy mà ngươi cũng tin được sao?!”
Trưởng tỷ vội vàng nói đỡ, ánh mắt liếc về phía Tạ Chiêu như tìm sự đồng tình: “Tạ tướng quân nói không sai! Muội muội ta từ nhỏ đã không biết lễ nghĩa, lại thích lừa gạt người khác, nhất định nó đã sắp xếp từ trước, khiến mọi người lầm tưởng nó đã chết.”
“Mấy ngày trước, nó còn cho người báo tin rằng ngày sinh thần của mẫu thân sẽ không về. Giờ nghĩ lại, mọi chuyện dường như đã được sắp đặt từ trước.”
Lời của Trưởng tỷ dường như đã thức tỉnh mẫu thân.
“Đúng vậy! Tuyết Nhi nói không sai! Ta là mẹ của Vạn Triều Nhan, lẽ nào ta không hiểu rõ nó sao? Người c.h.ế.t kia chắc chắn không phải là nó! Nhất định là nó đã bỏ trốn cùng tình nhân rồi! Đồ tiện nhân không biết liêm sỉ! Đúng là một con nghiệt súc!”
Ta nhìn bộ dạng của những kẻ đó, chợt nhận ra trước đây mình đã ngu ngốc đến nhường nào, lại còn từng ảo tưởng rằng họ sẽ đau lòng vì ta.
Mẫu thân giờ đây một lòng bênh vực Trưởng tỷ, còn ta thì bị giẫm đạp dưới bùn lầy.
Ta bắt đầu hoài nghi, liệu mình có thực sự là con gái ruột của bà ta hay không?
Làm cha mẹ có thiên vị cũng là lẽ thường tình.
Nhưng thiên vị đến mức này, ta đúng là lần đầu được chứng kiến.
Ta cảm thấy vành mắt mình cay xè, nước mắt muốn rơi nhưng không thể, trái tim như bị một bàn tay sắt vô hình siết chặt, đau đớn khôn cùng.