Uyên Ương Mộng Điệp

Chương 16



Nghe xong, cả người Tạ Chiêu và Phó Ký run lên, trong mắt ngập tràn tơ máu.

Ta hồi tưởng lại, bỗng cảm thấy toàn thân đau đớn.

Ta chợt nhớ đến vị đạo sĩ du phương kia, thấy rằng lời ông ta đoán mệnh chẳng hề chính xác.

Người yểu mệnh rõ ràng là ta.

Ta chưa từng sống đến tuổi hai mươi.

Tạ Chiêu muốn tự tay g.i.ế.c kẻ Bắc Địch kia, nhưng bị Phó Ký ngăn lại.

Ta không ngờ hắn lại có sức mạnh đến thế, có thể giữ chặt Tạ Chiêu.

Phó Ký vừa khóc, vừa run rẩy siết chặt nắm tay, hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t tên hung đồ kia.

Hắn nói phải giải người về Đình Úy phủ, dâng tấu lên Hoàng thượng, trả lại trong sạch cho ta.

Hắn nói, ta cả đời chính trực, dù đã chết, cũng không thể để người đời phỉ báng.

Hắn nói, dù có thấy Vạn gia phải chịu khổ suốt đời, cũng không đủ để bù đắp những thiệt thòi mà ta đã chịu.

Cuối cùng, Phó Ký nhìn thẳng vào Tạ Chiêu, lạnh giọng nói:

“Triều Nhan vẫn luôn ái mộ ngươi, chỉ có điều nàng nghĩ rằng không ai biết. Nhưng trong lòng ngươi vẫn có nàng, chỉ là chính ngươi và nàng không hề hay biết.”

“Tạ Chiêu, ngươi tự cho rằng mình thích Vạn Mộ Tuyết, đây cũng xem như báo ứng cho việc ngươi nhìn người không thấu.”

13

Phó Ký dẫn người rời đi, chỉ để lại ta và Tạ Chiêu trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp, tối tăm này.

Tạ Chiêu tựa lưng vào tường, trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên bật ra một tiếng gầm đau thương.

Hắn giáng từng quyền xuống người mình, hận chính bản thân mình.

Ta ngồi bên cạnh, nước mắt giàn giụa khắp mặt.

Hóa ra, Phó Ký sớm đã thấu suốt mọi chuyện, chỉ có ta và Tạ Chiêu vẫn còn mù quáng.

Những ngày qua, ta hận cha mẹ, hận Tạ Chiêu, hận cả số mệnh.

Nhưng chưa từng cảm thấy nuối tiếc đến nhường này.

Mọi chuyện đều ở ngay trước mắt, nhưng lại như cách xa muôn trùng.

Án mạng ở ngoại thành cuối cùng cũng khép lại.

Toàn kinh thành đều tiếc thương cho ta.

Tạ Chiêu đích thân đến Vạn phủ, thông báo kết quả vụ án.

Phụ mẫu ta kinh ngạc, Trưởng tỷ cũng không thể tin nổi.

Sau một hồi trầm mặc, Trưởng tỷ đột nhiên cất giọng gào thét, bén nhọn như ác quỷ.

“Vạn Triều Nhan chính là tai họa! Chẳng phải người ta thường nói ‘Tai họa lưu thiên niên’ sao? Sao nó có thể c.h.ế.t được?”

“Bao năm qua, chuyện gì ta cũng hơn nó, cớ gì Tạ Chiêu và Phó Ký cứ mãi vây quanh nó, chẳng thèm nhìn ta lấy một lần? Cớ gì? Nó c.h.ế.t rồi, vậy ta phải so với ai đây?”

Mắng xong, Trưởng tỷ bỗng bật cười, cười đến mức điên cuồng.

“Nó c.h.ế.t rồi cũng tốt! Nó vốn nên c.h.ế.t từ lâu! Giờ đây, Vạn Mộ Tuyết ta mới là nữ nhi duy nhất của Vạn gia!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bởi vì Triều Nhan không hề tham lam như ngươi!”

Tạ Chiêu gầm lên giận dữ, khiến nàng ta câm bặt.

Không ai dám hé răng nửa lời.

Phụ thân run rẩy đưa tay tát nàng ta một cái thật mạnh, tức giận quát:

“Ngươi là súc sinh!”

Mẫu thân cũng khóc lớn, mắng nàng ta, trách nàng ta, lại khóc kể nỗi nhớ nhung ta.

Nhìn xem, con người chỉ khi c.h.ế.t đi mới có kẻ nhớ đến những điều tốt đẹp của họ.

Ta nhìn về phía Tạ Chiêu, thấy hắn cau mày, chán ghét tránh khỏi tay Trưởng tỷ, sau đó xoay người rời đi, không thèm quay đầu lại.

Chỉ còn lại ba người nhà họ Vạn ở lại oán trách, chửi bới lẫn nhau.

Cảnh tượng ta từng mong chờ nay đã hiện hữu ngay trước mắt, nhưng lại khiến ta cảm thấy vô vị đến lạ.

Giờ đây, ta không còn bận tâm đến phản ứng của bọn họ, những gì họ làm chẳng qua chỉ để cho người ngoài nhìn thấy mà thôi.

Nhưng ta biết, cái c.h.ế.t của ta sẽ mãi là một chiếc gai đ.â.m sâu trong lòng bọn họ, cả đời này cũng không thể rút ra.

Vạn Mộ Tuyết đã cướp đi của ta mọi thứ suốt bao năm qua, từ nay về sau, nàng sẽ chẳng thể làm vậy nữa.

Bởi vì người sống mãi mãi không thể sánh bằng người đã khuất.

Ta phiêu đãng rời khỏi Vạn phủ, lúc này, ánh bình minh vừa ló dạng.

Trận tuyết kéo dài hai mươi năm cuối cùng cũng đã ngừng rơi.

14

Vạn gia bỗng xuất hiện một vị khách vừa xa lạ, vừa quen thuộc.

Đạo sĩ từng xem mệnh cho ta và Trưởng tỷ mười năm trước nay lại du hành đến nơi này.

Nghe tin ấy, Tạ Chiêu lập tức sai người mời hắn đến phủ.

Từ sau khi biết chân tướng mọi chuyện, hắn trở nên suy sụp, ngày ngày giam mình trong phòng, lật xem những thứ ta để lại.

Hắn còn đến Vạn phủ thu thập tất cả đồ vật từ nhỏ đến lớn của ta, phát hiện ra hơn nửa số đó là quà tặng của chính hắn năm xưa, rồi ôm lấy chúng mà khóc suốt nhiều ngày.

Khi đạo sĩ đến gặp hắn, hắn đang chỉ huy gia nhân chuyển dọn di vật của ta.

Lão đạo vuốt chòm râu dê bạc trắng, nhìn hắn, mở miệng hỏi một câu:

“Vị công tử này có phải đang vướng mắc vì tình, thương tiếc người đã khuất chăng?”

Tạ Chiêu lặng lẽ nhìn đạo sĩ, gật đầu.

“Thê tử ta vì ta mà bị giặc cướp sát hại.”

Lão đạo thở dài, vẻ mặt tiếc nuối.

“Vẫn là đến trễ một bước.”

“Mười năm trước, bần đạo từng đi ngang qua đây, xem mệnh cho một đôi tỷ muội song sinh.”

“Tỷ tỷ thoạt nhìn thể chất yếu ớt, nhưng thực chất lại phúc thọ an khang, có thể sống đến trăm tuổi.”

“Muội muội bề ngoài linh hoạt, hiếu động, nhưng thực chất lại là hồng nhan bạc mệnh, không qua nổi tuổi hai mươi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com