Uyên Ương Mộng Điệp

Chương 17



Lời hắn vừa dứt, ta và Tạ Chiêu đều sững sờ.

Lão đạo này chính là người năm xưa đã đoán mệnh cho ta và Trưởng tỷ, nhưng những lời hắn nói lúc này lại hoàn toàn trái ngược với những gì ta vẫn luôn tin tưởng bấy lâu nay.

Tạ Chiêu nắm lấy tay áo hắn, gấp giọng hỏi:

“Đạo trưởng có nhớ nhầm chăng? Không phải Trưởng tỷ yểu mệnh, còn muội muội trường thọ sao?”

Lão đạo lắc đầu:

“Không thể sai. Đối với muội muội ấy, hai mươi tuổi chính là một kiếp nạn.”

“Ngươi và nàng vốn có duyên phận, nhưng có thể tu thành chính quả hay không, còn tùy vào việc hai người có vượt qua được tình kiếp này hay không.”

“Nếu có thể vượt qua, hai người sẽ hòa hợp tương tri, nàng cũng có thể thoát khỏi vận hạn, bình an bách niên.”

“Nếu không thể vượt qua, thì chính là ứng nghiệm với lời đoán mệnh năm xưa.”

Lão đạo nói xong, dừng lại một chút, rồi lắc đầu thở dài:

“Xem ra, bần đạo vẫn đến muộn một bước. Kiếp nạn này, các ngươi vẫn chưa thể vượt qua, thật đáng tiếc.”

Tạ Chiêu mấp máy môi, không thốt nên lời.

“Nhưng vì sao chúng ta lại nghe được một lời đoán mệnh khác?”

Lão đạo vuốt râu, nhàn nhạt nói:

“Phàm nhân sợ quả, thánh nhân sợ nhân. Tất cả duyên pháp, đều bắt nguồn từ tham niệm.”

Hắn nhìn về phía Vạn Mộ Tuyết đang thất thần dưới hành lang, trong mắt hiện lên một tia bi thương.

“Xem ra đây chính là mệnh của các nàng. Nàng ấy đổi lấy mệnh số, tất phải chịu báo ứng này. Nhân quả vốn dĩ đã có định số.”

15

Sau cuộc trò chuyện dài với lão đạo, Tạ Chiêu dường như đã thông suốt.

Hắn dâng tấu lên Hoàng thượng, thỉnh cầu được trấn thủ Bắc cương, quyết chiến với Bắc Địch đến cùng.

Ngày hắn lên đường tại cổng thành, vô tình gặp Phó Ký đang đứng chờ.

Hắn thấy Phó Ký khoác y phục giản dị, trên lưng đeo hành trang, tay dắt ngựa, đứng nơi cửa thành nhìn hắn.

“Ngươi đây là…?”

“Ta từ quan rồi.”

Phó Ký nhìn hắn, trong mắt không còn hận ý.

“Triều Nhan lúc sinh thời thích ngao du sơn thủy, tâm nguyện lớn nhất là được chu du khắp non sông tươi đẹp.”

“Nàng không còn, ta ở kinh thành cũng chẳng còn gì đáng vương vấn, chẳng bằng thay nàng ngắm nhìn thiên hạ, hoàn thành tâm nguyện của nàng.”

“Cũng xem như cho bản thân một lý do để tiếp tục sống.”

Tạ Chiêu vỗ vai hắn, nhẹ giọng nói:

“Cũng hãy thay ta ngắm nhìn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phó Ký khẽ cười, nhìn hắn hỏi:

“Ngươi thực sự định ở lại Bắc cương, không bao giờ quay về sao?”

Tạ Chiêu quay đầu nhìn về kinh thành, giọng điệu vừa xa xăm vừa kiên định.

“Ta còn mặt mũi nào ở lại nơi này? Huyết hải thâm cừu của Triều Nhan chưa báo, ta không cam lòng.”

Hắn quay lại nhìn cổng thành, ánh mắt trầm lặng.

“Ba năm trước xuất chinh, ta giận nàng, hận nàng, không cho nàng đến tiễn.”

“Nay ta mong nàng có thể đến tiễn ta một lần, lại trở thành điều xa vời.”

Phó Ký cũng nhìn về cổng thành, nhẹ giọng thở dài.

“Hy vọng kiếp sau nàng sống một đời vui vẻ, không còn đầu thai vào gia tộc như vậy nữa.”

Ta đứng giữa cõi âm, lặng lẽ quan sát tất cả.

Hai vị Hắc Bạch Vô Thường nói với ta rằng thời gian đã đến, phải dẫn ta đi đầu thai.

Trước khi rời đi, ta khẽ hỏi:

“Trước khi đầu thai, ta có thể biết tin tức của cố nhân không?”

Hai vị gia gia mỉm cười, ôn tồn đáp:

“Chỉ cần trên dương gian còn có người thắp hương cho ngươi, ngươi vẫn có thể biết.”

16

Ta đã c.h.ế.t ba mươi năm rồi.

Ba mươi năm qua, ta vẫn chưa đi đầu thai.

Phó Ký dành cả đời ngao du thiên hạ, viết nên những du ký nổi tiếng, vẽ ra vô số bản đồ.

Tạ Chiêu thì một mực trấn thủ biên cương, tận diệt Bắc Địch.

Sau khi Bắc Địch diệt vong, hắn trở lại kinh thành một lần, quỳ trước phần mộ ta, nói rằng hắn đã báo thù cho ta.

Hôm ấy, hắn ở trước mộ ta uống rất nhiều rượu, vừa khóc vừa nói xin lỗi, nói rằng hắn hối hận biết bao.

Ta bỗng nhận ra, mình đã không còn hận hắn nữa.

Tạ Chiêu đã già, nhiều chuyện không còn nhớ rõ.

Hắn trút hơi thở cuối cùng ở Bắc cương.

Trước khi chết, nghĩa tử của hắn hỏi có nguyện vọng gì không.

Hắn khẽ cười, ánh mắt dần mơ hồ, thì thào nói:

“Mẫu thân ngươi đã theo một thư sinh yếu đuối rời đi, hai người họ du sơn ngoạn thủy, ngươi hãy tìm nàng, thay ta nói một câu…”

“Ta xin lỗi.”

End


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com