Uyên Ương Mộng Điệp

Chương 2



Phó Ký khoanh tay đứng đó, sắc mặt nghiêm nghị, mang theo khí thế “một người giữ ải, vạn người khó qua”.

Tạ Chiêu tức đến nỗi mặt mày tái mét, hé miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay người rời đi.

Ta dõi theo bóng dáng hắn lên ngựa, chợt nhớ lại lời hắn từng nói.

“Ta biết nàng ái mộ Vạn Triều Nhan, nhìn ta không vừa mắt. Nhưng sự đã rồi, không chỉ nàng, ngay cả ta cũng chẳng vui vẻ gì.”

Không phải chứ? Cái gì mà “ngay cả ta cũng chẳng vui vẻ gì”?

Dù người hắn muốn cưới không phải là ta, nhưng thanh danh của ta ở kinh thành cũng đâu đến nỗi tệ hại.

Dẫu chẳng phải tiếng tốt lẫy lừng, cũng đâu đáng để hắn chán ghét đến mức ấy?

Ta nguýt hắn một cái, không muốn dây dưa thêm, xoay người định tiếp tục quan sát Phó Ký phá án.

Nào ngờ, một lực hút vô hình bỗng kéo giật ta về phía sau!

Chỉ nghe một tiếng “vút”, Tạ Chiêu thúc ngựa đi trước, hồn ta bị kéo giật lại phía sau, rồi lao thẳng vào người hắn. Ta xuyên qua tấm lưng rắn rỏi ấy, rồi bỗng dưng thấy mình đã ngồi ngay trước mặt Tạ Chiêu, trên cùng một con ngựa.

Dĩ nhiên, ta giờ chỉ là một hồn ma, dẫu có va phải hắn cũng chẳng hề hấn gì.

Ta xuyên qua người hắn, rồi bất ngờ thấy mình đã yên vị ngay trước mặt hắn trên yên ngựa.

Tạ Chiêu giật mình, đưa tay ôm ngực, khẽ hít một hơi thật sâu.

Chúng ta quen biết đã hơn mười năm, dù cho đến tận ngày thành thân, cũng chưa từng gần gũi đến thế.

Giờ đây, ta ngồi ngay trước mặt hắn, cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn phả lên gáy, quá đỗi thân mật, quá đỗi ám muội.

Ta nhất thời tham luyến, rõ ràng có thể tự mình bay đi, nhưng vẫn cứ ngồi yên trên ngựa, theo hắn tiến vào kinh thành.

3

Ba năm trước, Bắc Địch xâm phạm biên cương, tàn sát lê dân, cướp bóc thành trì.

Bắc Địch binh hùng tướng mạnh, trong khi Đại Việt đã trải qua mấy đời thái bình, tướng sĩ tinh nhuệ trong triều chẳng còn được bao nhiêu.

Huống hồ mấy năm gần đây thiên tai liên miên, nhân họa không ngừng, người người đều cho rằng đây là một trận chiến cầm chắc phần thua, thậm chí có kẻ còn dâng sớ xin dời đô.

Tạ Chiêu, vào chính ngày đại hôn của ta, đã vào cung xin lệnh, hôm sau lập tức chỉnh quân, mang binh xuất chinh, từ ấy chưa một lần về lại.

Nay vương sư khải hoàn, bá tánh trong thành ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Dân chúng nô nức đổ ra hai bên đường nghênh đón, ngay cả Thánh Thượng cũng đích thân ngự giá ra cổng thành, vui đến mức miệng cười không khép lại được.

Tạ Chiêu cùng Tạ gia trong phút chốc thanh thế lừng lẫy, không ai sánh bằng.

Ta theo hắn một đường về kinh, lắng nghe bao lời chúc tụng của quần thần, lặng lẽ quan sát tất cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

4

Bên ngoài trời đổ một trận mưa lớn, ta vẫn lơ lửng trong phòng.

Không rõ có phải hồn ma chẳng cần ngủ hay không, nhưng từ sau khi chết, đừng nói đến mệt mỏi, ngay cả một chút buồn ngủ ta cũng chưa từng cảm thấy.

Mỗi ngày đều đậu trên nhánh cây cũ, hoặc lượn lờ quanh quẩn nơi này.

Đêm nay, ta đứng bên giường Tạ Chiêu, tham luyến mà cẩn trọng nhìn ngắm hắn, chợt phát hiện hắn ngủ chẳng yên giấc.

Có lẽ hắn gặp ác mộng, trong mơ liên tục gọi tên ta.

Ta tò mò, muốn ghé sát lại gần nghe xem có phải hắn đang mắng thầm ta trong giấc mơ hay không.

Ngay khi ta sắp chạm vào vành tai hắn, một tiếng sấm lớn bất ngờ nổ vang, khiến cả gian phòng như rung chuyển.

Quyển sách vẫn còn mở nguyên trang ta đọc dở trước khi rời đi.

Năm xưa, Tạ Chiêu chê ta không biết chữ nghĩa thi thư, ba năm qua ta luôn dốc lòng học hỏi, chỉ đợi ngày hắn trở về, sẽ cho hắn thấy ta cũng biết làm thơ ngâm phú, để hắn không còn chê cười ta nữa.

Giờ đây ta đã biết làm thơ, cũng đọc không ít sách hay, nhưng lại chẳng còn cơ hội nào để khoe với hắn.

Tạ Chiêu đưa mắt nhìn quanh một lượt, đoạn xoay người hỏi nữ tỳ đứng hầu trong phòng.

“Phu… Vạn Triều Nhan đâu rồi?”

“Thưa phu nhân nói đi Thanh Vân Tự, đến nay vẫn chưa về, có lẽ đã về bên ngoại gia rồi ạ.”

Tạ Chiêu trên mặt còn vương chút men say, nghe xong lời ấy, sắc mặt thoắt cái liền sa sầm.

“Ta hôm nay hồi kinh, chẳng lẽ nàng không hay biết sao? Cớ gì còn chưa về phủ?”

“Thưa… Phu nhân… đã ba ngày chưa về phủ rồi ạ…”

Nữ tỳ này là người thật thà nhất trong viện, cũng là kẻ nhát gan nhất.

Giờ phút này, Tạ Chiêu sắc mặt đằng đằng sát khí tựa Diêm Vương, dọa nàng sợ đến nỗi giọng nói cũng run lên.

Nói xong, nữ tỳ run rẩy cúi đầu, Tạ Chiêu chẳng buồn để tâm, phất tay cho lui xuống.

Hắn một mình ngồi xuống trước bàn, nhặt quyển sách lên lật xem.

“Hừ, ba năm không gặp, xem ra cũng có chút tiến bộ, còn biết đọc cả ‘Tứ Đại Phú’, nhưng không biết có hiểu hay không, hay chỉ đọc cho vui miệng?”

Hắn tự lẩm bẩm, rồi khẽ thở dài, đặt sách về chỗ cũ, đưa mắt nhìn khắp cách bài trí trong căn phòng.

Ta thấy hắn ngồi đúng nơi ta từng ngồi, ngắm nhìn căn phòng ta từng ở, lòng bỗng thấy nghẹn đắng, tim quặn thắt từng cơn.

Ngày trước, ta hằng mong mỏi có một mái nhà thuộc về riêng hai chúng ta, muốn tự tay bài trí một chốn ấm áp, yên vui.

Ta cuối cùng cũng đã làm được, hắn cũng đã tận mắt thấy, thế nhưng giờ đây âm dương cách biệt, tất cả đã quá muộn màng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com