Trên đường đến Thanh Vân Tự, có kẻ phát hiện một bọc t.h.i t.h.ể nữ, tứ chi bị phanh thây, m.á.u thịt chẳng còn vẹn toàn.
Án này chẳng mấy chốc truyền đến phủ Đình Úy, quan sai tức tốc kéo đến, phong tỏa hiện trường, giải tán dân chúng hiếu kỳ.
Dân tình xôn xao bàn tán, lời qua tiếng lại không ngớt.
“Nghe nói là tiểu thư nhà quan, y phục trên người nàng ấy, chỉ nhìn cũng biết không phải thứ tầm thường!”
“Tội nghiệp thay, thân thể chẳng còn nguyên vẹn, đầu cũng bị chặt mất, thật thê thảm!”
“Ban nãy ta thấy quan sai lôi ra từ trong rừng một đoạn gì đó, trông như một cánh tay người!”
“Thôi thôi, đừng nói nữa! Chuyện này thực khiến người ta rợn tóc gáy!”
Ta ngồi vắt vẻo trên cành cây cao, thảnh thơi lắng nghe dân tình bàn luận, đoạn lại thong thả dõi mắt nhìn Phó Ký – Thị lang Đình Úy phủ – đang cúi người tìm kiếm những phần t.h.i t.h.ể còn thất lạc.
Ta đã quanh quẩn nơi này ba ngày, ngày đêm canh giữ đống thịt nát kia, hôm nay cuối cùng cũng thấy nơi đây xôn xao đôi chút.
Con đường này là huyết mạch dẫn vào kinh thành, đám t.h.i t.h.ể vốn không nằm ở đây, mà do có kẻ cố tình vứt lại.
Hung thủ đã p.h.â.n x.á.c nạn nhân, mang đi một phần, phần còn lại bọc trong tấm vải, tiện tay ném bên vệ đường.
Quan trọng hơn cả, hắn đã lấy đi thủ cấp, mà trong miệng nạn nhân vẫn còn ngậm nửa mảnh ngọc bội song ngư.
Cớ sao ta biết rõ mọi chuyện, nhưng chẳng hé nửa lời?
Nực cười thay, một hồn ma như ta, há có thể mở miệng? Dẫu có nói, ai nghe cho thấu?
À phải rồi, hồn ma thì làm gì có chuyện “cười đến chết” được nữa.
Dân chúng vây xem mỗi lúc một đông, che khuất cả tầm mắt ta. Ta vừa định nhổm người dậy thì từ phía Tây, một đám mây đen kịt cuồn cuộn kéo tới.
Dẫn đầu đoàn quân là một thiếu niên tướng quân, thân khoác kim giáp sáng ngời, thần sắc uy nghiêm ngự trên chiến mã.
Theo sau hắn, thiên binh vạn mã, áo giáp đen tuyền, trông tựa bầy ác điểu sà xuống nhân gian, cuốn theo cát bụi mù trời, rầm rập áp sát nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ngẩng đầu nhìn kỹ, chẳng ngờ lại là phu quân của ta.
“Ý Phó đại nhân là, để bảo vệ hiện trường, bản tướng quân hoặc phải đổi lộ trình, hoặc phải đứng đây chờ đợi?”
Hắn nghe xong, chẳng chút do dự, lập tức xuống ngựa, rẽ đám đông, bước thẳng đến trước mặt Phó Ký.
Ta lo hắn gây khó dễ cho Phó Ký, liền phiêu diêu từ cành cây xuống, lướt thẳng vào giữa đám người.
Làm ma cũng có cái lợi, muốn đi đâu chỉ cần lướt một cái là tới, tiện hơn lúc còn sống nhiều.
Phó Ký đang phá án thì bị làm phiền, bất giác nhíu mày, nhưng khi ngẩng đầu thấy người tới là Tạ Chiêu, sắc mặt hắn khẽ biến.
Tạ Chiêu chắp tay: “Thi thể này là của nữ tử nhà ai?”
Phó Ký nhếch môi cười khẩy: “Tạ Tướng quân từ bao giờ lại quan tâm đến việc của Đình Úy phủ thế này?”
Tạ Chiêu khẽ nhướng mày: “Phó đại nhân cũng không cần phải mỉa mai như vậy!”
Ta thấy Tạ Chiêu nghiêng đầu, liếc nhìn đống t.h.i t.h.ể không toàn thây, thần sắc vẫn không đổi.
“Ngươi và ta giao hảo bao năm, chỉ là thấy người đã khuất đáng thương mà thôi. Bất luận là nữ tử nhà ai, c.h.ế.t thảm thương như vậy, người thân tất sẽ đau đớn khôn cùng.”
Lời hắn nói khiến ta bất giác nghĩ đến gia quyến của mình.
Hắn nói người thân ắt sẽ bi ai, nhưng song thân ta, liệu có thực sự đau lòng vì cái c.h.ế.t của ta chăng?
Hay họ sẽ lại đốt hương khấn Phật, cầu cho tỷ tỷ của ta được trường mệnh trăm tuổi?
Giờ phút này, ta chỉ muốn hỏi, Tạ Chiêu, ngươi có xót thương ta không?
2
Ta lơ lửng sau lưng Phó Ký, ánh mắt đăm đăm nhìn Tạ Chiêu.
Ba năm xa cách, hắn so với ngày trước càng thêm trầm ổn, rắn rỏi. Ánh mắt khi nhìn người khác, tựa hồ lắng đọng hàn khí của bao trận huyết chiến nơi sa trường.