Uyên Ương Mộng Điệp

Chương 6



Tạ Chiêu lộ vẻ ân cần, nhẹ nhàng đỡ Trưởng tỷ, trong mắt hắn chỉ còn lại sự tiếc nuối.

Mọi người trong phòng, chỉ dựa vào một phong thư và một mảnh ngọc bội mà định đoạt tội lỗi của ta, chẳng một ai đứng ra nói giúp nửa lời.

Ta nhìn bọn họ, lần đầu tiên trong đời thấu hiểu hai chữ “tuyệt vọng”.

Lúc bị sát hại, ta còn nghĩ, không biết người thân có đòi lại công bằng cho ta hay không.

Giờ mới rõ, người bọn họ yêu thương duy nhất chỉ có Trưởng tỷ.

6

Ta và Trưởng tỷ là chị em song sinh. Nghe nói lúc sinh ra ta, Mẫu thân đã phải chịu không ít khổ cực.

Vậy nên từ khi chào đời, bà đã không mấy ưa thích ta.

Thêm vào đó, ta bẩm sinh tính tình nghịch ngợm, chẳng hứng thú với cầm kỳ thư họa, chỉ ham thích rong chơi khắp nơi, khiến Phụ mẫu cảm thấy khó lòng dạy dỗ.

Năm ta tròn mười tuổi, có một vị đạo sĩ vân du đến kinh thành, đoán mệnh cho hai chị em chúng ta.

Dù là song sinh, nhưng số phận lại hoàn toàn trái ngược.

Trưởng tỷ mệnh bạc, khó lòng sống qua tuổi hai mươi, còn ta mệnh lớn, cả đời hành sự ngay thẳng, không thẹn với trời đất.

Vậy mà giờ đây, trong miệng bọn họ, ta lại thành ra hạng người như thế này sao?

Sao không bảo ta học theo huynh trưởng của hắn đi?

Tạ Chiêu trầm mặc không đáp, ta cũng vì thế mà lòng dạ trĩu nặng.

Ta không biết kẻ nào đã g.i.ế.c mình, nhưng ta chắc chắn phong thư này chính là do hắn gửi đến.

Điều ta không hiểu chính là, vì sao hắn g.i.ế.c ta, rồi lại còn bịa đặt những điều này để báo cho Tạ Chiêu?

Mục đích của hắn là nhắm vào ta, vào Tạ Chiêu, hay là vào cả Tạ gia?

Ta nghĩ đến mức đầu đau như búa bổ, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa.

Dù sao ta cũng chỉ là một hồn ma, cho dù có nghĩ thông suốt cũng chẳng thể mở miệng nói ra, đó mới là điều thống khổ nhất.

Tạ Chiêu cầm nửa mảnh ngọc bội trong tay, trầm ngâm nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phó Ký xưa nay không ưa loại hành vi ti tiện đó, dù Vạn Triều Nhan có bằng lòng, hắn cũng sẽ không đồng tình. Ngày mai, ta sẽ đến Vạn phủ một chuyến.”

6

Ta và Trưởng tỷ là chị em song sinh, nghe nói lúc sinh ta, Mẫu thân đã phải chịu không ít khổ cực.

Vậy nên từ khi chào đời, bà đã chẳng mấy ưa thích ta.

Thêm vào đó, ta bẩm sinh tính tình lại nghịch ngợm, chẳng hứng thú với cầm kỳ thư họa, chỉ mê mải rong chơi khắp chốn, khiến Phụ mẫu cảm thấy khó lòng dạy dỗ.

Năm ta tròn mười tuổi, có một vị đạo sĩ vân du đến kinh thành, đoán mệnh cho hai chị em chúng ta.

Dù là song sinh, nhưng số phận lại hoàn toàn khác biệt.

Trưởng tỷ mệnh bạc, khó lòng sống qua tuổi hai mươi, còn ta mệnh lớn, phải sống đến trăm năm.

Từ ngày đó, cuộc đời ta hoàn toàn thay đổi.

Mọi người trong nhà đều cẩn thận chăm sóc Trưởng tỷ, yêu thương hết mực.

Những gì trước đây vốn được chia đều công bằng, nay đều dồn hết cho nàng.

Bọn họ lo sợ lời của vị đạo sĩ kia thành sự thật, nên bất cứ thứ gì tốt nhất cũng đều dành cho Trưởng tỷ, còn ta, chỉ cần không c.h.ế.t đói, không c.h.ế.t rét là được.

Trưởng tỷ trở thành danh môn khuê tú nổi tiếng khắp kinh thành, đoan trang hiền thục, tài mạo song toàn.

Mà ta lại trở thành vết nhơ trong cuộc đời rực rỡ của nàng, là đứa em gái song sinh không biết lễ nghĩa, không hiểu phép tắc.

Ta vẫn luôn tự hỏi, vì sao mọi người đều yêu thích Trưởng tỷ đến vậy.

Nhưng rồi cũng tự mình nghĩ thông suốt.

Ta có thể sống trăm năm, chẳng qua cũng chỉ hơn nàng vài chục năm tuổi thọ mà thôi. Trưởng tỷ đáng thương như vậy, ta chịu chút ấm ức thì có đáng là bao.

Ta tự thuyết phục bản thân như thế, cho đến khi Tạ Chiêu cùng huynh trưởng đến Vạn gia cầu hôn, tất cả những lời tự lừa dối của ta đều hóa thành một giấc mộng Nam Kha.

Ta không biết Tạ Chiêu bắt đầu thích Trưởng tỷ từ khi nào.

Ta, hắn và Phó Ký vốn quen biết nhau từ thuở nhỏ.

Tạ Chiêu là oan gia của ta, cả ngày chê bai ta không có dáng vẻ của một nữ tử, không hiểu thư họa, chẳng thông cầm luật, mỗi lần gặp mặt đều không quên buông vài lời châm chọc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com