“Phu nhân nói đi Thanh Vân Tự, đến nay chưa về, có lẽ đã hồi ngoại gia.”
Tạ Chiêu trên mặt còn vương chút men say, sau khi nghe lời ấy, sắc mặt thoắt cái liền trầm xuống.
“Ta hôm nay hồi kinh, nàng không hay biết sao? Cớ gì chưa về phủ?”
“Phu nhân… đã ba ngày chưa hồi phủ…”
Nữ tỳ này là kẻ trung thực nhất trong viện, cũng là kẻ nhát gan nhất.
Giờ phút này, Tạ Chiêu sắc mặt tựa Diêm Vương, dọa nàng sợ đến nỗi giọng run rẩy.
Nói xong, nữ tỳ run rẩy cúi đầu, Tạ Chiêu chẳng buồn để tâm, phất tay cho lui xuống.
Hắn một mình ngồi xuống trước bàn, nhặt quyển sách lên lật giở.
“Hừ, ba năm không gặp, xem chừng cũng có chút tiến bộ, còn biết đọc cả ‘Tứ Đại Phú’, nhưng không biết có hiểu hay không, hay chỉ đọc cho vui?”
Hắn tự lẩm bẩm, sau đó thở dài, đặt sách về chỗ cũ, đưa mắt quan sát cách bài trí trong phòng.
Ta trông thấy hắn ngồi tại nơi ta từng ngồi, nhìn ngắm căn phòng ta từng sống, bỗng cảm thấy n.g.ự.c nghẹn đắng, tim quặn đau.
Ngày trước, ta một lòng mong mỏi có một ngôi nhà thuộc về hai ta, muốn tự tay bày biện một nơi ấm áp, yên vui.
Ta rốt cuộc đã làm được, hắn cũng tận mắt chứng kiến, thế nhưng âm dương cách biệt, đã quá muộn màng.
5
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sáng hôm sau, Tạ Chiêu đích thân đến Vạn phủ.
Ta theo hắn bước vào cửa, nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Ba năm trước, ta thay tỷ tỷ xuất giá gả cho hắn, từ đó rất ít khi về nhà mẹ đẻ, ngoại trừ những dịp lễ Tết cũng chỉ ghé qua chốc lát rồi vội vã rời đi.
Chẳng ngờ ba năm trôi qua, trong phủ nhiều đồ đạc đã đổi khác.
Nghe tin Tạ Chiêu đến, phụ mẫu vội vàng ra đón, ngay cả Trưởng tỷ cũng bị dìu ra theo.
Tạ Chiêu lấy từ trong tay áo ra nửa mảnh ngọc bội song ngư, dâng lên trước mặt phụ thân, trầm giọng hỏi về tung tích của ta.
Biết tin ta bỏ trốn cùng người khác, Phụ thân giận đến nỗi ném mạnh ngọc bội xuống đất, Mẫu thân cũng lộ vẻ hổ thẹn, phẫn uất.
Ngọc bội vỡ thành hai mảnh, rơi lăn lóc trên nền nhà, chẳng ai buồn đoái hoài.
Ta cố nén lệ, cúi người định nhặt lên, nhưng bàn tay chỉ xuyên qua, chẳng thể chạm vào vật thật.
Vật thân thuộc hiếm hoi của ta trên thế gian này, cứ thế mà bị hủy hoại chẳng chút phân biệt đúng sai.
“Vạn gia ta nuôi dạy ra một đứa con gái như vậy, thật có lỗi với Tạ tướng quân! Nếu năm đó không để con tiện nhân kia gả cho ngài, có lẽ đã chẳng ra nông nỗi này!”
“Chúng ta biết lòng ngài vốn ái mộ Mộ Tuyết. Hôm đó ngài nói Mộ Tuyết giống như chị dâu của ngài, đoan trang hiền thục, đáng làm bậc thê tử. Chúng ta khi ấy không đồng ý, thực sự là sai lầm.”
Phụ thân phẫn nộ, một mực khẳng định ta đã cùng người bỏ trốn.
Mẫu thân rơi lệ sám hối, không ngừng kể lể trăm điều sai trái của ta.
Trưởng tỷ mặt mày hiền dịu, một bên khuyên giải phụ mẫu, một bên dịu dàng xin lỗi Tạ Chiêu thay ta.