Ta theo hắn bước vào cửa, nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Ba năm trước, ta thay tỷ tỷ xuất giá gả cho hắn, từ đó rất ít khi về nhà mẹ đẻ, ngoại trừ những dịp lễ Tết cũng chỉ ghé qua chốc lát rồi vội vã rời đi.
Chẳng ngờ ba năm trôi qua, trong phủ nhiều đồ đạc đã đổi khác.
Nghe tin Tạ Chiêu đến, phụ mẫu vội vàng ra đón, ngay cả Trưởng tỷ cũng bị dìu ra theo.
Tạ Chiêu lấy từ trong tay áo ra nửa mảnh ngọc bội song ngư, dâng lên trước mặt phụ thân, trầm giọng hỏi về tung tích của ta.
Biết tin ta bỏ trốn cùng người khác, Phụ thân giận đến nỗi ném mạnh ngọc bội xuống đất, Mẫu thân cũng lộ vẻ hổ thẹn, phẫn uất.
Ngọc bội vỡ thành hai mảnh, rơi lăn lóc trên nền nhà, chẳng ai buồn đoái hoài.
Ta cố nén lệ, cúi người định nhặt lên, nhưng bàn tay chỉ xuyên qua, chẳng thể chạm vào vật thật.
Vật thân thuộc hiếm hoi của ta trên thế gian này, cứ thế mà bị hủy hoại, chẳng ai màng đến đúng sai.
“Vạn gia ta nuôi dạy ra một đứa con gái như vậy, thật có lỗi với Tạ tướng quân! Nếu năm đó không để con tiện nhân kia gả cho ngài, có lẽ đã chẳng ra nông nỗi này!”
“Chúng ta biết lòng ngài vốn ái mộ Mộ Tuyết. Hôm đó ngài nói Mộ Tuyết giống như chị dâu của ngài, đoan trang hiền thục, đáng làm bậc thê tử. Chúng ta khi ấy không đồng ý, thực sự là sai lầm.”
Phụ thân phẫn nộ, một mực khẳng định ta đã cùng người bỏ trốn.
Mẫu thân rơi lệ sám hối, không ngừng kể lể trăm điều sai trái của ta.
Trưởng tỷ mặt mày hiền dịu, một bên khuyên giải phụ mẫu, một bên dịu dàng xin lỗi Tạ Chiêu thay ta.
Tạ Chiêu lộ vẻ ân cần, nhẹ nhàng đỡ Trưởng tỷ, trong mắt hắn chỉ còn lại sự tiếc nuối.
Mọi người trong phòng, chỉ dựa vào một phong thư và một mảnh ngọc bội mà định đoạt tội lỗi của ta, chẳng một ai đứng ra nói giúp nửa lời.
Ta nhìn bọn họ, lần đầu tiên trong đời thấu hiểu hai chữ “tuyệt vọng”.
Lúc bị sát hại, ta còn nghĩ, không biết người thân có đòi lại công bằng cho ta hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giờ mới rõ, người bọn họ yêu thương duy nhất chỉ có Trưởng tỷ.
6
Ta và Trưởng tỷ là chị em song sinh. Nghe nói lúc sinh ra ta, Mẫu thân đã phải chịu không ít khổ cực.
Vậy nên từ khi chào đời, bà đã không mấy ưa thích ta.
Thêm vào đó, ta bẩm sinh tính tình nghịch ngợm, chẳng hứng thú với cầm kỳ thư họa, chỉ ham thích rong chơi khắp nơi, khiến Phụ mẫu cảm thấy khó lòng dạy dỗ.
Năm ta tròn mười tuổi, có một vị đạo sĩ vân du đến kinh thành, đoán mệnh cho hai chị em chúng ta.
Dù là song sinh, nhưng số phận lại hoàn toàn trái ngược.
Trưởng tỷ mệnh bạc, khó lòng sống qua tuổi hai mươi, còn ta mệnh lớn, cả đời hành sự ngay thẳng, không thẹn với trời đất.
Vậy mà giờ đây, trong miệng bọn họ, ta lại thành ra hạng người thế này?
Sao không bảo ta học theo huynh trưởng hắn đi?
Tạ Chiêu trầm mặc không đáp, ta cũng vì thế mà lòng dạ trĩu nặng.
Ta không biết kẻ nào đã g.i.ế.c mình, nhưng ta chắc chắn phong thư này chính là do hắn gửi đến.
Điều ta không hiểu chính là, vì sao hắn g.i.ế.c ta, rồi lại còn bịa đặt những điều này để báo cho Tạ Chiêu?
Mục đích của hắn là nhắm vào ta, vào Tạ Chiêu, hay là vào cả Tạ gia?
Ta nghĩ đến mức đầu đau như búa bổ, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa.
Dù sao ta cũng chỉ là một hồn ma, cho dù có nghĩ thông suốt cũng chẳng thể mở miệng nói ra, đó mới là điều thống khổ nhất.
“Phó Ký xưa nay không ưa loại hành vi ti tiện đó, dù Vạn Triều Nhan có bằng lòng, hắn cũng sẽ không đồng tình. Ngày mai, ta sẽ đến Vạn phủ một chuyến.”
6
Ta và Trưởng tỷ là chị em song sinh, nghe nói lúc sinh ta, Mẫu thân đã phải chịu không ít khổ cực.
Vậy nên từ khi chào đời, bà đã chẳng mấy ưa thích ta.