Thêm vào đó, ta bẩm sinh tính tình lại nghịch ngợm, chẳng hứng thú với cầm kỳ thư họa, chỉ mê mải rong chơi khắp chốn, khiến Phụ mẫu cảm thấy khó lòng dạy dỗ.
Năm ta tròn mười tuổi, có một vị đạo sĩ vân du đến kinh thành, đoán mệnh cho hai chị em chúng ta.
Dù là song sinh, nhưng số phận lại hoàn toàn khác biệt.
Trưởng tỷ mệnh bạc, khó lòng sống qua tuổi hai mươi, còn ta mệnh lớn, phải sống đến trăm năm.
Từ ngày đó, cuộc đời ta hoàn toàn thay đổi.
Mọi người trong nhà đều cẩn thận chăm sóc Trưởng tỷ, yêu thương hết mực.
Những gì trước đây vốn được chia đều công bằng, nay đều dồn hết cho nàng.
Bọn họ lo sợ lời của vị đạo sĩ kia thành sự thật, nên bất cứ thứ gì tốt nhất cũng đều dành cho Trưởng tỷ, còn ta, chỉ cần không c.h.ế.t đói, không c.h.ế.t rét là được.
Trưởng tỷ trở thành danh môn khuê tú nổi tiếng khắp kinh thành, đoan trang hiền thục, tài mạo song toàn.
Mà ta lại trở thành vết nhơ trong cuộc đời rực rỡ của nàng, là đứa em gái song sinh không biết lễ nghĩa, không hiểu phép tắc.
Ta vẫn luôn tự hỏi, vì sao mọi người đều yêu thích Trưởng tỷ đến vậy.
Nhưng rồi cũng tự mình nghĩ thông suốt.
Ta có thể sống trăm năm, chẳng qua cũng chỉ hơn nàng vài chục năm tuổi thọ mà thôi. Trưởng tỷ đáng thương như vậy, ta chịu chút ấm ức thì có đáng là bao.
Ta tự thuyết phục bản thân như thế, cho đến khi Tạ Chiêu cùng huynh trưởng đến Vạn gia cầu hôn, tất cả những lời tự lừa dối của ta đều hóa thành một giấc mộng Nam Kha.
Ta không biết Tạ Chiêu bắt đầu thích Trưởng tỷ từ khi nào.
Ta, hắn và Phó Ký vốn quen biết nhau từ thuở nhỏ.
Tạ Chiêu là oan gia của ta, cả ngày chê bai ta không có dáng vẻ của một nữ tử, không hiểu thư họa, chẳng thông cầm luật, mỗi lần gặp mặt đều không quên buông vài lời châm chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Ký thường vì chuyện của ta mà tranh luận với hắn, cũng vì vậy mà đôi môi sắc bén của Phó Ký ngày càng trở nên lợi hại.
Phó Ký càng đối chọi, Tạ Chiêu càng giận dữ, quay sang bắt nạt ta.
Phó Ký càng mỉa mai, Tạ Chiêu càng tức tối, tìm cách gây khó dễ cho ta.
Mọi người đều cho rằng ta và Tạ Chiêu bất hòa, mỗi lần gặp mặt đều cãi cọ không ngừng, hắn trêu chọc ta, ta không cam lòng liền trả đũa.
Nhưng chỉ có ta hiểu rõ, từ rất lâu, rất lâu về trước, vào cái ngày hắn cứu ta thoát khỏi tay bọn đạo tặc, ta đã đem lòng yêu hắn.
Khi biết hắn đến Vạn phủ cầu hôn Trưởng tỷ, khi thấy nàng trăm phần không muốn, thậm chí còn uất đến hôn mê bất tỉnh, ta mới thấu hiểu, ông trời đối xử với ta thật quá bạc bẽo.
Người trong lòng ta yêu lại yêu Trưởng tỷ của ta.
Mà cuộc đời ta hằng khát khao nhất lại bị Trưởng tỷ ghét bỏ đến tột cùng.
Mẫu thân thấy Trưởng tỷ như vậy, đau lòng khôn xiết, nhưng cũng không dám trái ý Tạ gia.
Thế nên, vào ngày đại hôn, ta khoác lên mình bộ hỉ phục của Trưởng tỷ, bị nhét vào kiệu hoa, cùng Tạ Chiêu bái đường thành thân.
Chỉ đến khi thấy hắn vén khăn voan, từ vui mừng chuyển sang phẫn nộ, ta mới hiểu rõ, bản thân xưa nay vốn là một kẻ đáng thương đến nhường nào.
Hôm ấy, hắn bỏ ta một mình trong tân phòng, thậm chí không kịp thay hỉ phục, đã vội vã vào cung diện kiến Thánh Thượng.
Từ đó, ta không còn gặp lại hắn nữa.
Hắn nói không muốn ta tiễn biệt, vậy nên ta không đi.
Mãi đến khi hắn rời đi, Phó Ký mới tìm đến ta.
Ta nhớ rõ, những ngày ấy tuyết rơi không ngớt, Phó Ký uống say, đứng trước cửa Tạ phủ lôi kéo ta, nhất quyết muốn đến gặp Phụ mẫu ta để phân bua phải trái.
Tuyết trắng như tơ liễu phủ đầy vai hắn, hắn nhìn ta, nói: