3
Tôi vùi đầu vào n.g.ự.c anh ta, ngửi thấy mùi hoa nhài quen thuộc.
Đó là mùi nước hoa mà em gái tôi thích.
Mùi hương giống nhau, vạch trần sự thật hai người đã lén lút qua lại sau lưng tôi từ lâu, chỉ tiếc là bây giờ tôi mới nhận ra điều này.
Giản Việt Trạch vẫn đang nhận hết trách nhiệm về cái che.c của em gái tôi.
Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, tát anh ta một cái.
"Đúng, là lỗi của anh, nếu anh nói trước với em về kế hoạch của em gái em, em tuyệt đối sẽ không để nó mạo hiểm tặng quà. Nó còn chưa tốt nghiệp cấp ba, không biết gì về những nguy hiểm này cũng có thể tha thứ, nhưng anh từng là lính, tại sao ngay cả những biện pháp an toàn cơ bản nhất cũng có thể bỏ qua?”
“Giản Việt Trạch, chúng ta chia tay đi, mặc dù biết việc đổ lỗi cho anh như thế này rất ích kỷ, nhưng không có sự thù hận dành cho anh, em không thể sống nổi dù chỉ một giây".
Bị chia tay đột ngột, Giản Việt Trạch ngơ ngác.
Lời đề nghị chuyển đến sống chung để chăm sóc tôi của anh ta còn chưa kịp nói ra đã bị cắt ngang.
Đương nhiên tôi sẽ không cho anh ta cơ hội sống chung rồi tiếp tục bỏ thuốc tôi.
"Anh đi đi, đừng ép em nổi giận với anh."
Tôi đẩy mạnh Giản Việt Trạch, móng tay dài cào vào mặt anh ta, lập tức để lại những vết xước.
Anh ta bị đau, theo bản năng giơ tay lên định đánh, nhưng nhận ra liền nhanh chóng chuyển thành vuốt ve, vỗ nhẹ vào lưng tôi.
"Lê Tình, em là người yêu của anh, sao anh có thể bỏ rơi em vào lúc này chứ?”
"Anh biết em đang đau khổ, anh cũng coi Tiểu Nhu như em gái, sự ra đi đột ngột của con bé, nỗi đau buồn trong lòng anh không hề ít hơn em, bởi vì anh biết nỗi đau này một mình không thể nào gánh vác nổi, nên anh muốn đảm bảo an toàn cho em từng giây từng phút!"
Nói còn hay hơn hát.
Nếu có chút tình cảm nào dành cho tôi, thì ở đám tang của tôi, anh ta đã không đến một giọt nước mắt cũng chẳng nhỏ nổi.
Trớ trêu thay, không ai hỏi anh ta tại sao không khóc, nhưng anh ta nhất định phải lớn tiếng khẳng định mình đau lòng đến che.c lặng, nước mắt đã cạn khô.
Tôi không chút khách khí đá một cái vào hạ bộ anh ta, hung hăng trút giận cho mình.
Giản Việt Trạch hoàn toàn không ngờ tôi sẽ tấn công vào chỗ đó, đau đớn đến mức lăn lộn trên đất.
"A a a!"
Tiếng kêu thảm thiết thu hút sự chú ý của y tá trực.
Anh ta được đưa đến phòng cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán bị tổn thương dương vật.
Tóm lại, bao cao su của em gái tôi tạm thời không dùng đến được rồi.
Giản Việt Trạch chống nạng cũng phải đến đưa cơm cho tôi.
Tôi không ăn một miếng nào, ném hết vào người anh ta, nước canh nóng bỏng khiến mặt anh ta méo mó.
Nhưng anh ta không hề phàn nàn một câu, ngược lại còn an ủi tôi, thề sẽ mãi mãi ở bên tôi.
Vẻ thâm tình này đã làm cảm động các bác sĩ, y tá và cả những bệnh nhân xung quanh.
Họ lén lút bàn tán sau lưng tôi.
"Cô gái này cũng quá đáng, người ta chỉ là bạn trai, làm đến mức này thật sự không còn gì để nói, vậy mà cô ta vẫn còn làm mình làm mẩy."
"Nghe nói em gái cô ta che.c rồi, vì chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ta mà gặp tai nạn khi đi khinh khí cầu, chuyện này bạn trai cô ta biết, nhưng đâu thể trách anh ta được, anh ta có tư cách gì mà ngăn cản người khác chuẩn bị bất ngờ chứ?"
"Cô ta bị trầm cảm kéo dài, không thể dùng tư duy của người bình thường để đánh giá, chỉ có thể nói em gái và bạn trai cô ta thật xui xẻo khi gặp phải người có tâm lý bất ổn như vậy!"
Tôi ghi âm lại, rồi nhân lúc Giản Việt Trạch không có mặt, đến văn phòng viện trưởng làm ầm ĩ một trận.
"Cái bệnh viện rách nát này tôi không thể ở thêm được nữa, tôi muốn xuất viện!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Viện trưởng đích thân xin lỗi tôi, cung kính tiễn tôi làm thủ tục xuất viện.
Đến khi Giản Việt Trạch quay lại, phòng bệnh đã trống trơn.
Tôi chặn mọi liên lạc của anh ta, còn liên hệ với ban quản lý tòa nhà xóa thông tin của anh ta, đổi hết mật khẩu nhà.
Sau đó, tôi đến một bệnh viện tư nhân cao cấp để kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Tốn mấy chục nghìn tệ, việc tôi bị bỏ thuốc đương nhiên không thể che giấu được.
Bác sĩ nhắc nhở tôi, thấy tôi không nói gì thêm, ông ta khéo léo không hỏi thêm nữa.
Ông ta nói với tôi, may mà thuốc trong cơ thể tôi chưa biến chất, liền bắt tay lên kế hoạch thải độc cho tôi.
Những phiếu xét nghiệm chứng minh trong cơ thể tôi có thuốc gây rối loạn tâm thần, được tôi cất giữ cẩn thận.
Sau đó tôi lại đến bệnh viện Đông y, vị bác sĩ tóc bạc phơ kê cho tôi thuốc điều hòa cơ thể, châm cứu, sau một loạt các liệu pháp, chất lượng giấc ngủ của tôi được cải thiện rõ rệt.
Ăn ngon ngủ yên, khí huyết lưu thông, cơ thể khỏe mạnh.
4
Gặp lại Giản Việt Trạch là vào mấy ngày sau, tại đám tang của em gái.
Tôi đã làm tất cả các thủ tục liên quan đến cái che.c của em gái tôi.
Xin giấy chứng tử, cắt chứng minh thư, rồi cầm sổ hộ khẩu đi hủy sim điện thoại đứng tên cô ta.
Kiếp trước tôi che.c, em gái tôi làm những thủ tục này, nhận được vài triệu tiền mặt, cộng thêm một căn nhà ở trung tâm thành phố trị giá hơn chục triệu.
Nhưng ngược lại, tiền trong thẻ ngân hàng của em gái tôi sau khi trả hết nợ thẻ tín dụng, Alipay, v.v. thì chẳng còn lại bao nhiêu.
Tôi không phải là người chị keo kiệt, em gái duy nhất che.c trong lúc chuẩn bị quà cho tôi, hài cốt chưa lạnh, tôi hào phóng bỏ ra hơn trăm triệu, làm cho cô ta một nấm mộ chôn quần áo.
Ngày hạ táng, tôi trang điểm nhợt nhạt, trong túi có hơn chục lọ thuốc nhỏ mắt, nước mắt muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Cái che.c của em gái tôi còn được đăng báo.
Tất cả những điều này là nhờ một người bạn làm ở tòa soạn báo, sau khi nghe câu chuyện của em gái tôi, cô ấy rất cảm động, đã viết một bài báo đưa tin.
Vì vậy, rất nhiều người tự phát đến nghĩa trang, gửi vòng hoa cho em gái tôi.
Điều này có nghĩa là, những người biết em gái tôi còn sống chỉ có tôi, Giản Việt Trạch và chính cô ta.
Trong mắt mọi người, cô ta chính là người em gái tốt nhất trên đời, che.c vì chị gái!
Sau này cô ta muốn hồi sinh, e rằng không dễ dàng như vậy.
Hôm đó, sau khi nghe ngóng được tin tức, Giản Việt Trạch xuất hiện tại đám tang.
Anh ta râu ria xồm xoàm, dáng vẻ tiều tụy.
"Anh tìm kiếm khắp nơi, mất rất nhiều công sức mới tìm được em, vốn rất tức giận vì em biến mất khỏi cuộc đời anh theo cách quyết tuyệt như vậy, nhưng nhìn thấy em vẫn còn sống, anh yên tâm rồi.
"Tiểu Tình, anh thật sự rất nhớ em, nhớ em đến mức không thể làm việc, ngay cả công việc cũng mất rồi."
Giản Việt Trạch nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nóng bỏng.
Thực ra tôi đã đoán được sẽ gặp anh ta vào ngày này.
Ngày qua ngày ở nhà trọ ăn không ngồi rồi, chờ tôi che.c, nhưng tình trạng của tôi ngày càng tốt hơn, chắc hai người họ sắp phát điên rồi.
Kiếp trước, sau khi thừa kế tài sản của tôi, hai người họ không còn đi làm nữa.
Em gái tôi nói nghe cho sang thì là người làm việc tự do, nói thẳng ra là kẻ thất nghiệp, thu nhập hàng tháng chủ yếu đến từ tiền sinh hoạt phí tôi cho cô ta.
Còn Giản Việt Trạch vừa xuất ngũ, nhận được một khoản tiền trợ cấp một lần, không vội đi làm mà đang ôn thi công chức.
Hai người ăn mặc tiêu xài đều không bạc đãi bản thân, hiện tại chỉ dựa vào mấy trăm triệu tiền xuất ngũ, đương nhiên là không đủ.