Vả Mặt Đôi Gian Phu Dâm Phụ

Chương 3



Tiền không đủ tiêu, mâu thuẫn tự nhiên nảy sinh.

 

Với tính cách của em gái tôi, bị nhốt trong nhà không được ra ngoài còn khó chịu hơn là gie.c cô ta.

 

Vì vậy những ngày này, Giản Việt Trạch bị hành hạ không ít, bây giờ nhìn thấy tôi, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, vô cùng kích động.

 

Lần này, tôi không còn nói lời cay nghiệt với anh ta nữa.

 

"Việt Trạch, mấy ngày không gặp, sao anh gầy đi nhiều thế?"

 

Anh ta buột miệng nói ra một câu nhớ tôi muốn che.c.

 

"Thật ra anh biết, em đuổi anh đi là để không liên lụy đến anh, nhưng anh là người của em, che.c cũng là ma của em, dù trời sập cũng sẽ không rời xa em, em không phải là gánh nặng của anh, nên ngàn vạn lần đừng rời xa anh, được không?"

 

Cánh tay tôi bị anh ta nắm chặt, không sao rút ra được.

 

Còn người bạn bên cạnh, vừa rút khăn giấy lau nước mắt, vừa cảm động không thôi.

 

Việt Trạch nhân cơ hội đề nghị đến ở tại một nhà nghỉ dưỡng tinh thần do một người quen của anh ta làm chủ, có đầy đủ thiết bị và dịch vụ điều dưỡng, ở đó có thể thư giãn toàn thân, nhưng tôi kiên quyết muốn về nhà.

 

Bởi vì kiếp trước, mỗi bữa ăn dinh dưỡng của tôi ở đó đều bị bỏ thuốc.

 

Nói ông chủ đó không cấu kết với anh ta, tôi không tin.

 

Giản Việt Trạch không đồng ý, sau đó chúng tôi mỗi người nhượng bộ một bước, anh ta chuyển đến ở cùng tôi.

 

Đến đây, mục đích sống chung đã đạt được, nên trên đường về, vẻ mặt anh ta khi lái xe khá thoải mái.

 

"Sao em lại vội vàng hủy sim điện thoại của Tiểu Nhu các thứ, nhỡ đâu sau này làm thủ tục gì đó, vẫn cần dùng đến nó thì sao?”

 

"Hơn nữa, anh cứ tưởng sau khi Tiểu Nhu ra đi, em sẽ càng thêm tiều tụy, nhưng em sống rất tốt, da dẻ hồng hào, nếu không biết Tiểu Nhu đã mất, anh còn tưởng hai người lén lút đi nghỉ dưỡng ở nông thôn đấy."

 

Anh ta tự cho là rất cẩn thận, quan sát tôi qua gương chiếu hậu.

 

Càng nhìn, trong lòng càng kinh ngạc.

 

Bởi vì trạng thái của tôi thật sự quá tốt!

 

Để xóa tan nghi ngờ của anh ta, tôi liền hết lời khen ngợi trình độ cao siêu của vị lão trung y.

 

"Những ngày anh không gặp em, em đều uống thuốc Đông y rất đắng, thật ra anh đoán cũng đúng một phần, trong lòng em vẫn chưa thể nguôi ngoai, từ trầm cảm nhẹ và trung bình, chuyển thành trầm cảm trung bình và nặng."

 

Tôi không cần giải thích quá nhiều.

 

Bởi vì trong lòng Giản Việt Trạch, tình yêu của tôi dành cho em gái là điều không cần bàn cãi.

 

Quả nhiên, sau khi hỏi sơ qua về tình hình của lão trung y, anh ta không còn nghi ngờ gì nữa.

 

5

 

Ngay hôm chuyển đến sống chung, Giản Việt Trạch đã vội vàng bỏ thuốc vào thức ăn và nước uống của tôi.

 

Tôi lấy lý do đau buồn, ở trong phòng ăn, sau đó xử lý hết tất cả, ăn thức ăn đã chuẩn bị sẵn từ trước, rồi đưa cho anh ta đĩa ăn trống không.

 

Thuốc có tác dụng chậm, muốn tôi che.c ngay lập tức, trừ khi là dùng độc.

 

Nhưng nếu thật sự dùng độc, Giản Việt Trạch chính là nghi phạm số một.

 

Vì vậy ban đầu anh ta vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

 

Tôi mãi không thấy động tĩnh gì lớn hơn, liền tìm người liên hệ với chủ nhà cho anh ta thuê phòng, dự định thuê lại với giá cao hơn.

 

Chủ nhà vốn đã bất mãn với việc Giản Việt Trạch nợ tiền thuê nhà, bây giờ thẳng thừng nói dù phải bồi thường hợp đồng cũng muốn cho người khác thuê.

 

Căn nhà này là cứ điểm của Giản Việt Trạch và em gái tôi, bên trong còn cất giấu rất nhiều thuốc gây rối loạn thần kinh mà họ mua bằng con đường phi pháp, đương nhiên không thể trả nhà được.

 

Chủ nhà liền nói, không đi cũng được, nhưng phải trả tiền thuê nhà cao hơn người thuê mới.

 

Khoảng thời gian Giản Việt Trạch chăm sóc tôi, để thể hiện tình yêu với tôi, anh ta đã tiêu không ít tiền, bây giờ càng thêm túng thiếu.

 

Vì vậy, tối hôm đó, họ hành động.

 

Khi tôi đang ngủ mơ màng, có tiếng gõ cửa phòng.

 

Sau đó, tôi đụng phải một người phụ nữ mặc áo trắng, tóc dài che mặt.

 

Trùng hợp thay, hôm nay bị mất điện, dưới ánh trăng, người phụ nữ vén tóc ra, để lộ khuôn mặt bê bết má.o.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/va-mat-doi-gian-phu-dam-phu/chuong-3.html.]

 

"Chị ơi, em ngã từ khinh khí cầu xuống, mặt bị đậ.p nát hết rồi, đau quá!”

 

"Em vẫn luôn đợi chị đến thăm em, chị xuống đây với em nhé, được không?"

 

Giọng nói của em gái tôi vang vọng khắp căn phòng.

 

"Tiểu Nhu, là em sao?"

 

Tôi run run đưa tay ra, muốn đến gần cô ta.

 

Nhưng người phụ nữ áo trắng đột nhiên gi.ật đầu mình ra, trên người còn rơi ra vài thứ má.o me be bét.

 

Cảnh tượng này còn kinh dị hơn cả phim kinh dị.

 

Tôi gi.ật mình, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

 

Ngày hôm sau, căn phòng đặc biệt sạch sẽ, không còn một sợi tóc.

 

Giản Việt Trạch cười nói: "Chắc chắn em gặp ác mộng rồi, Tiểu Nhu đã mất gần nửa năm rồi, sao có thể đến tìm em được."

 

Tôi không tin, muốn kiểm tra camera giám sát, nhưng vì mất điện, camera không ghi lại được gì cả.

 

Mấy đêm sau đó, tôi đều bị đánh thức trong giấc ngủ, rồi nhìn thấy em gái tôi.

 

Cô ta nói ở dưới đó rất lạnh, ngày nào cũng bị quỷ dữ bắt nạt, cầu xin tôi xuống giúp cô ta.

 

"Việt Trạch, Tiểu Nhu nói nhớ em, rất rất nhớ em, còn nói nó bị bắt nạt, chỉ có em mới giúp được nó!"

 

Tôi kéo tay áo Giản Việt Trạch, kể cho anh ta nghe chuyện trong mơ.

 

Anh ta tìm một đạo sĩ đến làm phép.

 

Sau khi làm một loạt các thao tác thần bí, ông lão nói với tôi rằng em gái tôi đang ở trong căn nhà này.

 

"Hồn ma nó không tan, chấp niệm chưa dứt, không thể đầu thai được.”

 

"Nhưng một hồn ma vất vưởng không có tu vi, ở lại dương gian quá lâu, sẽ hồn phi phách tán!"

 

Tôi sợ hãi mặt tái mét, vội vàng hỏi tiếp.

 

"Có cách nào giúp em gái tôi đầu thai không? Nó là người tốt, không nên có kết cục như vậy."

 

Lão đạo sĩ vuốt râu, hỏi tôi có biết chấp niệm của em gái tôi là gì không, có thể thỏa mãn chấp niệm của cô ta để tiễn cô ta rời khỏi dương gian.

 

Giản Việt Trạch nhanh nhảu nói: "Không được, Tiểu Nhu mấy lần vào giấc mơ của Tiểu Tình, cứ nói nhớ chị gái, muốn chị gái ở cùng nó, làm sao mà thỏa mãn được chứ?"

 

Lão đạo sĩ thở dài một tiếng.

 

"Đối với những hồn ma còn vướng bận dương gian, chỉ có cách này mới đầu thai được.”

 

"Vừa rồi ta đã xem bát tự của con, thật ra trong số mệnh của con có một kiếp nạn, là em gái con đã thay con gánh chịu, bây giờ chỉ có con lấy mạng đổi mạng, mới có thể cho nó cơ hội đầu thai, thật là nghiệt ngã!"

 

Lão đạo sĩ cười khổ rồi rời đi.

 

Tôi tuyệt vọng ngồi xổm xuống đất, ôm đầu gối khóc nức nở.

 

Tối hôm đó, tôi lại gặp em gái tôi.

 

Cô ta nói với giọng điệu bình thản: "Chị ơi, chị đã biết hết rồi phải không? Thật ra em chỉ muốn gặp chị lần cuối trước khi hoàn toàn biến mất, làm sao em có thể nhẫn tâm để chị che.c vì em chứ?”

 

"Chị ơi, dù em không còn nữa, cũng đừng quên em nhé, em mãi mãi yêu chị."

 

Từ hôm đó trở đi, tôi không còn mơ thấy cô ta nữa.

 

"Hồn ma của Tiểu Nhu đã không thể ngưng tụ lại được nữa rồi."

 

Tôi lẩm bẩm.

 

Giản Việt Trạch ôm tôi, nói sẽ mãi mãi ở bên tôi.

 

Mấy ngày sau, tôi không tu sat, mà bằng ý chí kiên cường đã chiến thắng ý nghĩ tu tu.

 

Khi tôi báo tin vui này cho Giản Việt Trạch biết, bát đũa trong tay anh ta rơi hết xuống đất.

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

"Em, em khỏi rồi sao?"

 

Vẻ mặt đó còn đáng sợ hơn cả gặp ma.