Dì Vương ngây người: "Hả, cái này..."
Những người khác đều vẻ mặt khó hiểu.
Cho đến khi tôi lấy ra bằng chứng đã chuẩn bị từ lâu, một xấp phiếu xét nghiệm và giấy chứng nhận chẩn đoán có đóng dấu của bệnh viện.
"Trước đó, tôi không biết hai người này giả che.c, nhưng chuyện bọn họ lén lút qua lại với nhau, còn hạ độc tôi, tôi biết."
"Bệnh trầm cảm của tôi là do thuốc gây ra, bây giờ tôi nghi ngờ hai người lần lượt giả che.c, chính là muốn kích thích tôi, dùng cách này ép tôi tu sat!"
Tôi giao chứng cứ cho cảnh sát.
"Phiền các anh lập án, Giản Việt Trạch và Lê Ngữ Nhu vì muốn chiếm đoạt tài sản, tình nghi gie.c hại bạn gái và chị gái của mình!"
Em gái tôi trợn to mắt nói: "Chị, chị đang nói bậy bạ gì vậy, sao em nghe không hiểu?"
Tôi lại lấy ra bằng chứng mới.
"Cô không hiểu không sao, nhưng thuốc của hai người là lấy từ chỗ Lão Kim, tôi đưa tiền cho hắn ta, hắn ta liền khai hết tất cả."
Tôi chỉ đang lừa gạt thôi.
Giản Việt Trạch nhíu mày, rõ ràng không tin lời nói dối của tôi.
Nhưng có người tin.
Em gái tôi quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với tôi.
"Chị, em bị ép buộc, là Giản Việt Trạch nói làm như vậy có thể lấy được tiền, chuyện thuốc men em thật sự không biết gì cả."
"Thẻ tín dụng của em nợ một đống, thật sự không trả nổi nữa, chị lại không chịu cho em thêm tiền, em liền định biến mất, giả vờ bị bắt cóc rồi lừa một ít tiền."
"Giản Việt Trạch nói không được, còn có nguy cơ bị bắt, sau đó hắn ta nói mình có cách, em không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, chỉ cần nghe lời hắn ta rồi trốn ở nhà hắn ta là được."
"Em thật sự cái gì cũng không biết, đều là hắn ta dụ dỗ em, ngay cả chuyện lên giường cũng vậy!"
Đúng là em gái tôi, trong nháy mắt đã bán đứng tình nhân.
Điều này khiến Giản Việt Trạch đang vắt óc suy nghĩ lời biện hộ, tức đến mức hộc má.o.
"Đồ ngu!"
Hắn ta không nhịn được mắng.
Em gái tôi nhổ nước bọt về phía hắn, sau đó bám lấy quần áo tôi nói: "Chị, em tuyệt đối không có ý hại chị, chị là người thân duy nhất của em, mỗi tháng còn cho em tiền tiêu vặt, em thật sự không ngờ Giản Việt Trạch lại độc ác như vậy!"
Em gái tôi vừa nói lý vừa nói tình, còn kể ra một số chuyện không ai biết của Giản Việt Trạch.
Ví dụ như suất học đại học của hắn ta là cướp được, bỏ tiền mua bằng tốt nghiệp của một đứa trẻ nhà nghèo cùng làng.
Hắn ta còn lén lấy một số đồ trang sức tôi không dùng nữa đi bán lấy tiền, sau đó dùng để tham gia đánh bạc phi pháp.
"Con khốn này, mày thì trong sạch sao, số tiền bán đồ trang sức đó mày không tiêu à?"
Giản Việt Trạch nổi giận, thừa lúc cảnh sát không chú ý, nắm c.h.ặ.t t.a.y lao tới.
Hai người sắp diễn màn chó cắn chó.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, em gái tôi bỗng nhiên ôm bụng hét lớn: "Anh đánh tôi đi, đánh che.c đứa con trai duy nhất của anh luôn đi."
Em gái tôi hét lên.
Cú đ.ấ.m cuối cùng sượt qua má cô ta.
Cơn giận ngút trời của Giản Việt Trạch tắt ngúm, cúi đầu, nhận tội.
Hắn ta còn nói: "Lê Tình, là anh có lỗi với em, Tiểu Nhu còn nhỏ, tâm tính chưa trưởng thành, cô ấy vô tội."
"Chuyện này đều do anh một tay đạo diễn, Lão Kim cũng không biết chuyện, thuốc là mua trên chợ đen."
Đối với điều này, tôi liền phát một đoạn video.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Sáng nay tôi dùng AI đổi mặt và thiết bị đổi giọng gọi video cho hắn ta, hình như hắn ta không vô tội như anh nói đâu?"
"Giản Việt Trạch" trong video trở mặt không chịu đưa tiền, còn bắt Lão Kim đưa tiền bịt miệng cho mình, nếu không sẽ tố cáo hắn ta bán thuốc phi pháp.
Lão Kim tức giận mắng chửi, ngược lại đòi năm triệu, nếu không sẽ cùng nhau che.c.
Rất nhanh, Lão Kim bị bắt.
Giản Việt Trạch bị phạt rất nặng, bởi vì một mình hắn ta gánh tội thay ba người, gần như cả đời này sẽ phải sống trong tù.
Lão Kim cũng đủ nghĩa khí, thấy anh em gánh phần lớn trách nhiệm, liền không bán đứng em gái tôi nữa.
Còn em gái tôi, vì chứng cứ không đủ, được thả tự do.
Bố mẹ Giản biết con trai bị kết án, vội vàng từ quê lên, làm ầm ĩ trước cổng đồn cảnh sát.
Hai người bị giam vài ngày liền ngoan ngoãn, đưa em gái tôi về quê dưỡng thai.
Thật ra em gái tôi không muốn về quê, còn định quay lại chỗ tôi.
Nhưng tôi gặp cô ta một lần mắng một lần, còn livestream trên mạng, tố cáo cô ta ve vãn bạn trai tôi, giả che.c các kiểu.
Tiêu đề là Sự thật về người em gái tuyệt vời.
Những người từng tặng hoa cho cô ta tức giận vô cùng.
Em gái tôi sống, nhưng còn không bằng che.c, ra đường sẽ bị người ta mỉa mai, ai cũng muốn đánh.
Trước khi đi, cô ta không quên giơ ngón giữa về phía tôi, nói lời cay độc.
"Lê Tình, chị làm việc tuyệt tình như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng!"
"Cứ chờ đấy, em sẽ quay lại, báo thù cho anh Việt Trạch và Lão Kim cùng một lúc."
Tôi không nói gì, cách vài ngày gọi điện thoại nói với bố mẹ Giản, vô tình tiết lộ chuyện em gái tôi không thể mang thai.
"Xin lỗi, có chuyện này tôi suy nghĩ mãi, vẫn muốn nói cho hai người biết, em gái tôi hồi trẻ yêu đương lăng nhăng, ph.á th.ai nhiều lần, bác sĩ nói cô ấy không thể mang thai nữa."
"Con trai của hai người cả đời này không ra được, cháu trai cũng không có, muốn có người nối dõi tông đường, thì nhân lúc chưa che.c, hai người tự sinh một đứa đi."
Em gái tôi quen không ít người, nhưng cô ta không thể mang thai, không phải vì ph.á th.ai nhiều lần, mà là vì từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, căn bản không thể thụ thai.
Cô ta bị hội chứng buồng trứng đa nang.
Một tuần sau cuộc gọi đó, em gái tôi bị bố mẹ Giản hành hạ đến mức phải nhập viện.
Tứ chi bị gãy, đại tiểu tiện không tự chủ, cả đời còn lại phải sống chung với túi.
Bố mẹ Giản, trước khi cảnh sát đến, đã cùng nhau tu sat.
Giản Việt Trạch biết được sự thật, phát hiện con trai là giả, bố mẹ tu sat, người phụ nữ mình yêu thương tàn phế, tức giận đến mức ngất xỉu, tỉnh lại thì thần trí trở nên điên loạn.
Tôi đưa em gái đến một viện dưỡng lão ở huyện nhỏ.
Môi trường ở đây rất tệ, nhưng ưu điểm là rẻ.
Trong phòng có mùi ẩm mốc, nhân viên chăm sóc chỉ có một bà lão đi lại khó khăn, tính tình còn rất hung dữ.
Em gái tôi ở đây vài ngày, m.ô.n.g toàn là vết loét do nằm liệt giường, trên người mùi phân và nước tiểu rất nặng.
"Chị, em thật sự sai rồi, cầu xin chị, đổi chỗ khác cho em đi, sống như vậy chi bằng che.c đi cho rồi!"
Em gái tôi vừa khóc vừa cầu xin, nhưng tôi nói với cô ta, đổi chỗ là không thể, và đây là lần cuối cùng tôi gặp cô ta.
"Em còn trẻ, sẽ không che.c sớm đâu."
"Yên tâm, quà sinh nhật hàng năm của chị dành cho em, chính là đóng tiền ở đây, em không cần lo lắng phải ngủ ngoài đường."
Tôi rời khỏi viện dưỡng lão.
Phía sau là tiếng gào thét tuyệt vọng của em gái tôi.
(Hết)