Tôi chen qua đám đông.
"Đau buồn nhất định phải khóc lóc om sòm sao? Mấy người có biết mấy ngày nay, tôi đã bao nhiêu lần có ý định tu tu, nhưng đều được nhân viên y tế cứu sống không?"
"Mỗi người có một cách thể hiện nỗi đau buồn khác nhau, họ khóc lóc sau khi người ta đã mất, còn tôi chọn giấu nỗi buồn này trong lòng, tôi tin rằng linh hồn của họ trên trời, nhất định không muốn nhìn thấy tôi sống trong u uất."
"Họ yêu tôi, tôi cũng yêu họ, chính là sức mạnh này đã nâng đỡ tôi, cho tôi dũng khí để tiếp tục sống."
"Không tham gia tang lễ của Việt Trạch, là vì sợ nhìn thấy rồi lại không nhịn được mà tu sat, nhưng điều này không có nghĩa là tôi không có má.o có thịt, hai người là bố mẹ của anh ấy, mỗi tháng tôi đều sẽ gửi tiền sinh hoạt cho hai người, đến khi hai người già rồi, tôi sẽ lo liệu hậu sự cho hai người."
Tôi phát một đoạn video.
Trong video, tôi rất điên cuồng, không phải đang khóc thì chính là đang đậ.p đầu vào tường, hành vi điên điên khùng khùng.
"Tôi đau buồn đến phát điên rồi, nhưng bây giờ, tôi quyết định sống tiếp thay phần của họ."
"Việt Trạch chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy hai người như vậy, một bên là cha mẹ, một bên là người yêu, anh ấy sẽ khó xử lắm."
Biểu hiện của tôi khiến người ta không thể bắt bẻ được một chút nào.
Những người qua đường vốn đang chỉ trích tôi, sau khi nhìn thấy những gì tôi đã trải qua, đều giơ ngón tay cái lên.
"Cô gái tốt, cô thật sự quá kiên cường!"
"Khỏi bệnh trầm cảm thật sự không dễ dàng, cô nhất định đã trải qua những nỗi đau khó mà tưởng tượng được."
Bố mẹ Giản vẫn đang tiếp tục khóc lóc, chỉ vào những người xung quanh, mắng họ là diễn viên do tôi thuê.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: "Hai người nói cho tôi biết xem, làm sao mà thuê được cảnh sát và phóng viên chứ?"
Hai ông bà lại bắt đầu nói người có quyền có tiền bao che lẫn nhau, đều là nhận tiền làm việc.
Cảnh sát bị gán cho cái mác tham ô một cách khó hiểu, sắc mặt khó coi đưa ba người đang gây rối về đồn.
Phóng viên và quần chúng vây xem, sau khi trở về đều đứng về phía tôi lên tiếng.
Trong nháy mắt, bố mẹ Giản bị mắng chửi, ngay cả quán trọ Tâm Linh của Lão Kim cũng bị tẩy chay.
Sau đó bố mẹ Giản còn muốn gây sự, muốn kiện tụng, nhưng vừa nghe thấy phải nộp phí kiện tụng liền chùn bước.
8
Tôi tiếp tục khoe cuộc sống tốt đẹp trên vòng bạn bè.
Cuối cùng, hai người giả che.c cũng không nhịn được nữa.
Hôm nay tôi tan làm về nhà, cổng khu chung cư tụ tập một đám người.
Thấy tôi về, những người quen biết liền chúc mừng tôi.
Ngay cả những người chỉ gặp gỡ vài lần cũng nói lời chúc mừng.
"Chuyện gì vậy?"
Tôi vẻ mặt ngơ ngác hỏi.
Đám đông tản ra, hai người ở trong cùng bước ra.
"Chị, là em đây, em chưa che.c, sau khi rơi từ khinh khí cầu xuống, em đã rơi vào một khu vực không người, là anh Việt Trạch đã cứu em!"
"Tiểu Tình, anh định tu tu, nhưng không che.c, thật tình cờ lại phát hiện ra vòng tay của Tiểu Nhu, sau đó anh tìm thấy cô ấy, bọn anh đã trải qua muôn vàn khó khăn, mới trở về quê nhà của em, thu dọn đồ đạc đơn giản rồi bắt xe đến thăm em."
Những người xung quanh bàn tán xôn xao, kể lại câu chuyện sinh tồn nơi hoang dã của hai người cho tôi nghe.
Nào là nhóm lửa bằng cách khoan gỗ lấy lửa, ăn rau dại, lấy nhựa cây để giải khát, ăn xác động vật…
Tôi càng nghe càng thấy quen tai, đây chẳng phải là tập hợp kỹ năng sinh tồn của Bear Grylls và Robinson Crusoe sao?
Hai người kích động muốn ôm tôi.
Tôi lùi lại vài bước, còn kéo các bác các cô ra xa một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/va-mat-doi-gian-phu-dam-phu/chuong-5.html.]
"Các người là ai, tại sao lại mạo danh người đã che.c?"
"Cảnh sát tìm kiếm bấy lâu, vẫn không tìm thấy th.i th.ể, theo như lời các người nói, khu vực không người đó càng thêm nguy hiểm trùng trùng, ngay cả chuyên gia sinh tồn hoang dã khi có đầy đủ vật tư cũng không thể đảm bảo sống sót trở ra."
"Khu chung cư của chúng tôi có rất nhiều người già, các người đừng tưởng rằng chỉnh sửa dung mạo như vậy là có thể lừa được tiền, tôi sẽ không để các người đạt được mục đích đâu!"
Được tôi nhắc nhở, những người khác bỗng nhiên nhận ra vấn đề.
Đặc biệt là gần đây dì Vương trong khu chung cư đã gặp phải một vụ lừa đảo mới, đối phương sử dụng công nghệ AI đổi mặt, giả mạo con trai dì gọi điện thoại, lừa mất mấy chục vạn.
Khắp nơi trong khu chung cư đều treo băng rôn phòng chống lừa đảo.
Những người ban đầu còn vui vẻ, sắc mặt nghiêm nghị nhìn em gái tôi và Giản Việt Trạch.
Thậm chí có người ở tầng một gần đó, về nhà lấy cây lau nhà và chổi ra làm vũ khí.
"Cút nhanh đi, đừng ép chúng tôi báo cảnh sát!"
"Các người còn là người không? Còn trẻ còn khỏe không lo làm ăn, lại đi kiếm tiền kiểu này."
Tức giận nhất là dì Vương, cầm ghế đẩu nhỏ ném về phía hai người.
"Lũ lừa đảo vô liêm sỉ, tao liều mạng với chúng mày!"
Dì ra tay thật sự rất mạnh, ghế đẩu nhỏ vung lên vun vút, đánh cho hai người kêu oai oái.
Họ cũng không thể đánh trả, bởi vì xung quanh có một đám bác gái các cô bênh vực tôi.
Tôi đứng ngoài đám đông xem kịch.
Đợi đến khi dì Vương đánh mệt, tôi lấy chai nước khoáng chưa mở trong balo đưa cho dì.
9
"Dì uống chút nước đi, đừng để mệt."
Em gái tôi hét lớn: "Con thật sự là Lê Ngữ Nhu, em gái ruột của Lê Tình, số chứng minh thư là..."
Nhưng tôi nói những chứng cứ này rất dễ tra được.
"Làm xét nghiệm quan hệ huyết thống, người thân trực hệ có thể xác minh được."
"Tôi cũng có thể làm xét nghiệm với bố mẹ tôi, chứng minh tôi là Giản Việt Trạch." Giản Việt Trạch đứng bên cạnh bị dì Vương chăm sóc đặc biệt, mặt mày bầm dập, tức giận nói.
Em gái tôi vội vàng nhổ vài sợi tóc trên đầu, muốn làm giám định ngay tại chỗ.
Tôi cười khẩy một tiếng.
"Tại sao tôi phải làm giám định với cô? Hai người bộ dáng chắc chắn như vậy, tôi nghi ngờ trong tay hai người hoặc là có mẫu của em gái tôi, hoặc là có người quen trong cơ quan giám định."
"Cảnh cáo lần cuối, đừng lợi dụng người che.c, toàn thành phố đều chứng kiến cái che.c của em gái tôi, ngay cả thị trưởng cũng đến viếng, cô, đồ lừa đảo, thật sự cho rằng mình có thể một tay che trời sao?"
Chuyện này cuối cùng ầm ĩ đến mức mọi người đều kéo nhau đến đồn cảnh sát.
Em gái tôi và Giản Việt Trạch lại diễn một màn trước mặt cảnh sát.
Đối mặt với những câu hỏi sắc bén của cảnh sát, hai người trả lời không chút sơ hở, không tìm ra lỗi sai.
"Che.c rồi, Tiểu Tình ơi, hình như đây thật sự là Tiểu Nhu, tôi đánh em gái của cháu rồi!"
Dì Vương xấu hổ mặt đỏ bừng.
Em gái tôi ngọt ngào nói với dì: "Không sao đâu dì, con biết dì từng bị lừa đảo, cẩn thận một chút cũng đúng thôi."
Dì Vương càng thêm xấu hổ, những bác gái các cô đi cùng cũng lần lượt xin lỗi.
Chỉ có tôi mặt không đỏ, tim không đậ.p mạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, lẽ thẳng khí hùng.
"Đánh tốt!"
Tôi vỗ tay tán thưởng cho dì.