Va Phải Tiên Tôn Phu Quân

Chương 10



Phu thê Chiêu Thân Vương làm loạn huyết mạch hoàng thất, tội ác tày trời, đáng lẽ phải trừng trị nghiêm khắc. Nhưng xét công lao ngày trước của thân vương nên tạm tha tội chết, nhưng không thể tránh khỏi hình phạt. Từ nay toàn bộ phủ thân vương bị lưu đày đến vùng băng giá khắc nghiệt để làm gương răn đe cảnh cáo.

Chẳng trách lúc còn ở Giang Nam, vương phi cứ thúc giục Mạnh đại nhân quay về nhanh chóng như vậy. Hẳn là đã nghe được phong thanh nên muốn nhanh chóng ghép đôi hắn vào một gia tộc công huân nào đó. Khi ấy, một người gặp họa, cả nhà ngoại tất nhiên sẽ ra tay giúp đỡ vì tình thân gia.

Rời khỏi đại điện, Mạnh đại nhân và phu thê Chiêu Thân Vương nhìn nhau. Hắn mấp máy môi nhưng chẳng thể thốt nên lời. Ta và Cố Lương đứng cạnh xe ngựa vẫy tay với hắn.

"Mạnh đại nhân rốt cuộc vẫn quá nhân hậu, không giao nộp bản thú tội thứ hai của Khúc Đồng Dương cho bệ hạ."

"Khúc Đồng Dương vốn dĩ khó thoát tội chết." Cố Lương khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói: "Nếu để bệ hạ biết những năm qua Chiêu Thân Vương đã bí mật nuôi binh bằng tài nguyên vơ vét từ dân gian thì e rằng phu thê bọn họ không chỉ đơn giản bị lưu đày đâu."

Một chiếc xe ngựa khảm ngọc chạm trổ đột nhiên xuất hiện ở góc đường. Xa phu lập tức quay đầu xe trở lại. Lạ thật, Mạnh đại nhân về kinh đã nửa ngày, quận chúa chẳng những không chạy tới quấn quýt lấy hắn mà còn tránh mặt chúng ta.

Ánh mắt Cố Lương hơi trầm xuống.

Mấy ngày sau khi nghỉ ngơi, thái tử dọn vào Đông Cung. Ta cũng theo đó mà vào ở. Thị tùng đang sắp xếp đồ đạc chuyển từ phủ thân vương đến, ta rảnh rỗi nên cũng giúp một tay. Điện hạ tinh thông xạ nghệ, có riêng một gian ưng vũ các để cất giữ cung tên. Giá tên tinh xảo xếp ngay ngắn, cung nỏ bày la liệt.

Đầu ngón tay ta nhẹ lướt qua, ánh mắt dừng lại trên một mũi tên sắt kiểu Cảo Đầu.

"Trần cô nương cũng thích săn bắn?"

Điện hạ lặng lẽ xuất hiện sau lưng ta.

"Mạnh đại..." Ta vội sửa lời: "Bẩm điện hạ, dân nữ từ nhỏ đã thích dùng loại tên này để b.ắ.n hươu trong rừng."

Hắn khẽ gật đầu.

"Ngươi thích thì tặng cho ngươi."

Ta cúi đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng đầu: "Điện hạ có dám cùng dân nữ so tài một trận không?"

"Được thôi."

Trong tiễn đình đã được dọn sạch, lúc này vắng tanh không một bóng người. Xạ thuật của thái tử quả nhiên không khác lời Cố Lương nói, mỗi mũi tên bay ra đều b.ắ.n trúng hồng tâm.

Còn ta thì không được như thế. Tên b.ắ.n ra không chệch hẳn khỏi bia thì cũng chỉ sượt qua mép rìa. Nửa canh giờ sau, ta xoa bóp bả vai nhức mỏi, cam chịu thua cuộc: 

"Lâu rồi không luyện tập, khiến điện hạ chê cười. Sau này ta có thể thường xuyên đến đây luyện b.ắ.n không?"

"Được."

Mạnh Hành Chi còn có việc, liền rời đi trước. Nhìn lên bầu trời, còn khoảng hơn mười ngày nữa, thị nữ kia sẽ về kinh. Ta giơ cây cung trong tay, nhẹ nhàng kéo dây cung, buông tay. Tiếng dây cung bật vang, mũi tên ghim thẳng vào hồng tâm.

Vài ngày sau, ta bôi thuốc mê lên mũi tên. Nằm trên đất trong tiễn đình phơi nắng.

Một con bồ câu đưa tin từ phương Bắc bay tới, đáp xuống phủ công chúa. Ta nheo mắt lại, mũi tên xé gió lao đi, xuyên qua cánh chim. Gỡ mảnh giấy buộc trên chân nó xuống, mở ra xem.

Ta biết ngay mà.

Thị nữ trở về kinh, quận chúa chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

16.

Nhân lúc đêm khuya thanh vắng. Ta mặc một thân hắc y, lẻn qua tường viện, tiến vào khuê phòng của quận chúa. Quận chúa vẫn còn say ngủ, chưa kịp kêu lên đã bị ta đánh ngất.

Ừm, ta suy nghĩ một chút. Lấy một cái bao tải màu hồng đi vậy.

Hôm sau, Mạnh Hành Chi mang theo điểm tâm đến tìm ta. Quận chúa bị ta nhét vào góc tường, nghe thấy có người đến thì ra sức giãy giụa.

“Đây là?”

Ta nhấp một ngụm trà, vừa ăn điểm tâm hắn mang đến, gà con trong bao tải cất tiếng kêu chiêm chiếp.

“Sáng nay ta đến nông trại mua mấy con gà con, buổi chiều sẽ nuôi trong viện. Đợi tìm được cô mẫu của ngài rồi, chúng ta hầm một con cho bà bồi bổ.”

Công chúa đã ăn qua bao nhiêu sơn hào hải vị, nhưng ta cũng chỉ có ý tốt mà thôi. Mạnh Hành Chi không nghi ngờ gì, gật đầu nói: 

“Để hạ nhân nuôi là được rồi.”

Lúc này, Cố Lương hốt hoảng chạy vào.

“Quận chúa bị người ta bắt cóc rồi, bây giờ không rõ tung tích.”

“To gan như vậy sao?” Ta lộ ra vẻ mặt khó tin.

Gà con trong góc tường kêu chiêm chiếp càng dữ dội hơn.

Cố Lương đang sốt ruột đến mức đi tới đi lui, nghe thấy tiếng kêu inh ỏi thì càng phiền lòng hơn, tiện tay nhấc bình trà trên bàn ném thẳng vào bao tải: “Còn kêu nữa thì nhổ hết lông các ngươi, nướng lên ăn!”

Ta hít một hơi lạnh, không dám lên tiếng. Quả nhiên, gà con trong bao tải im bặt.

Mạnh Hành Chi hỏi ta: “Phủ công chúa bị tập kích, ngươi thấy thế nào?”

Ta trầm ngâm giây lát.

“Quận chúa trước nay đắc tội với ai? Có lẽ đây là một manh mối tốt.”

Cố Lương ngồi xuống, Mạnh Hành Chi cũng không nói gì.

“Không ổn sao?”

“Niệm Lê từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn, nếu luận về kẻ thù, e là có thể xếp hàng đến tận ngoài hoàng thành.”

Buổi chiều, ta vác bao tải ra khỏi cung, thuê một gian khách điếm, trói chân nàng lại rồi nhốt vào trong. Sáng nay bị Cố Lương đập ngất, bây giờ nàng vẫn chưa tỉnh. Suy nghĩ một chút, ta lại đặt dưới đất một bát cháo và mấy cái màn thầu.

Đừng để c.h.ế.t đói, còn có chỗ cần dùng đến nàng ta.

Mười ngày sau, tỳ nữ thuận lợi đến kinh thành. Nàng tên là Vân Xuân, từ nhỏ đã vào cung hầu hạ công chúa, tên nàng cũng do công chúa đặt.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com