Sau khi công chúa mất tích, nàng không dám dừng lại giây phút nào, cuối cùng cướp một con ngựa chạy về phương bắc, trốn đến vùng đất cực hàn.
“Ngươi là đang trốn ai sao?”
Vân Xuân quỳ trên đất khóc nức nở: “Điện hạ, công chúa… đã mất từ hai năm trước…”
Nàng dẫn theo chúng ta đến một ngọn núi ở vùng ngoại ô kinh thành. Linh Sơn cây cối rậm rạp, vách núi cheo leo. Thị vệ chia thành nhiều nhóm, cầm đuốc trong tay. Dưới tán rừng rậm rạp, sau nửa tháng tìm kiếm, cuối cùng chúng ta cũng phát hiện ra một t.h.i t.h.ể bị dây leo và lá rụng phủ lấp một nửa, vùi trong đống đất đá đổ nát.
"Hai năm trước, vào lễ Thượng Tị, quận chúa bảo rằng đã nhìn chán cảnh sắc Trường An, bèn mời công chúa đến đây du xuân. Khi hai mẹ con hàn huyên, quận chúa sai chúng nô tỳ chờ ở lưng núi, còn người tự mình đưa công chúa lên trên. Sau đó..." Giọng nàng run rẩy. "Chúng nô tỳ nghe thấy công chúa kinh hô, vội vã chạy lên đỉnh núi, nhưng khi đến nơi thì... công chúa đã trượt chân rơi xuống vực..."
Đám thị vệ lên núi kiểm tra hôm ấy vì thất trách mà bị xử tử ngay tại chỗ. Khi mọi người nghe thấy tiếng hô hoán, chỉ có Vân Xuân là rời đi một lát để tìm chỗ đi vệ sinh, nhờ vậy mới được một kiếp nạn.
Cố Lương chau mày: "Ta nhớ rõ công chúa không phải rơi xuống sông khi du ngoạn thuyền sao? Bệ hạ còn phái Long Tương Vệ lùng sục bờ sông suốt một tháng trời."
"Ừm." Mạnh Hành Chi gật đầu. "Niệm Lê còn vì không bảo vệ được công chúa mà tự trách đến sinh bệnh mấy tháng."
Tỳ nữ lập tức phủ nhận: "Nô tỳ không tin công chúa đã c.h.ế.t nên mới trốn tránh quan binh, lặn lội tìm kiếm dưới chân núi suốt mười mấy ngày, cuối cùng phát hiện t.h.i t.h.ể ở đây. Nhưng nô tỳ hèn nhát, sợ người khác biết mình còn sống, chỉ dám dùng đá vụn và lá rụng che đi di thể công chúa rồi lén trốn về phương Bắc."
Ta kiểm tra t.h.i t.h.ể rồi đứng dậy, khẳng định:
"Nàng ấy bị người khác đẩy xuống."
"Cái gì?"
Mạnh Hành Chi sững sờ, vội bảo ta nói rõ hơn.
Cố Lương tiện tay ngắt một nhành hoa dại, vừa xoay vừa nghiền ngẫm. Ta chỉ vào phần lưng của thi thể: "Phần lưng có nhiều chỗ xương gãy, mà đều là dạng gãy vụn không khớp với kiểu chấn thương do tự nhiên rơi xuống gây ra."
Do điều kiện nơi này khô ráo và mát mẻ, t.h.i t.h.ể công chúa được bảo quản tương đối tốt.
Ta dẫn họ quan sát vết thương: "Những vết trầy xước và cào rách trên da thịt có độ sâu và hướng khác nhau, điều này cho thấy người c.h.ế.t không rơi tự do mà trong lúc rơi đã va chạm nhiều lần với vật có độ cứng khác nhau."
Cố Lương chống cằm: "Nhưng vách đá này đầy cây cối rậm rạp, nếu bị trượt chân rơi xuống, cơ thể cũng có thể bị cào xước nhiều lần."
Ta lắc đầu:
"Nếu là tự trượt chân, vết thương sẽ có quy luật và đồng nhất hơn. Nhưng nếu bị đẩy xuống, lực tác động từ bên ngoài không ổn định, vết thương sẽ rối loạn hơn, có thể xuất hiện cả dấu cào, vết bầm do va đập và nhiều loại chấn thương khác." Ta dừng một chút rồi nghiêng đầu nhìn họ. "Điện hạ, đại nhân, xin hãy chú ý đến phần đầu của người chết…"
Ta nhẹ nhàng nâng cổ t.h.i t.h.ể lên, chỉ vào vết thương trên đầu nàng: "Chỗ này có dấu hiệu va đập mạnh, vùng da quanh vết thương bị rách toạc chứ không phải lõm vào. Điều đó cho thấy cú va chạm đến từ một lực mạnh bên sườn chứ không phải do rơi thẳng từ trên xuống."
Ta đặt t.h.i t.h.ể xuống, tiếp tục nói:
"Ngoài ra, y phục trên n.g.ự.c công chúa có dấu hiệu bị giật rách. Hẳn là nàng đã từng phản kháng trước khi ngã xuống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Kẻ nào lớn gan như vậy, dám sát hại hoàng thân quốc thích?"
Thái tử giận dữ vung tay gọi thị vệ đến, cẩn thận mang t.h.i t.h.ể cô mẫu hắn về cung. Cố Lương lại ngắt một nhành hoa khác, thong thả xoay giữa ngón tay.
Vân Xuân quỳ sụp xuống: "Điện hạ, trước khi công chúa gặp chuyện một ngày, người từng triệu nữ quan thêu thùa vào phủ. Hai người dường như có nói đến chuyện năm bệ hạ mới đăng cơ, kinh thành phong vân biến động, công chúa và phò mã từng có một nữ nhi bị thất lạc giữa nhân gian."
17.
Trong khách điếm.
Căn phòng của Đơn Niệm Lê trống không. Cửa lớn mở toang, ổ khóa trên mặt đất bị người dùng kiếm c.h.é.m đứt.
Nàng được ai cứu đi?
Mạnh Hành Chi nghe nói ta đột nhập phủ công chúa trong đêm thì lập tức kéo ta lại quan sát từ trên xuống dưới:
"Có bị thương không?"
"Sau này nếu cần người giúp cứ việc nói với ta. Tuyệt đối không được lỗ mãng như vậy nữa."
"Điện hạ, người đang lo lắng cho ta sao?"
Thái tử né tránh ánh mắt ta, khẽ ho một tiếng.
"Dù sao nếu ngươi c.h.ế.t rồi, ta biết tìm đâu ra một pháp y vừa ý chứ?"
Cố Lương thản nhiên đáp:
"Kinh thành lớn như vậy, tìm một pháp y còn…"
Ánh mắt sắc bén của Thái tử lướt qua. Cố Lương lập tức đổi giọng:
"Thực sự là không dễ dàng chút nào! Haha, người có bản lĩnh như muội muội ta đúng là hiếm có, đúng, rất hiếm có."
Nói đi cũng phải nói lại, ta thật sự không hiểu nổi. Đơn Niệm Lê chính là đứa trẻ từng quỳ trước từ đường khóc lóc năm đó. Nàng hận ta, thậm chí hận lây sang cả mẹ ta, điều đó không có gì lạ. Nhưng nàng đã được công chúa nhận nuôi, hưởng biết bao vinh hoa phú quý. Vậy cớ gì lại tự tay đẩy công chúa xuống vách núi, phá hủy tương lai của chính mình?
Lúc này, một thị vệ vội vàng bước lên lầu hai, đứng bên cạnh Thái tử, nhỏ giọng bẩm báo:
"Điện hạ, đội quân tư binh ở Giang Nam có động tĩnh."
Đội quân đó chính là do Chiêu Thân Vương trước kia dùng bạc tham ô để nuôi dưỡng. Thái tử ngoài mặt tỏ ra không hay biết, nhưng trong bóng tối vẫn âm thầm cho người theo dõi.
Hiện tại, đội quân ấy đang tiến về phía Bắc, hướng đến Tây Bắc. Mà Tây Bắc lại là phong địa của Khang Vương. Hòa Vương đã bị giáng chức, không còn dã tâm đối với ngai vàng.