Va Phải Tiên Tôn Phu Quân

Chương 20



Ta ngã bệnh suốt hai tháng. Dù có là thái y lợi hại đến đâu cũng đều bó tay. Mạnh Hành Chi giận dữ quát mắng bọn họ vô dụng, vừa đau xót vừa tiếc thương mà lau đi mồ hôi lạnh túa ra trên trán ta vì ác mộng quấn thân.

"Hai cố nhân lần lượt rời đi... phu nhân chắc hẳn kinh hãi quá độ, chịu không ít tổn thương."

Hết lần này đến lần khác đổi thái y, ai cũng nói ta mắc tâm bệnh. Cơn giận của Mạnh Hành Chi ngày một lớn hơn. Bệnh tình của ta không thể giấu được nữa, cuối cùng cũng truyền đến tai hoàng đế.

Sau khi vào đông, bệ hạ bắt đầu ho ra máu. Ta mang trong bụng đích trưởng tôn của Hoàng thất. Để khỏi khiến thánh thượng bận lòng, ta gắng gượng chống đỡ thân thể, nuốt xuống từng bát thuốc dưỡng thai, nhẫn nhịn cơn buồn nôn mà không nôn ra.

Từ huyện Bình Viễn cách tám trăm dặm, từng chuyến từng chuyến quả thọ nguyên được đưa về cung. Nhánh cây bị bứt đến sắp trụi cả rồi. May mà nửa tháng sau, thái y cuối cùng cũng luyện thành viên đan dược đầu tiên.

Ta khẽ thở phào một hơi.

Nghe tin bệ hạ bệnh nặng, dị tộc biên cương gần đây có dấu hiệu rục rịch. Giờ bệ hạ đã khoẻ hẳn, bọn chúng hẳn cũng không dám xâm phạm nữa. Ngoài việc dưỡng thai trong Đông cung, ta thường xuyên đến Càn Thanh cung trò chuyện với bệ hạ.

Giờ đây rên đời này, ngoài đứa bé trong bụng ta, cũng chỉ còn phò mã và bệ hạ là những người thân thiết nhất với ta mà thôi.

Bệ hạ thích đùa.

Ngài luôn nói, dù thế nào cũng phải gắng gượng đến khi tôn nhi chào đời. Khi tân hoàng đăng cơ, thiên hạ rung chuyển không thôi. Nỗi đau năm ấy của ta, tuyệt đối không thể để nó xảy ra với tôn nhi của ngài.

Năm nay Trường An lạnh đến lạ.

Tuyết lớn ngoài sân, từng cơn gió lùa vào khe cửa sổ. Bệ hạ phê tấu chương, ta khoác thêm một chiếc áo khoác cho ngài.

"Bệ hạ phúc trạch vạn niên."

27.

Ta phái Vân Xuân đích thân đến Bình Viễn một chuyến.

Bên trong cỗ xe ngựa hoa lệ chất đầy đủ thứ, ngoài vài xấp vải bông thượng hạng được tuyển chọn kỹ lưỡng và mấy tấm chăn bông dày nặng, còn có cả y phục giữ ấm cho phụ thân. Nghĩ ngợi một hồi, ta lại cho thêm mấy hộp lò sưởi tay và chậu than ấm đặc chế trong cung.

Tình yêu luôn đi kèm với cảm giác thiếu sót.

Tựa vào khung cửa sổ, ta khẽ vuốt ve bụng mình đã nhô cao, ngắm trăng mà nhớ đến người thân.

Phụ thân, chẳng mấy chốc nữa thôi, chúng ta sẽ gặp lại.

Tuyết trắng bao phủ mái ngói xanh đỏ, trong vườn mai, không ít cành cây bị tuyết đè cong oằn, miễn cưỡng chống đỡ những cánh hoa, như thể đang chật vật sinh tồn.

May thay, bệ hạ đã vượt qua mùa đông giá rét.

Trời tuyết đường trơn, ta mang thai lớn nên không tiện ra ngoài.

Mỗi ngày, lúc Mạnh Hành Chi xử lý triều chính, ta cũng ngồi bên cạnh, hỏi hắn gần đây trên triều có chuyện gì xảy ra, trong tay còn có những ai có thể dùng được. Hắn cũng chẳng trách ta xen vào chính sự, cứ trò chuyện như vậy, dần dà cũng nghe thử ý kiến của ta.

Từng đợt mưa xuân làm tuyết tan, dân chúng quây quần bên bếp lửa, tay nâng chén trà nóng hổi.

Xuân sang vạn vật hòa ca.

Tháng Tư, ta sinh hạ Trừng Hoằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ mong con trí tuệ sâu rộng, thấu hiểu thế sự, tấm lòng khoáng đạt.

Đến tiệc mừng tròn tháng của Trừng Hoằng, sắc mặt bệ hạ hồng hào, ôm lấy đứa trẻ nựng nịu suốt hồi lâu. Khi màn đêm buông xuống, lớp ngói lưu ly trong Tử Cấm Thành phủ lên một tầng ánh trăng nhàn nhạt.

Giờ Tý, bệ hạ ra đi trong an tĩnh.

Ngoài cửa cung, bá quan phủ phục quỳ bái, tiếng khóc bi ai vang vọng khắp trời. Bệ hạ là một minh quân. Khi còn tại vị, quốc khố dư dả, thương nhân được tự do giao thương, đối đãi trung thần bằng thành tín, chấn nhiếp bốn phương bằng uy nghi.

Khoác trên mình tang phục, ta nhắm mắt để mặc giọt lệ lặng lẽ lăn xuống.

"Hoàng cữu, đi đường bình an."*

Quốc gia không thể một ngày không có quân vương.

Thái tử tài đức vẹn toàn, ôm chí thiên hạ, không chút tranh luận mà kế thừa hoàng vị.

Đổi niên hiệu thành Cảnh Thụy.

Hoàng cữu mẫu tấn phong làm Thái hậu, dời đến Từ Ninh cung.

Người cho giải tán một nửa cung nhân, miễn trừ lễ vấn an hằng ngày, ăn chay niệm Phật.

Chỉ là không rõ vì sao…

Từ sau khi tiên đế băng hà, thân thể Mạnh Hành Chi ngày một sa sút. Dần dà, hắn bắt đầu lười thượng triều. Triều thần có không ít lời dị nghị, liên tục dâng sớ khuyên can. Từng theo tiên đế và bệ hạ nghị sự nhiều năm, triều chính biến hóa, ta cũng hiểu được ít nhiều.

Một mặt ta chăm sóc bệ hạ, mặt khác cũng an ủi mấy vị lão thần.

Tháng Bảy, phía Bắc dấy lên binh loạn.

Triều đình nghị luận sôi nổi, mong bệ hạ sớm đưa ra quyết đoán.

Mạnh Hành Chi khẽ kéo tay áo ta: "Uyển Trân, đỡ trẫm dậy."

Ta nhẹ nhàng đặt lại tay hắn vào trong chăn.

"Bệ hạ, Thái y nói rồi, giờ người mắt mờ đột ngột, tai thường vọng tới âm thanh lạ, thỉnh thoảng lại ho ra máu, thực sự không thể quá mức lao lực."

"Trẫm... trẫm rốt cuộc làm sao vậy? Cớ gì lại trở nên yếu ớt thế này?"

Mạnh Hành Chi kích động chống người ngồi dậy, lại ho khan từng cơn. Tiếng rung động trong lồng n.g.ự.c vang lên như thể phổi sắp bị ho ra ngoài.

Ta khẽ ngoáy tai, quả thật khiến người ta lo lắng.

Mấy vị lão thần thân tín lo ngại long thể của bệ hạ, đã mời không ít thái y đến chẩn trị, vậy mà chẳng ai có cách nào. Giờ đây, cách tấm bình phong, những đại thần tuổi ngoài năm mươi tận mắt trông thấy cung nữ mang ra chiếc khăn tay thấm đẫm m.á.u tươi, không khỏi liên tục thở dài.

Ta mời họ đến thiên điện.

Tây Bắc vốn là nơi binh gia tranh đoạt. Khi Khang vương còn tại thế, chiến sự phương Bắc liên miên, trật tự xã hội rối ren quanh năm, việc canh tác của bách tính chịu tổn hại nghiêm trọng.

Nay lương thực khan hiếm, dân sinh điêu đứng, số lượng lớn dân chúng đổ về phương Nam.

"Tể tướng, các vị các lão, chư vị không cần lo lắng. Bản cung quyết định tự mình giám sát, thành lập một cơ quan chuyên trách cứu trợ, thống nhất quản lý việc cứu nạn ở Tây Bắc. Hiện tại bệ hạ bệnh nặng, để tránh sai lầm từng xảy ra khi cứu tế Giang Nam trước kia, lần này lương thực, dược phẩm, y phục chuyển đến Tây Bắc đều do các vị đích thân giám sát."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com