Va Phải Tiên Tôn Phu Quân

Chương 6



Ta nhìn sang Cố Lương ca ca. Hắn nháy mắt với ta.

... "Tạ ơn đại nhân."

Mạnh Hành Chi sai thị vệ đến bàn lấy hồ sơ vụ án.

Ta khẽ huých vào tay Cố Lương, hạ giọng nói nhỏ: "Còn bịa chuyện giỏi hơn ta nữa."

"Kế sách tạm thời thôi mà..."

"Gần đây, huyện Nam Tầm ở Giang Nam có huyện lệnh hậu bổ là Từ Trình Tường, thúc phụ của hắn lên kinh kêu oan, nghi ngờ rằng Từ Trình Tường không phải tự treo cổ mà chết." Mạnh Hành Chi đưa hồ sơ vụ án gốc cho chúng ta.

"Hoàng thượng phái ta đi điều tra chuyện này. Ba người chúng ta, ngày mai cùng lên đường đến Giang Nam."

Đến khi đọc xong bản ghi chép thẩm tra sơ bộ của vụ án, đơn kiện và hồ sơ tư pháp, đã là nửa đêm. Khi ta đi ngang qua sân viện, nghe thấy tiếng tru từ bên ngoài tường. Mở cửa ra, là một con ch.ó con vô tình bị kẹt trong khe tường.

Ta bế chó con vào lòng. Vừa xoay người lại, đúng lúc chạm mặt Quận chúa đang từ trong phủ đi ra. Gỡ nhánh cây ra rồi không phải đã đi rồi sao? Nàng ta lại quay lại từ khi nào vậy?

Đơn Niệm Lê kiêu ngạo liếc ta một cái, vừa nhìn thấy con ch.ó hoang trong lòng ta, đột nhiên sợ hãi lùi lại mấy bước. Hét lên một tiếng, suýt chút nữa thì đứng không vững.

Ta liếc sang chân phải nàng, băng vải quấn quanh vết thương, lúc này đã rỉ ra chút máu, thấm lên mép váy.

Hồi chiều rời phủ không phải vẫn còn tốt sao. Nha hoàn bên cạnh nàng lao lên định dạy dỗ ta: "Ngươi cố ý phải không?"

"Không dám." Ta cúi người, lùi sang một bên.

Nhìn nàng hồn vía lên mây chạy mất dép.

Ta chậm rãi đứng thẳng dậy.

Thì ra Quận chúa sợ chó.

11.

Có vẻ như Mạnh đại nhân rất sợ quận chúa đuổi theo. Ngày hôm sau chúng ta xuất phát sớm hơn thời gian hẹn trước những ba canh giờ. Bên trong xe ngựa, Cố Lương ca ca thăm dò một cách mơ hồ:



"Ngươi dường như không nhìn ra tâm ý của quận chúa đối với ngươi."

Mạnh Hành Chi nhắm mắt nghỉ ngơi.



"Xử lý công vụ, kiêng kỵ nhất là để tình cảm cá nhân xen vào."

"Như muội muội của ngươi bây giờ là tốt nhất."

Ta đang tập trung xem lại biên bản giám nghiệm tử thi của vụ án này, thoáng ngỡ ngàng trong chốc lát. Hắn nói như vậy, có phải nghĩa là đã có chút công nhận ta rồi không?

Cố Lương ca ca cầm lấy hồ sơ trong tay ta.



"Xe ngựa dễ gây chóng mặt, đến khách điếm rồi hãy xem."

Không có việc gì làm, ta bèn dời ánh mắt sang Mạnh Hành Chi đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm đó đưa giấy bút tới, ta đã trông thấy bức họa của Chiêu thân vương và vương phi Thẩm thị trong phòng hắn. Chỉ cảm thấy hắn chẳng giống phụ vương cũng chẳng giống mẫu phi.

Chiêu thân vương quanh năm bệnh tật, thân thể yếu ớt. Còn Mạnh đại nhân lại có đường nét sắc sảo, chân mày tuấn tú, vẻ mặt toát lên khí khái anh hùng.

Cách trạm dịch kế tiếp khoảng hai, ba canh giờ nữa. Cố Lương ca ca trò chuyện với ta:



"Nhà muội đời đời làm việc trong huyện nha, nhưng vì sao đến thế hệ của muội, phụ mẫu lại không đồng ý để muội làm pháp y?"

Ta cúi đầu nhìn mũi giày, lắc lư vài cái.



"Có lẽ vì ta là nữ nhi chăng.”



"Nhiều gia đình kiêng kỵ pháp y, cho rằng bọn ta thường xuyên tiếp xúc với t.h.i t.h.ể là điều không may mắn. Họ sợ sau này ta... không gả đi được đó~"

Ngựa đột nhiên hí vang, xe ngựa rung lắc dữ dội. Trong khoảnh khắc không ai kịp chuẩn bị. Ta bất ngờ nhào về phía trước, mắt thấy sắp ngã lên người Mạnh đại nhân, trọng tâm mất thăng bằng, ta vội đưa tay chống đỡ.

Chống vào đâu vậy? Cứng quá...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Xe xoay vài vòng, thân xe dần ổn định trở lại. Xa phu vén rèm, cất lời xin lỗi:



"Mạnh đại nhân, vừa rồi ngựa bị hoảng loạn vì dẫm phải... A... Là thuộc hạ thất lễ."

Xa phu đột nhiên cúi đầu không dám nhìn, luống cuống khép rèm, xoay người tiếp tục đánh xe. Lúc này ta mới phát hiện, một tay ta chống trên bụng Mạnh đại nhân, còn tay kia...

Ta vội vã ngồi ngay ngắn lại. Vén rèm nhìn phong cảnh bên ngoài, mặt đỏ đến tận mang tai. Cố Lương ca ca dường như rất muốn cười, nhưng cũng vô cùng lo lắng.



"Hành Chi... Ngươi... không sao… chứ."

"Trần Uyển Trân, ngươi tiếp cận ta có phải thực sự mang theo ý đồ riêng không?" Mạnh đại nhân nghiến răng.

Ta và Cố Lương ca ca liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cả hai đều chợt giật thót một cái.

"Mạnh đại nhân, thật ra ta..."

"Thật ra ngươi muốn mưu sát ta, đúng không?"

"Ờ..."

Hai người đồng loạt thở phào một hơi. Ta có chút chột dạ, suy nghĩ xem nên bù đắp thế nào. Chỉ nghe Mạnh đại nhân thở dài:



"Người ở huyện Bình Viễn các ngươi đúng là tương khắc với bổn quan, bản quan ngày nào cũng bị ba người các ngươi thay phiên nhau hành hạ."

"Ba người… chúng ta?"

"Niệm Lê cũng giống như ngươi, đều là mồ côi phụ mẫu từ nhỏ. Nếu không phải năm đó công chúa và phò mã xuất hành cứu tế đi ngang qua huyện Bình Viễn, vào ngày đông rét mướt nhặt được nàng trên phố khi nàng sắp c.h.ế.t cóng thì đâu thể sống được đến ngày hôm nay.”

"Bình thường ta mới có phần dung túng cho muội ấy nhiều hơn một chút..."

Ta chần chừ giây lát:



"Dám hỏi quận chúa năm nay... bao nhiêu tuổi?"

"Bằng muội, vừa tròn mười tám." Cố Lương ca ca tiếp lời.

Ta nắm chặt vạt áo.



"Năm quận chúa được đón về cung... chính là năm Tuyên Thái thứ sáu?"

"Sao ngươi biết?" Mạnh đại nhân khẽ cười.



"Năm đó ta chín tuổi, nghe nói cô cô đưa một muội muội về kinh, vui mừng không kể xiết.”



"Phụ vương ban thưởng thứ gì hay ho, ta đều mang đến trêu chọc nàng trước tiên."

Năm Tuyên Thái thứ năm, huyện lệnh đại nhân đột ngột qua đời giữa đêm, hôm sau phu nhân tự vẫn theo chồng. Trong phủ chỉ còn lại một nữ nhi duy nhất, ngồi trong từ đường khóc đến xé gan xé phổi, không ai chăm sóc, cũng không ai nguyện ý nuôi dưỡng.

Sau đó lưu lạc đầu đường xó chợ.

Năm sau, cô nhi mất tích.

Ta không tiếp lời Mạnh đại nhân mà quay sang trêu chọc Cố Lương ca ca.



"Ca ca vẫn sạch sẽ như hồi bé nhỉ.”



"Tối qua ta thức dậy, thấy thị tùng thân cận của ca ca bận rộn ở hậu viện. Nói rằng trước khi ca ca đi xa, luôn quen dọn dẹp sạch sẽ trong nhà. Để tránh y phục bẩn lâu ngày sinh ra côn trùng gây hại."

Hắn chỉnh lại y phục, có chút mất tự nhiên:



"Những thứ giặt không sạch... đành phải đốt đi thôi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com