Va Phải Tiên Tôn Phu Quân

Chương 7



12.

Kinh thành khi vào xuân sáng sủa như được gột rửa, nhưng khi xuống phía nam dọc theo quan đạo, thời tiết trở nên thất thường. Trên đường đi, chúng ta gặp vài trận mưa lớn nhưng nhìn chung lộ trình vẫn khá suôn sẻ.

Một tháng sau, xe ngựa đến huyện Nam Tầm.

Trong khách điếm, t.h.i t.h.ể của Từ Trình Tường được phủ vải trắng, nữ quyến trong nhà ngồi bên cạnh khóc nức nở. Nửa năm trước, vùng Nam Tầm trải qua trận lũ lụt nghiêm trọng. Bệ hạ đã cấp khoản cứu trợ đặc biệt hai mươi vạn lượng bạc, cử Từ Trình Tường đến trấn an nạn dân.

Khi nước lũ vừa rút dần và hắn sắp sửa hồi kinh phục mệnh, sáng sớm hôm ấy tùy tùng phát hiện gọi mãi cũng không thấy hắn tỉnh. Đẩy cửa vào mới thấy hắn đã treo cổ trong phòng.

"Người nào lên kinh kêu oan?"

Một nam nhân lập tức quỳ xuống trước mặt Mạnh đại nhân: "Thảo dân là thúc phụ của hắn."

Người nọ mạnh tay vén tấm vải trắng lên.

"Trước đó, Khúc huyện lệnh nói rằng cháu trai thảo dân do quá áp lực trong lúc cứu trợ thiên tai, say rượu mất kiểm soát, nhất thời tinh thần hoảng loạn nên mới tự vẫn. Nhưng khi thảo dân thu dọn di thể của nó, đã tìm thấy tờ giấy này trong áo trong."

Cố Lương nhận lấy, đọc lướt qua một lượt: "Huyện lệnh Nam Tầm, Khúc Đồng Dương, mạo lĩnh tám vạn lượng bạc cứu trợ... Hắn dùng lợi ích dụ dỗ Trình Tường, nhưng Trình Tường không dám nhận."

"Đại nhân, cháu trai thảo dân từ nhỏ chưa từng uống một giọt rượu, sao có thể vì say mà tìm đến đường chết? Thảo dân cảm thấy chuyện này quá mức kỳ lạ, vì thế mới liều mình lên kinh kêu oan. Nó vốn phụng mệnh triều đình đi cứu nạn, vậy mà lại mất mạng ở nơi này. Xin đại nhân nhất định phải đòi lại công bằng cho cháu trai ta, không thể để nó c.h.ế.t oan uổng được!"

Mạnh đại nhân liếc mắt ra hiệu, thuộc hạ liền đưa thân nhân ra ngoài. Ta lấy dụng cụ nghiệm thi, cẩn thận kiểm tra: "Y phục trên người người c.h.ế.t không vừa với thân hình hắn..."

Đầu trâm bạc cắm vào miệng chuyển đen, giữa kẽ răng còn lưu lại ít vết m.á.u khô.

"Đại nhân, hắn không phải tự vẫn mà là trước đó trúng độc, về sau bị giả tạo thành treo cổ."

Ta cắt một đoạn xương ra cho bọn họ xem. Xương người c.h.ế.t đen kịt, nhất là xương quai xanh đen như màu mực, đây rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.

"Nếu là treo cổ tự tử, khi bị siết dây, gáy sẽ không có vết hằn giao nhau, dấu siết sẽ nằm ở phía trước cổ, tạo thành vết hằn hình chữ bát."

Nhưng vết hằn trên cổ Từ Trình Tường lại quấn quanh nhiều vòng, điểm chịu lực nằm ở phía sau. Loại dấu vết này hoàn toàn không giống với treo cổ tự tử. Khó trách lúc ta vừa vào thành, thấy nhiều gia đình nhà cửa dựng dở dang, gió lùa mưa dột, chỉ có thể lấy cỏ trúc che tạm.

Khoản tiền dùng để tái thiết sau thiên tai lại bị bọn tham quan tham ô. Cố Lương nhìn tờ nghiệm thi ta viết, nhún vai: "Bắt người đi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chúng ta đến nha môn nhưng Khúc Đồng Dương đã sớm mất dấu, trong phủ chỉ còn lại thê thiếp con nhỏ co ro run rẩy. Thị vệ lục soát hầm ngầm, tìm thấy hàng vạn lượng bạc chưa kịp mang đi. Cuối cùng bọn ta vây bắt được Khúc Đồng Dương khi hắn đang mang tiểu thiếp bỏ trốn ở bờ sông.

"Muội lập đại công rồi." Cố Lương nháy mắt với ta.

Sau khi thẩm vấn, chứng cứ rành rành, Khúc Đồng Dương cúi đầu nhận tội. Hắn thừa nhận mình đã hối lộ không thành nên đã sai người âm thầm hạ độc vào trà của Từ Trình Tường. Sau đó, lại rửa sạch vết m.á.u trong khoang miệng, thay bộ y phục bị làm bẩn để xóa đi dấu vết.

"Muốn g.i.ế.c muốn chém, tùy các ngài định đoạt."

Mạnh đại nhân lặng lẽ quay người đi: "Ai nói bản quan muốn g.i.ế.c ngươi?"

Hắn chống tay lên án thư, cúi xuống nhìn kẻ trước mặt.

"Là bản quan cứu ngươi đấy."

Khúc Đồng Dương lướt qua từng người chúng ta, rõ ràng không hiểu được hàm ý trong lời nói này.

Mạnh đại nhân ném một thanh đao cướp được lên bàn: "Đây là đoạt từ tay bọn cướp mai phục ngươi bên kia sông."

"Khúc Đồng Dương, ngươi tưởng chỉ cần qua được sông là có thể sống sao?"

Huyện lệnh bị trói chặt, cổ họng nghẹn cứng, nuốt khan một ngụm nước bọt. Mạnh Hành Chi dùng kiếm nâng cằm hắn lên: 

"Chỉ là một huyện lệnh nhỏ nhoi, ngươi lấy đâu ra gan lớn để tham ô hàng vạn lượng bạc, hạ độc g.i.ế.c quan triều đình? Bản quan đã sai người kiểm tra, trên thuyền chạy trốn của ngươi chỉ có hai ngàn lượng bạc. Số bạc còn lại trong hầm ngầm hẳn là để lại cho cấp trên của ngươi, đúng không?"

"Chuyện này... đều do ta một mình gây nên..."

Lời chưa dứt, Cố Lương đã áp giải tiểu thiếp chạy trốn cùng hắn vào phòng. Mũi kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Sắc mặt nữ nhân tái nhợt, đôi mắt hoe đỏ, lệ nóng lưng tròng: "Lão gia~"

"Khúc huyện lệnh, ngươi nghĩ cho kỹ đi."

"Nếu không khai, ta lập tức giao ái thiếp của ngươi cho bọn cướp mai phục bên kia sông. Đến lúc đó, ngươi đoán xem bọn chúng sẽ làm gì?"

"Chuyện này không liên quan đến nàng!" Khúc Đồng Dương run rẩy môi, giọng khàn đặc: "Đại nhân, ta... ta nói."

"Là trong Kinh… Là quan lớn trong Kinh…"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com